Giải cứu Xuân Hạ

Damlolol

Địt Bùng Đạo Tổ
29360538-8398571-image-a-321591619820855-1591673942668232161775.jpg
Chiều muộn, tôi đi ngang qua cây cầu và chợt thấy một chàng trai đứng trên lan can, ánh mắt vô hồn nhìn xuống dòng nước xiết. Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi vội tiến lại gần.


Anh ta dường như đã quyết định sẵn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước. Tôi chậm rãi bước đến, không để bản thân hoảng loạn. Không cần biết anh ấy gặp chuyện gì, tôi chỉ biết mình không thể để điều này xảy ra.


Tôi bắt đầu nói, nhẹ nhàng nhưng kiên định.


Tôi không khuyên nhủ bằng những lời lẽ to tát, chỉ nói về hy vọng, về một cơ hội thay đổi, về việc anh ấy không hề đơn độc. Từng lời tôi vang lên giữa không gian lặng thinh.


Chàng trai run rẩy, nước mắt rơi. Cuối cùng, anh ấy buông tay khỏi lan can, quay lại phía tôi. Tôi bước đến đỡ lấy anh ấy, lòng tràn đầy nhẹ nhõm. Một sinh mệnh đã được giữ lại, chỉ bằng một khoảnh khắc kịp thời và một chút chân thành.
 
Đừng đùa với anh Hạ. Anh Hạ tao dám cắn người, à nhàm, dám giết người đó. Anh tao vẫn trất trơi như thế.

(Cơ mà, về đi anh, đường trần đâu có gì, lông nâu mấy mùa... Có nhiều khi...

Về 36 Khúc Thùa Dụ đi anh).
 

Có thể bạn quan tâm

Top