Thử nghĩ đi. Đau khổ là thứ duy nhất miễn phí ở trên đời này. Mày không cần phải làm gì cả, đau khổ sẽ đến với mày một cách tự nhiên.
Không tin thì mày cứ nằm thằng một ngày không làm gì cả xem. Đầu tiên mặt trời sẽ thiêu đốt mày vào ban ngày, cái lạnh sẽ làm mày cóng chim vào ban đêm, trong khi đó là cơn đói, cơn khát, buồn chán, mắc ỉa mắc đái, ngứa dái buồn buồi, ... Ngoài ra, nếu mày có của trên người sẽ có đứa tới trộm cướp, nếu mày nhìn ngon sẽ có đứa tới hiếp dâm mày, con này thú kia đến ăn thịt mày, vi rút và vi khuẩn sinh sôi nảy nở trong cơ thể mày, ... có hàng triệu cách mà đau khổ sẽ đến với mày. Tất cả đều free, mày đéo cần làm con mẹ gì hết. Mà mới chỉ 1 ngày thôi đó và tao còn chưa đề cập đến những nỗi khổ tinh thần có khi còn khủng khiếp hơn nữa.
Nhiều thằng có lối suy nghĩ cuộc đời là trung tính, đau khổ hay hạnh phúc là do mày tạo ra. Ngây thơ lắm. Nếu đời thật sự trung tính thì thí nghiệm nằm thẳng của tao đâu có đau khổ. Đau khổ là trạng thái mặc định của sự sống. Thứ mà mày gọi là "hạnh phúc" thật ra chỉ là anti-đau khổ. Từng phút, từng giây trôi qua tất cả những gì mày làm là để thoát khỏi đau khổ: Đói-ăn, khát-uống, ngứa- gãi, nứng-chịch, buồn-bấm đt, ... Kể cả từng hơi thở của mày cũng vậy, hít vô thở ra bám víu lấy sự sống. Sống trên đời giống như đi trên dây, sơ hở tý là mày té vào bể khổ. Mày tìm mọi cách chạy trốn đau khổ, nhưng mà mày nghĩ mày chạy được bao xa, cuối cùng nó sẽ tóm được mày vì mày mãi mãi mắc kẹt trong cơ thể hữu cơ này.
Thích Car nói “đời là bể khổ” thì tụi nó đội ổng lên đầu thành Phật, còn tao nói "đời là bể khổ" thì tụi nó nói tao tự kỷ trầm cảm. Tao éo có trầm cảm, tao tỉnh hơn sáo. Sự thật là do tao quá thông minh, quá logic, tao nhìn ra được cái basic rule của ma trận. Tao đéo phải người bi quan, tao là người thực tế, mấy thằng Lồn lạc quan ngoài kia là mấy thằng còn hoang tưởng.
Không tin thì mày cứ nằm thằng một ngày không làm gì cả xem. Đầu tiên mặt trời sẽ thiêu đốt mày vào ban ngày, cái lạnh sẽ làm mày cóng chim vào ban đêm, trong khi đó là cơn đói, cơn khát, buồn chán, mắc ỉa mắc đái, ngứa dái buồn buồi, ... Ngoài ra, nếu mày có của trên người sẽ có đứa tới trộm cướp, nếu mày nhìn ngon sẽ có đứa tới hiếp dâm mày, con này thú kia đến ăn thịt mày, vi rút và vi khuẩn sinh sôi nảy nở trong cơ thể mày, ... có hàng triệu cách mà đau khổ sẽ đến với mày. Tất cả đều free, mày đéo cần làm con mẹ gì hết. Mà mới chỉ 1 ngày thôi đó và tao còn chưa đề cập đến những nỗi khổ tinh thần có khi còn khủng khiếp hơn nữa.
Nhiều thằng có lối suy nghĩ cuộc đời là trung tính, đau khổ hay hạnh phúc là do mày tạo ra. Ngây thơ lắm. Nếu đời thật sự trung tính thì thí nghiệm nằm thẳng của tao đâu có đau khổ. Đau khổ là trạng thái mặc định của sự sống. Thứ mà mày gọi là "hạnh phúc" thật ra chỉ là anti-đau khổ. Từng phút, từng giây trôi qua tất cả những gì mày làm là để thoát khỏi đau khổ: Đói-ăn, khát-uống, ngứa- gãi, nứng-chịch, buồn-bấm đt, ... Kể cả từng hơi thở của mày cũng vậy, hít vô thở ra bám víu lấy sự sống. Sống trên đời giống như đi trên dây, sơ hở tý là mày té vào bể khổ. Mày tìm mọi cách chạy trốn đau khổ, nhưng mà mày nghĩ mày chạy được bao xa, cuối cùng nó sẽ tóm được mày vì mày mãi mãi mắc kẹt trong cơ thể hữu cơ này.
Thích Car nói “đời là bể khổ” thì tụi nó đội ổng lên đầu thành Phật, còn tao nói "đời là bể khổ" thì tụi nó nói tao tự kỷ trầm cảm. Tao éo có trầm cảm, tao tỉnh hơn sáo. Sự thật là do tao quá thông minh, quá logic, tao nhìn ra được cái basic rule của ma trận. Tao đéo phải người bi quan, tao là người thực tế, mấy thằng Lồn lạc quan ngoài kia là mấy thằng còn hoang tưởng.