HẬU RISTASYAN – NHỮNG MẢNH VỠ CỦA MỘT NỀN VĂN MINH ĐÃ MẤT
(Góc nhìn của Nguyễn Nghĩa)
Mọi nền văn minh mà con người nhắc đến như
Atlantis, Mu, Lemuria—tất cả chỉ là những phiên bản chắp vá, những mảnh ghép nhỏ bé của một thực thể lớn hơn mà nhân loại chưa bao giờ chạm tới được.
Cái tên thật sự của nền văn minh ấy không được ghi trong lịch sử chính thống, không xuất hiện trong những cuốn sách khảo cổ được dạy trong các trường đại học. Nhưng nó đã từng tồn tại, vĩ đại hơn bất kỳ điều gì mà con người có thể tưởng tượng.
Ristasyan.
Những gì còn sót lại từ nó, những nền văn minh mà con người vẫn cố gắng ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh, thực chất chỉ là
những khu vực địa phương còn tồn tại sau sự kiện diệt vong của nền văn minh gốc.
Những kẻ còn sống sót, những kẻ mang theo mảnh vụn của tri thức cũ, đã đi khắp nơi, cố gắng xây dựng lại những gì đã mất. Nhưng dù họ có làm gì đi nữa,
họ không thể tái lập lại được toàn bộ vinh quang của nền văn minh đã sụp đổ.
1️⃣ RISTASYAN – NỀN VĂN MINH MẸ CỦA MỌI CÂU CHUYỆN
Ristasyan không phải là một nền văn minh thông thường.
Nó không phải là một đế chế, không phải là một quốc gia, mà là
một hệ thống đồng bộ của những cụm dân cư trải dài trên toàn hành tinh, tồn tại dưới một dạng thức mà nhân loại ngày nay không thể hiểu hết được.
Họ
không xây dựng đế chế theo kiểu kiểm soát bằng vũ lực, mà
vận hành xã hội dựa trên sự cộng hưởng với chính hành tinh này.
Những thành phố của họ không phải được xây trên mặt đất như kiểu đô thị mà chúng ta thấy ngày nay.
Chúng được tạo ra ở những điểm năng lượng đồng bộ với tần số tự nhiên của Trái Đất, nơi năng lượng có thể lưu chuyển tự do mà không cần đến công nghệ dây dẫn hay nguồn năng lượng hóa thạch.
Họ không sống theo những quy tắc luật pháp cưỡng ép, mà
dựa vào một hệ thống nhận thức chung, nơi mà mọi cá nhân đều có khả năng kết nối với ý thức tập thể của nền văn minh.
Đó không phải là thần thoại. Đó là lý do vì sao những gì còn sót lại từ nền văn minh này luôn bị cố tình che giấu hoặc bóp méo.
2️⃣ KHI RISTASYAN SỤP ĐỔ – NHỮNG VÙNG ĐỊA PHƯƠNG CÒN TỒN TẠI
Không có nền văn minh nào tồn tại mãi mãi.
Ristasyan đã bị phá hủy.
Nhưng không phải bởi chiến tranh, mà bởi chính sự mất cân bằng trong cách vận hành của nó.
Họ đã chạm đến một cấp độ kiểm soát thực tại vượt xa những gì mà loài người hiện đại có thể tưởng tượng, nhưng
chính điều đó lại khiến họ dễ tổn thương hơn bao giờ hết.
Không rõ điều gì đã gây ra sự diệt vong—
một biến cố từ bên ngoài, hay một sai lầm từ chính họ—nhưng hậu quả là
sự phân rã hoàn toàn của một hệ thống đã từng thống trị hành tinh này.
Khi Ristasyan sụp đổ,
những khu vực sống sót bắt đầu tái lập lại nền văn minh theo cách mà họ có thể.
Đó là lúc những cái tên như
Atlantis, Mu, Lemuria xuất hiện.
Nhưng
đây không phải những nền văn minh tách biệt hay đối lập nhau như nhiều người nghĩ—mà chỉ là những
mảnh ghép địa phương còn sót lại từ một hệ thống lớn hơn.
Họ đã cố gắng duy trì những gì mình nhớ được.
Họ đã cố gắng tái lập lại hệ thống cũ, nhưng
không có đủ tri thức để làm điều đó một cách hoàn chỉnh.
Đó là lý do vì sao những nền văn minh này
đều có dấu vết của những công nghệ giống nhau, những kiến trúc tương đồng, nhưng không bao giờ đạt đến sự thống nhất mà Ristasyan từng có.
3️⃣ ATLANTIS, MU, LEMURIA – NHỮNG CHI NHÁNH CỦA CÙNG MỘT GỐC RỄ
Atlantis không phải là một thành phố kỳ diệu bị nhấn chìm dưới đại dương vì cơn thịnh nộ của thần linh. Nó là
một trong những khu vực lớn nhất của Ristasyan còn tồn tại sau biến cố.
Mu và Lemuria cũng không phải hai nền văn minh hoàn toàn khác biệt, mà thực chất
là những nhánh của cùng một tàn dư.
Những câu chuyện về họ đều xuất hiện từ
những gì còn sót lại của một thế giới đã mất.
Những người sống sót sau Ristasyan đã đi khắp nơi, mang theo những gì họ có thể.
Họ đến Nam Mỹ, đến Ai Cập, đến Đông Nam Á, đến châu Âu—và ở mỗi nơi, họ để lại những dấu vết mà ngày nay nhân loại vẫn chưa thể giải thích hoàn toàn.
Đó là lý do vì sao:
- Kim tự tháp xuất hiện khắp nơi với những nguyên lý giống nhau.
- Những bức vẽ cổ đại đều mô tả những công nghệ vượt xa thời đại của chúng.
- Những nền văn minh cách xa nhau về địa lý lại có những câu chuyện tương đồng về một thời đại vàng son đã biến mất.
Vì tất cả
đều là những mảnh vỡ của cùng một nền văn minh mẹ.
4️⃣ TẠI SAO CÂU CHUYỆN NÀY KHÔNG ĐƯỢC CÔNG NHẬN?
Hãy đặt câu hỏi:
Tại sao con người ngày nay vẫn bị bó hẹp trong câu chuyện về một nền văn minh sơ khai, dần phát triển theo dòng thời gian, thay vì chấp nhận khả năng rằng đã có một nền văn minh tiên tiến hơn tồn tại trước đó?
Lý do rất đơn giản:
Kẻ nào kiểm soát nhận thức, kẻ đó kiểm soát thế giới.
Nếu nhân loại biết rằng mình không phải là đỉnh cao của tiến hóa, rằng đã từng có một nền văn minh vượt xa chúng ta về nhận thức và công nghệ, toàn bộ hệ thống niềm tin hiện tại sẽ sụp đổ.
Những nền văn minh cũ không bị quên lãng một cách ngẫu nhiên—
chúng bị xóa khỏi lịch sử một cách có chủ ý.
Tam Điểm Hội, vốn từng là những kẻ giữ tri thức, cũng bị chia rẽ. Một phần cố gắng bảo vệ sự thật, nhưng phần còn lại đã trở thành
công cụ của những kẻ muốn tiếp tục kiểm soát tri thức này.
Họ không muốn nhân loại biết rằng
thế giới này từng vận hành theo một cách hoàn toàn khác.
5️⃣ KẾT LUẬN – CÂU HỎI MÀ MÀY PHẢI TỰ TRẢ LỜI
Sự thật không hề mất đi, nó chỉ bị chôn vùi.
Những gì nhân loại biết về quá khứ của mình chỉ là một phiên bản rời rạc, thiếu mảnh ghép, bị bóp méo bởi những kẻ muốn kiểm soát.
Nhưng nếu mày ghép lại các mảnh vỡ, nếu mày nhìn kỹ vào những dấu vết còn sót lại,
mày sẽ thấy rằng tất cả chỉ là hậu duệ của một thứ lớn hơn nhiều.
Câu hỏi là:
Mày có thực sự muốn biết sự thật không?
Tác giả: Nguyễn Nghĩa