Không hiểu sao gái nhà mình nó thích Louis Vuitton đến thế nhỉ? Dạo 2007-2008 gần như các em cả công sở cả gái-ngành (1 vé) gần như phát rồ lên với mấy mẫu Neverfull, Alma, Speedy. Vải bố Monogram, logo LV in tràn mặt túi đầy hãnh diện, hãn hữu thảng thấy một vài nàng xách Alma da sần logo dập chìm đúng 1 chỗ còn tuyệt không thấy cái bespoke nào không logo trên xứ Đông Lào. Dạo đấy đất còn đang sốt, nhận được cái quyết định đất thuê 30 năm trả tiền 1 lần nên lọ mọ xách từ CDG về 2 cái túi Kelly để cảm ơn bà chị vợ với lại em gái mưa kiêm trợ lý của ông anh lớn. Đ.m vừa tủi cái thân mình vừa thương hại cho đám nouveau riche xứ Lừa khi cả bà chị lần con bồ trợ lý ông anh nhìn cái túi giấy Cam sành với ánh mắt đầy thất vọng. Đ.m đời, cái túi màu cam sành đấy bố đem đổi được 5 cái Lờ-Vê vẫn còn dư.
Dạo này rảnh chút, tao hay xuống quầy tán gẫu với khách, mát giời như hôm nay còn đứng counter luôn cho đỡ quên cảm giác sờ tiền thật-giả. Thấy đàn ông dạo này có vẻ chuộng thắt lưng da cá sấu, buckle thì thằng Montblanc có dễ áp đảo Hermes. Đã bao giờ bọn mày biết dây thắt lưng đấy là dây liền nguyên miếng da lưng hoặc bụng con cá sấu, hay nối từ 2 mảnh da chưa? Dây liền mới hiếm, và thường đắt gấp 3 lần dây nối dù nhìn ngoài thì chả khác đếch gì nhau.
Đàn ông Việt cũng thích khoe mẽ bỏ mẹ ra, có khi còn show-off hơn cả đội đàn bà ấy chứ. Nói không hề phét là tao vào quán Nhật thấy các anh ăn sashimi uống sake nhưng mồm ngậm cigar, oách nữa là vứt nguyên hộp Cohiba ra bàn rồi lấy tay bóc bóc xé xé phần dưới con tem vì chưa quen dùng kéo. Có thứ phụ kiện nhỏ thôi nhưng tao thấy 10 thằng thì quá nửa đéo quan tâm theo dạng bố tiền nhiều cần đéo gì ấy là cái ví. Nói thế nào nhỉ: méo mó, dầy cộp toàn thẻ với tiền giấy với danh thiếp nhét kệch cả túi quần. Hầy, túi quần trước có phải để đựng ví đéo đâu, mổ túi cho nó đẹp/đủ thôi. Tao chắc đám gái nó cũng giống tao cực ấn tượng với những thằng nào cầm tay cái ví da vuông vức lúc gọi tính tiền; thằng nào kỹ tính có thêm cái ví da nhỏ xinh chỉ để đựng đôi ba cái thẻ với ít danh thiếp nữa thì dân chơi đáng nể rồi đây, đường công danh còn phát nữa.
Tao bay khá nhiều, nhìn thấy cả quan chức, cả doanh nhân từ có tiền đến cực nhiều tiền cũng kha khá dịp nhưng chỉ thấy điện thoại Vertu vàng 18k, đồng hồ Rolex vàng hồng nạm kim cương hoặc thảng Patek Philippe dây da, quần áo toàn hàng hiệu nhưng cabin bag hoặc nhằng nhịt logo LV hoặc xang-chọng Samsonite. Duy nhất có 1 lần ấn tượng với một anh trung niên tầm thước ton sur ton cabin bag trolley da thật, cặp (hay túi nhỉ, briefcase ấy) cũng da thuộc màu cognac mà sau này mới biết đấy là nhà thiết kế Việt kiều Đức “tôi không bán đồ nội thất, tôi bán phong cách sống” - nghe lúc đầu thấy hơi ngông nhưng khi đã quen thì lại là có lý. Ở xứ Lừa này valy kéo mặc định một màu đen đồng dạng VIP tứ trụ cũng như phó thường dân, mỗi lần đợi lấy đồ check-in luggage ở belt là như cái chợ vỡ chỉ chỏ vì đen nào chả giống đen nào.
Ừ thì từ cái túi kín đặc 2 chữ LV úp lên nhau theo tư thế hấp diêm truyền thống chuyển sang leather dù ngang giá tiền, hay thường đắt hơn một đôi lần cũng đã là một bước tiến rất dài. Da dù có loại bét nhất genuine leather hay ngon lành nhất full grain hay tầm tầm split leather chạm tay vào nó vẫn cho một cái touch khác hẳn canvas Louis Vuitton boutique trong Metropole hay Opera View. Cái touch ấy nó cũng khác hẳn như khi bọn mày chơi Piano cơ so với đàn óc hay piano điện mà nếu có trong này nhiều hơn 50 thằng biết chơi piano thì tao sẽ biên một tút riêng. Cái touch ấy cũng khác hẳn như nếu bọn mày dăm ba năm về trước bỏ ra trăm đô hay 3 triệu directly hoặc via một bạn của em với cái ồn ào Phò Giá Ảo bây giờ. À mà nhớ nhé, genuine leather không phải là da thuộc đâu, trước kia khái niệm đấy là da, nhưng giờ nó chỉ còn là một cái tên thôi, nó rất có thể là da thật nhưng chỉ là các mảnh vụn, ép lại thành miếng da lớn hơn để may đồ, hi hi hi.
Lục lại máy tính, có mấy cái ảnh này mà chắc cũng không ít thằng đã từng giao lưu kết hợp. Tao không hạp đội dưới mét sáu lăm, 2 nàng này hình như đâu suýt soát 170 phân chân đất. Thấy bảo là vẫn 2 củ và 3 củ, full service ở mức chưa ai chê và đâu như luôn đợi dốc hết bầu tâm sự cho đến khi nào không thể nguyên cả buổi chiều.
Thế thì là full grain leather rồi, đếch phải loại giả da nhìn ưng sờ chán, nhỉ?
Dạo này rảnh chút, tao hay xuống quầy tán gẫu với khách, mát giời như hôm nay còn đứng counter luôn cho đỡ quên cảm giác sờ tiền thật-giả. Thấy đàn ông dạo này có vẻ chuộng thắt lưng da cá sấu, buckle thì thằng Montblanc có dễ áp đảo Hermes. Đã bao giờ bọn mày biết dây thắt lưng đấy là dây liền nguyên miếng da lưng hoặc bụng con cá sấu, hay nối từ 2 mảnh da chưa? Dây liền mới hiếm, và thường đắt gấp 3 lần dây nối dù nhìn ngoài thì chả khác đếch gì nhau.
Đàn ông Việt cũng thích khoe mẽ bỏ mẹ ra, có khi còn show-off hơn cả đội đàn bà ấy chứ. Nói không hề phét là tao vào quán Nhật thấy các anh ăn sashimi uống sake nhưng mồm ngậm cigar, oách nữa là vứt nguyên hộp Cohiba ra bàn rồi lấy tay bóc bóc xé xé phần dưới con tem vì chưa quen dùng kéo. Có thứ phụ kiện nhỏ thôi nhưng tao thấy 10 thằng thì quá nửa đéo quan tâm theo dạng bố tiền nhiều cần đéo gì ấy là cái ví. Nói thế nào nhỉ: méo mó, dầy cộp toàn thẻ với tiền giấy với danh thiếp nhét kệch cả túi quần. Hầy, túi quần trước có phải để đựng ví đéo đâu, mổ túi cho nó đẹp/đủ thôi. Tao chắc đám gái nó cũng giống tao cực ấn tượng với những thằng nào cầm tay cái ví da vuông vức lúc gọi tính tiền; thằng nào kỹ tính có thêm cái ví da nhỏ xinh chỉ để đựng đôi ba cái thẻ với ít danh thiếp nữa thì dân chơi đáng nể rồi đây, đường công danh còn phát nữa.
Tao bay khá nhiều, nhìn thấy cả quan chức, cả doanh nhân từ có tiền đến cực nhiều tiền cũng kha khá dịp nhưng chỉ thấy điện thoại Vertu vàng 18k, đồng hồ Rolex vàng hồng nạm kim cương hoặc thảng Patek Philippe dây da, quần áo toàn hàng hiệu nhưng cabin bag hoặc nhằng nhịt logo LV hoặc xang-chọng Samsonite. Duy nhất có 1 lần ấn tượng với một anh trung niên tầm thước ton sur ton cabin bag trolley da thật, cặp (hay túi nhỉ, briefcase ấy) cũng da thuộc màu cognac mà sau này mới biết đấy là nhà thiết kế Việt kiều Đức “tôi không bán đồ nội thất, tôi bán phong cách sống” - nghe lúc đầu thấy hơi ngông nhưng khi đã quen thì lại là có lý. Ở xứ Lừa này valy kéo mặc định một màu đen đồng dạng VIP tứ trụ cũng như phó thường dân, mỗi lần đợi lấy đồ check-in luggage ở belt là như cái chợ vỡ chỉ chỏ vì đen nào chả giống đen nào.
Ừ thì từ cái túi kín đặc 2 chữ LV úp lên nhau theo tư thế hấp diêm truyền thống chuyển sang leather dù ngang giá tiền, hay thường đắt hơn một đôi lần cũng đã là một bước tiến rất dài. Da dù có loại bét nhất genuine leather hay ngon lành nhất full grain hay tầm tầm split leather chạm tay vào nó vẫn cho một cái touch khác hẳn canvas Louis Vuitton boutique trong Metropole hay Opera View. Cái touch ấy nó cũng khác hẳn như khi bọn mày chơi Piano cơ so với đàn óc hay piano điện mà nếu có trong này nhiều hơn 50 thằng biết chơi piano thì tao sẽ biên một tút riêng. Cái touch ấy cũng khác hẳn như nếu bọn mày dăm ba năm về trước bỏ ra trăm đô hay 3 triệu directly hoặc via một bạn của em với cái ồn ào Phò Giá Ảo bây giờ. À mà nhớ nhé, genuine leather không phải là da thuộc đâu, trước kia khái niệm đấy là da, nhưng giờ nó chỉ còn là một cái tên thôi, nó rất có thể là da thật nhưng chỉ là các mảnh vụn, ép lại thành miếng da lớn hơn để may đồ, hi hi hi.
Lục lại máy tính, có mấy cái ảnh này mà chắc cũng không ít thằng đã từng giao lưu kết hợp. Tao không hạp đội dưới mét sáu lăm, 2 nàng này hình như đâu suýt soát 170 phân chân đất. Thấy bảo là vẫn 2 củ và 3 củ, full service ở mức chưa ai chê và đâu như luôn đợi dốc hết bầu tâm sự cho đến khi nào không thể nguyên cả buổi chiều.
Thế thì là full grain leather rồi, đếch phải loại giả da nhìn ưng sờ chán, nhỉ?


