
Anh ta dường như đã quyết định sẵn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước. Tôi chậm rãi bước đến, không để bản thân hoảng loạn. Không cần biết anh ấy gặp chuyện gì, tôi chỉ biết mình không thể để điều này xảy ra.
Tôi bắt đầu nói, nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Tôi không khuyên nhủ bằng những lời lẽ to tát, chỉ nói về hy vọng, về một cơ hội thay đổi, về việc anh ấy không hề đơn độc. Từng lời tôi vang lên giữa không gian lặng thinh.
Chàng trai run rẩy, nước mắt rơi. Cuối cùng, anh ấy buông tay khỏi lan can, quay lại phía tôi. Tôi bước đến đỡ lấy anh ấy, lòng tràn đầy nhẹ nhõm. Một sinh mệnh đã được giữ lại, chỉ bằng một khoảnh khắc kịp thời và một chút chân thành.