Chương 1: Dấu vết trong tro
Hà Minh đứng trước bàn thờ cha, tay cầm ba nén hương, khói nghi ngút bay lên trần nhà gỗ cũ kỹ. Tiếng gió rít qua khe cửa, như tiếng ai đó thì thầm trong bóng tối. Cậu vừa trở về từ trường học, nơi đám bạn cùng lớp lại trêu chọc cậu vì "mùi giấy cháy" bám trên áo – mùi đặc trưng của nghề làm vàng mã mà gia đình cậu đã theo đuổi hàng trăm năm. Minh không thích cái mùi ấy, cũng chẳng thích nghề này. Nhưng mỗi lần cậu nói muốn bỏ làng lên thành phố học đại học, mẹ lại lắc đầu, bảo: "Đây là nghiệp của nhà mình, con không chạy được đâu.""Mẹ bảo con thắp hương cho cha, nhưng sao hôm nay lại lạnh thế này?" Minh lẩm bẩm, đôi mắt lướt qua bức ảnh đen trắng trên bàn thờ. Người đàn ông trong ảnh mỉm cười hiền hậu, nhưng đôi mắt dường như ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm. Đêm cha mất, Minh chỉ mới 12 tuổi, và ký ức duy nhất cậu còn nhớ là tiếng hét thất thanh của mẹ giữa cơn mưa lớn, cùng ngọn lửa trên bàn thờ bùng lên dữ dội dù không ai châm thêm củi. Mẹ bảo đó là do gió, nhưng Minh không tin. Có điều gì đó kỳ lạ trong cái chết của cha, và cậu luôn cảm thấy nó liên quan đến xưởng làm vàng mã phía sau nhà.
Cậu đặt nén hương vào lư, định quay đi thì chợt nghe một âm thanh kỳ lạ – tiếng giấy bị xé rách từ phía xưởng. Minh cau mày. Ông nội đang ở đó, nhưng ông chưa bao giờ bất cẩn đến mức làm hỏng giấy vàng mã. Với nghề này, mỗi tờ giấy, mỗi con hạc, mỗi ngôi nhà bằng giấy đều là một "món quà" gửi đến cõi âm. Làm hỏng chúng là điều cấm kỵ, thậm chí có thể khiến linh hồn nổi giận. Minh từng nghe ông nội kể, có lần một người thợ trong làng làm rách một con ngựa giấy, và đêm đó, cả nhà nghe thấy tiếng vó ngựa gõ trên mái suốt ba ngày.
Minh bước ra sân, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên con đường dẫn đến xưởng. Cánh cửa gỗ khẽ đung đưa dù không có gió. Cậu đẩy cửa bước vào, và ngay lập tức, một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Trên bàn làm việc, những con hạc giấy xếp ngay ngắn bỗng rung lên, như thể có ai đó vừa thổi qua. Minh quay lại định gọi ông nội, nhưng ông không có ở đó. Thay vào đó, một bóng dáng mờ ảo hiện lên trong góc xưởng – một cô gái mặc áo trắng, tóc dài che kín mặt, đôi chân không chạm đất.
"Đốt cho tôi một ngôi nhà," giọng nói yếu ớt vang lên, như vọng từ dưới lòng đất. Minh đứng sững, tim đập thình thịch. Cậu chưa từng thấy cô gái này, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu biết rõ: cô không phải người sống. Đôi tay cậu run lên, và bất chợt, ngón tay cậu nóng ran. Một tia lửa nhỏ lóe lên từ đầu ngón tay, nhanh chóng tắt đi, nhưng đủ để khiến cô gái lùi lại, đôi mắt ẩn sau mái tóc lóe lên tia sợ hãi.
"Ngươi... ngươi là ai?" Minh lắp bắp, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô gái không trả lời, chỉ chậm rãi tan vào không khí, để lại một mảnh giấy vàng mã bị cháy xém trên bàn. Minh nhìn xuống tay mình, lòng bàn tay vẫn còn nóng, như thể ngọn lửa vừa rồi không phải ảo giác. Cậu hoảng loạn quay người chạy về nhà, lòng đầy nghi hoặc và sợ hãi.
Mẹ Minh, bà Lan, đang ngồi ở gian bếp, tay cầm chiếc đũa tre đảo nồi cháo. Thấy Minh lao vào, mặt trắng bệch, bà vội đứng dậy. "Con sao thế? Có chuyện gì à?" Giọng bà run run, như thể bà đã đoán được phần nào. Minh kể lại mọi chuyện, từ tiếng giấy rách đến cô gái áo trắng và tia lửa kỳ lạ từ tay mình. Bà Lan nghe xong, tay run đến mức làm rơi chiếc đũa xuống đất. Bà lặng lẽ bước đến bàn thờ, thắp thêm một nén hương, thì thầm: "Anh ơi, anh phù hộ cho con đừng để nó dính vào chuyện này."
Minh không hiểu. "Mẹ, chuyện gì đang xảy ra? Con vừa thấy một hồn ma, và tay con... tay con bốc cháy!" Bà Lan quay lại, đôi mắt đỏ hoe. "Đừng hỏi nữa, Minh. Đi ngủ đi, sáng mai mẹ sẽ nói với ông nội." Nhưng Minh không chịu. Cậu biết mẹ đang giấu điều gì đó, và cậu không thể ngủ khi những câu hỏi cứ dồn dập trong đầu. Cậu quyết định quay lại xưởng, dù mẹ cố ngăn cản.
Xưởng làm vàng mã giờ đây im lặng như tờ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích ngoài sân. Minh bước vào, tay cầm chiếc đèn pin nhỏ. Ánh sáng yếu ớt quét qua những con ngựa giấy, ngôi nhà giấy, và những bó vàng mã chất đầy góc phòng. Cậu tiến đến bàn làm việc, nơi mảnh giấy cháy xém vẫn nằm đó. Khi cậu chạm vào, một luồng ký ức kỳ lạ ùa về – hình ảnh cha ngồi ở bàn này, tay cầm bút vẽ những đường nét tinh xảo trên giấy, đôi mắt đầy lo lắng. Minh lắc đầu, cố xua tan ảo giác. Đó không phải ký ức của cậu, vì cậu chưa từng thấy cha làm việc trong xưởng.
Dưới bàn, Minh phát hiện một cuốn sổ cũ, bìa da sờn rách. Cậu mở ra, thấy những dòng chữ viết tay của cha:
"Ngày 15 tháng 7 âm lịch, hồn ma đòi một con ngựa trắng. Ta đốt, nhưng nó không đi. Nó muốn máu."
"Ngày 20 tháng 8 âm lịch, ông nội bảo ta không được phá luật. Nhưng nếu không làm, nó sẽ lấy mạng cả nhà."
"Ngày 3 tháng 9 âm lịch, ta thấy ngọn lửa trong tay Minh. Nó đã thức tỉnh. Ta phải dừng lại, nhưng đã quá muộn."
Minh đọc đến đây, tim như ngừng đập. Cha biết về khả năng của cậu? Và "ngọn lửa" là gì? Cậu chưa kịp suy nghĩ thêm thì một bàn tay khô gầy đặt lên vai cậu. Minh giật mình quay lại, thấy ông nội đứng đó, đôi mắt sâu hoắm ánh lên trong bóng tối. "Con không nên đọc những thứ này," ông Ba nói, giọng trầm nhưng lạnh. "Nhưng giờ con đã thấy, ta không thể giấu nữa."
Ông Ba dẫn Minh ra sân, nơi ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt khắc khổ của ông. Ông ngồi xuống ghế đá, lấy từ túi áo một điếu thuốc lào, châm lửa rồi rít một hơi dài. "Nhà mình không chỉ làm vàng mã, Minh ạ," ông bắt đầu. "Tổ tiên ta từng là những người gác cổng giữa cõi âm và cõi dương. Mỗi món đồ ta làm không chỉ là vật cúng, mà là cầu nối để linh hồn tìm đường về. Nhưng không phải linh hồn nào cũng muốn đi. Có những kẻ ở lại, đòi hỏi, và nếu không được đáp ứng, chúng sẽ trả thù."
Minh ngồi im, lắng nghe. "Vậy cô gái con thấy là ai?" cậu hỏi. Ông Ba nhả khói, nhìn xa xăm. "Ta không chắc. Có thể là một hồn ma lạc lối, hoặc kẻ được ai đó gửi đến. Nhưng điều quan trọng là khả năng của con đã thức tỉnh. Ngọn lửa trong tay con là dấu hiệu của dòng máu nhà ta – sức mạnh để đối phó với cõi âm. Cha con cũng có nó, nhưng ông ấy từ chối sử dụng, và cái giá là mạng sống của mình."
Minh sững sờ. "Cha chết vì không dùng sức mạnh đó?" Ông Ba gật đầu. "Ông ấy muốn bảo vệ con, không muốn con dính vào. Nhưng giờ con đã mở cánh cửa, và ta phải dạy con cách đóng nó lại."
Đêm đó, Minh không ngủ được. Cậu nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, tay vẫn còn cảm giác nóng ran. Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ xưởng – tiếng giấy bị xé rách, lần này lớn hơn. Minh bật dậy, chạy ra ngoài. Trong xưởng, cô gái áo trắng lại xuất hiện, nhưng lần này cô không đứng im. Cô bước đến gần Minh, đôi tay gầy guộc giơ lên như muốn chạm vào cậu. "Đốt cho tôi một ngôi nhà," cô lặp lại, giọng đầy oán hận.
Minh lùi lại, tim đập thình thịch. "Tôi không biết làm!" cậu hét lên. Nhưng cô gái không dừng lại. Đôi mắt cô lộ ra sau mái tóc, đỏ rực như máu. Đột nhiên, một cơn đau nhói chạy qua tay Minh, và ngọn lửa bùng lên từ lòng bàn tay cậu, lớn hơn lần trước. Ngọn lửa màu xanh lam kỳ lạ lao về phía cô gái, khiến cô hét lên rồi tan biến. Nhưng ngay sau đó, Minh cảm thấy đầu óc quay cuồng, một ký ức về cha – hình ảnh cha ôm cậu dưới gốc cây đa – dần mờ đi. Cậu ngã xuống sàn, bất tỉnh.
Khi Minh tỉnh dậy, cậu thấy mình nằm trên giường, ông nội ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm trọng. "Con đã mở cánh cửa mà cha con từng cố đóng lại," ông nói. "Giờ không còn đường lui nữa. Ta sẽ dạy con cách sống sót trong thế giới này."
Minh nhìn ông, lòng đầy sợ hãi nhưng cũng xen lẫn quyết tâm. Cậu không muốn sống như cha, nhưng cậu cũng không thể chạy trốn. Hành trình của cậu chỉ vừa bắt đầu.