Tâm sự của Pín

  • Tạo bởi Tạo bởi Pín
  • Start date Start date
  • Thẻ mô tả Thẻ mô tả
    hiv

Pín

Bò lái xe
Làng tôi toàn nghiện, vào những năm 90 thì toàn hàng đen aka thuốc phiện, anh Tươi là người phân phối kiêm mở sới hút, các anh nghiện hay đứng trước cổng nhà anh, cất giọng gọi ỉu sìu lè nhè của dân đói thuốc: "Anh tươi ơi..."
Anh Tươi có kim bài miễn tử với công an, họ nhốt tù anh vài lần, đéo lần nào anh phiền, đi tù xong lại về, nghiện vẫn hoàn nghiện, nhẽ trên quận sức xuống cho phường là đéo bao giờ đc bắt thàng này nữa, vì nhà nước quá phí tổn mà đéo giết đc, chỉ phí tiền tù...

Tôi chơi với mấy thanh niên, có 2 anh em nhà kia, thàng anh bắt chước giọng các anh nghiện hết sức giống, cứ đi qua cửa nahf anh Tươi, thàng anh lại gãi đầu, mắt lờ đờ, giả giọng nhẽo nhợt gọi : " Anh ,,,Tươi.. ơi...".

Bố của 2 anh em cao đến 1 m 80, nòi địa chủ, cao nhất làng, 2 thàng con cũng 1m8, đẹp trai, dịch hàng rào đi đức, đói rét quá lại về, vườn nhỏ đi 1 nửa, cơ mà vẫn cả ngàn m2.

Ấc nỗi, bố nó lấy 1 chị ít học, dù bị ngăn, anh vẫn lấy đéo ngán, chị vợ ít học kia đéo có nghề nghiệp đéo, loanh quanh thì cuối cùng hóa chứa bạc, tôi đến nhà anh móm thì đi qua nhà anh, thấy cả 50 con bạc đang sát phạt, cơ mà kín tiếng phết.

bố mẹ anh thu hồ kiêm đánh bạc kiêm cầm đồ... máu cờ bạc ngấm dần, hàng rào dịch dần đều..
2 anh em bỏ học, kiếm tiền bằng cách chuyển bảng, cầm đồ, canh công an vv, trúng mánh mua xe đẹp phết..

Cơn lốc mở cửa cùng hàng trắng aka heroin tràn về, 2 anh em anh cùng nghiện, tuy nhiên nghiện sang hơn, chúng tôi qua nhà anh Tươi vẫn gãi đầu giả nghẹo : " anh..Tươi.. ơi..."

Rồi cơm áo gạo tiền cuốn tôi đi, thi thoảng mới ra đầu làng chơi, thi thoảng gặp 2 anh em, nhà chúng sa sút rất, hàng rào đã dịch hết để xây 1 cái nhà 3 tầng trên 1 nền 20m2, 2 anh em nghiện nặng, hết tiền, họ vào chính nhà anh Tươi để chích.

Rồi cơm áo gạo tiền cuốn tôi đi, rồi nghe tin cả 2 anhem dính HIV..
Thời gian cứ trôi, người em chết, trước khi chết, nó rất đẹp trai, như bông hoa trước lúc tàn, nhiều người yêu phết, rip các cô.

Rồi tôi sang Anh, hồi 2010, tôi về qua nhà anh Móm chơi, người anh cũng mò sang, anh ta bế con của móm, nựng nó mấy câu và tôi nhớ có câu : Tao sắp chết rồi....

Trước khi về lại Anh, tôi đưa Móm 200k, nhờ gửi cho anh mua 1 tép heroin như 1 món quà, anh Móm giãy nảy, tôi phải bảo tiền này đéo phải cho mày, mà là cho nó, anh mới cầm.

Năm sau, anh chết nốt, thế là xong. thanh niên làng tôi dạo đó chết đến nửa làng..

Vĩnh tuy đoài đã đổi khác nhiều, cầu vĩnh tuy đã xẻ dọc làng tôi, lạ thay, nhà anh tươi vẫn còn, dù bé xíu, anh Tươi vẫn sống, vẫn hút, như chưa hề biết bao nhiêu vật đổi sao dời..

Tết rồi, tôi lại qua ngõ nhà anh, ko cầm lòng đc thói trẻ con, tôi gãi đầu, nghẹo cổ, mắt lờ đờ giả nghiện và gọi như hồi trẻ : " Anh .. Tươi.. ơi .. " .
Người yêu cưới chồng
Thời khốn khó
Thời khốn khó (tiếp)
Chuyện cổ lừa
Chuyện cổ lừa (tiếp)
Chuyện cổ lừa (tiếp nữa)
Tiếp dòng lịch sử: Bắc kỳ, 4k năm đói
Thông não về biểu tình (nhân dịp SG nổi loạn)
Hận cho phận nghèo
Người lính tăng Bắc Kỳ thần thánh và lá cờ trên dinh độc lập
Bài toán của sự phát triển
Bàn về vũng áng xả thải
Bla bla đéo biết tít gì
Thông não nhanh tàu vs xe máy
Tổ sư lá cải
Chuyện chửi nhau
Tại sao điệp viên tình báo nam kỳ không thể tồn tại ở bắc việt
Đéo chửi đéo được
Bla bla đéo biết tít gì luôn
Theo dòng thời sự: Hồng lão anh hùng
Lại chửi: Tổ sư thằng dân trí ngu học cưỡng tình đoạt lý
Ghét giàu và pháp luật
Sao không kiên nhẫn
Hiến kế thoát nợ cho con cháu
Thông nhanh về vụ trộm chim
Bla bla
Sao xã hội này vô cảm
Nhầm lẫn kiểu lừa
Bàn về thú chết ở Phú Quốc

thôi tụi mày vô mẹ blog thằng tony.daulon đọc cho lẹ edit mệt vcc
http://voongngaupin.************/
 
Last edited by a moderator:
Người yêu cưới chồng.

cô ấy lấy chồng, tôi buồn rất quá, cổ call mời tôi cưới, tôi hỏi han mấy câu, chỉ biết họ hạnh phúc rất, chồng giàu, tổ chức ở khách sạn nào quên mẹ.
tôi quyết định đi, bỏ 2 củ vào, ân tình với nhau bao năm, ai lại mừng như bọn thông thường 200k ??

Gia đình chúng tôi đã gặp nhau, chúng tôi đã giao cấu, ước hẹn duyên thề, lên duyên chồng vợ...
Khi địt nhau, cô hay bấu vào tôi và hú lên :
"đừng bỏ em anh nhớ ú ú ú ....."
Tôi dập bình bịch và hú lại : đéo ... bao... giờ .... ú ú ú a a a ..
Thế mà giờ cổ lấy chồng, dcm đen.

Tối đó tôi mua 5 lít bia, 1 ông chép, diệu thì tôi có 1 vò, thế là tôi uống. khề khà nói chuyện tùm lum với chính tôi , tôi nhớ cổ..
Tôi đéo chịu đc cảm giác cổ với chồng chát bịch hự với nhau, đôi khi, tôi hình dung cổ kêu tên tôi khi chồng cô đang dập : pín ơi.. ú ú ú ...
đéo nhớ hôm đó say lúc nào, hình như mắt tôi có đôi chút nhòa lệ ...

Hôm sau, tôi ăn mặc lịch sự, phóng đến đám cưới cô, tôi gửi xe, khách sạn đó to phết, có mấy đám cưới liền, ảnh cô và chồng tôi nhận ra ngay, anh chồng răng hehe hơi vẩu hahah đáng đời.
thế là tôi tiến vào, từ xa, tôi thấy cô với chồng đang đón khách, cạnh họ là cái thùng trong veo toàn phong bì, cổng vào là cái trái tim kết hoa.

tôi như bước hụt, nàng đẹp quá, hạnh phúc quá, thật đê tiện nếu tôi đến, ngồi, ăn uống và ngắm nàng và đôi khi trong tim, tôi cầu nàng đéo hạnh phúc, tôi ước chồng tát cô trong lễ cưới, tôi ước họ bỏ nhau sau 3 tháng đầu tiên, ước thàng kia liệt dương ...

Có vẻ nàng đã nhìn thấy tôi, cơ mà nàng vẫn nói cười với chồng, tôi đã thành người dưng..
tôi vỉa 45 độ, và 90 độ, và 45 độ nữa, tôi lấy xe máy, nổ máy ra quán bia quen, phong bì vẫn đây, nó cộm dưới quần tôi..
Tôi ngả lưng cho oằn thành ghế nhựa vàng halida, moi 2 củ ra, 2 củ còn, bác dâu dài trên tờ bạc vẫn nhìn tôi cười hiền hậu..

Tôi vo viên phong bì ném cầu vồng trúng luôn thùng rác của mụ thịt chó.
Tý thì cụ đi 2 củ oan đm tình yêu con cặc bố mày đây này.
Tôi vỗ đít cô phục vụ người nông cống :
Cho 1 đĩa đậu lướt ván, 1 đĩa lạc luộc, 1 bia, .... .. Phù...
 
Thời khốn khó.

Năm 79, khi đó tôi chỉ 6 tuổi, học lớp 1.

Đéo biết cái đéo gì, chỉ thấy, ở cơ quan bố mẹ tôi, chả ai làm ăn đéo gì, mọi người tập bò và ngắm bắn bằng vài khẩu súng trường, giao thông hào được đào khắp nơi.

Ở lớp tôi, trong giờ nghỉ giữa giờ, con quản ca luôn bắt nhịp bài : "tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới". chúng tôi học thuộc rất nhanh. vì đài hát bài này suốt ngày.

Bố tôi thì thầm, thời đó, dân nói cái đéo gì cũng thì thầm: Tầu nó đánh ta rồi.

Tôi lớn lên trong thời gian đó, đói là thường xuyên, chiều chiều, cơn đói cồn lên khi ngửi khói bếp nhà thằng khác, nhà tôi có cái bếp dầu, nhưng nó hiếm khi đc hân hạnh dùng, vì đéo có dầu. Bố tôi mua đâu bao mùn cưa, chọc cái chai vào 1 cái lò tôn, đổ mùn cưa vào rồi lèn chặt, sau đó rút nhẹ cái chai ra, thế là đc 1 cái bếp, đốt đc lâu lắm đéo tàn.

Nhà tôi cũng nuôi 1 ông lợn, có dạo anh em tôi phải đi xin thân chuối về thái ra, sau đó nấu 1 nồi cám bàng thân chuối, nước gạo, và cọng rau. sau đéo nuôi nữa, vì bọn thương nghiệp về thu mua, ông lợn phải bán cho chúng nó, đéo đc bán cho bất kì bọn gian-thương, hay con-buôn ( từ thời đó dùng chỉ người buôn bán). bọn thương nghiêp ( địt con mẹ chúng mài phát ) không những trả rẻ, mà còn thản nhiên trả bằng cái khung xe đạp, từ đó nhà tôi gí Lồn vào lợn.

Tại sao có nước gạo, à vì phải vo gạo, xát thật kĩ cho bay hết mốc, nước đó sau đó đc dùng rửa rau, trước khi đổ vào vại nước gạo để nấu cám lợn. phải tích kiệm từng tý 1 như vậy hehe.

Do gạo rất xấu, khi gạo đến được tay nhân dân, chỉ nhìn loại sạn nhặt ra, ta biết nó qua mấy khâu.
Ví như anh lái xe chở 100 cân gạo, anh ăn cắp 1 cân, và đổ vào đó 1 cân đá vụn.
Khi gạo đến kho, chị thủ kho ăn cắp 1 cân nữa, đổ vào đó 1 cân gạch vụn.
Khi gạo đến từ kho tới cửa hàng, người chuyển lại đá 1 cân nữa, và đổ vào 1 cân sỏi nữa.
chị của hàng đá thêm cân nữa, và nếu lười, chị chỉ cần để gạo nơi ẩm mốc gạo sẽ hút ẩm và tự nặng hơn, tóm lại 100 cân gạo vẫn y nguyên 100 cân, nhưng nó không còn là gạo nữa, nhân dân anh hùng phải ngồi nhặt sạn, có hôm, chỉ 3 bơ gạo, tôi nhặt đc nửa bơ sạn đéo nói phét, và khi ăn, vẫn ăn phải cục đá trắng, lại nhè ra, ném keng 1 cái xuống mâm nhôm.

Các nước anh em cũng viện trợ cho ta nhiều thứ, đó là món bo bo, nghe nói ở bên liên xô anh em, nó dùng để cho ngựa ăn. và món mỡ cừu hay đéo gì là những cục mầu vàng vàng của anh em hung hay tiệp, mùi nồng lên, rất tởm.
Tóm lại anh xem khối XHCN cũng chả tử tế con cạc gì, viện trợ toàn đồ cứt đái và quá hạn. À mà thời đó, không có khái niệm quá hạn hehe, đồ ăn thiu thối là bình thường.


Ấy là nhà tôi liệt hạng có của ăn của để, thịt lợn mua theo tem phiếm, mà cũng đéo có, mẹ tôi thi thoảng mua đc những miếng bì lợn, cho vào kho với nước mắm, nó cong lên giống ông trăng khuyết, tôi hay thả vào bát cơm chan nước rau, và bảo với bố mẹ tôi : con thuyền nài bố mẹ ơi.

Anh em tôi hay tranh nhau tóp mỡ, đó là khi mẹ tôi may mắn mua đc miếng mỡ ( nạc hồi đó chỉ ngu và đần và bị mậu dịc viên ghét mới bị dúi cho), mỡ là vô địc, vì sau khi rán lên, mỡ để rang cơm, xào rau, rán cá ( nếu may mắn có cá) rán trứng ( gà nhà đẻ đc).

Hễ gắp được miếng tóp mỡ lẫn trong bát canh rau ( rau hồi đó toàn tự trồng, nhà tôi có cái vườn nhỏ sau nhà trông su su, rau đéo gì và mía) , tôi lại đưa miếng tóp mỡ 1 vòng quanh quanh mâm và khoe : " Tóp mỡ đây nài" ... anh tôi cũng làm tương tự.

Thịt bò thì chỉ có trong mơ, thời đó, tôi đoán bộ trưởng cũng đéo có thịt bò mà ăn.

Tôi đi học, hay xách theo 1 lọ mực mầu tím, lọ mực là hỗn hợp nước và 1 thỏi mực mầu tím rất tởm bọc trong giấy mỏng và bẩn, tôi bẻ 1 cục nhỏ và cho vào lọ mực, đổ nước vào, thế là dùng bút cắm vào lọ mực và viết, khi ngòi bút khô, lại cắm vào, sau này VN có bước đột phá về công nghệ, phát minh động trời ra cái ngòi bút chửa, ngòi đó giữ đc nhiều mực hơn. do đó lâu phải cắm hơn.
Bàn học nào cũng khoét 1 cái lỗ để học sinh để lọ mực, và tay và mặt trẻ con lúc nào cũng lem nhem mực.

Và trong suốt thời gian đói kém đó khi tôi học cấp 1, giờ nghỉ giữa giờ, hầu như lớp nào trẻ con cũng được quản ca bắt nhịp bài hát đó.

Bài hát bắt đầu bằng câu: " tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới."
 
Kẻ hèn này bốt lại 2 chuyện ngắn đã đăng, để chúc mừng FB hanh thông trở lại, mời mời ko 1 câu nói bậy thế mới tài chứ :

Thời tôi làm cửu vạn ở Belfast, tôi chơi tuyền với quân du thử du thực.

1 anh tôi chơi là William, tôi gọi nó là Duy an cho tiện, nó nổi tiếng bần tiện, ăn sắt, ỉa ra xà beng. Nó là người Anh, nhưng gốc Pakistan. cơ mà cao to da trắng mũi cao tóc xám trông tàm tạm.
Bọn tôi nghỉ trưa hay rủ nhau đi mua đồ cắn take away buffet ở 1 quán Tầu tên là Chinachina, đại để trả 3£ thì nó phát cho cái hộp nhựa 650ml, vào đó xúc bao nhiêu cũng đc, điều kiện là đóng đc nắp hộp.
Nó xúc nhiều đến nỗi ko đóng nổi nắp hộp, nhưng nó ép chặt đến nỗi, khi đóng đc nắp hộp thì nước rau lẫn thịt phòi ra, tôi vẫn chửi nó dcm thàng ăn tạp. hộp đồ ăn đó đổ ra đĩa giống như viên gạch chỉ.
Thì tôi cũng kệ mẹ nó, cơ mà đợt tết 2 nghìn ko nhớ, nó khoe nó du lịch thái lào cam qua Viêt nam, đúng thời gian tôi về ăn Tết.

Thế là tôi hẹn nó ở VN, thực ra tôi ko ưa thàng keo bẩn, cơ mà tôi cũng thích oai đi với tây, bia bọt vớ vẩn, rồi tôi dẫn nó ra cái hội làng gì đó quên tên cách Hanoi vài chục km.
Tôi dẫn nó vào cái chùa chơi, hội làng đông vui, có chọi gà hát văn tôm cua cá, bà con khấn bái ầm ầm, tôi dịch khe khẽ cho nó hiểu phong tục tốt đẹp việt nam abcd, nó gật như bổ củi, cơ mà tôi lạ gì thàng lưu manh hạng bét này đang tư-duy gì.

Ở chùa, có cái hòm công đức to đùng, tôi bỏ tờ 50k vào, cụ bô lão dâu dài ghi tên tôi, đòi luôn cả số điện thoại, đến giờ tôi cũng ko hiểu số đt làm gì, trong khi tôi thả có 50k còi.
Anh Duy an người tây cũng bắt chước tôi thả tờ tiền gì đó vào, tôi iêm tâm chỉ 1$ hay 2$, nếu anh thả 5$ là giới hạn của sự điên khùng rồi.


Tha thẩn 1 hồi, chúng tôi xin phép các bô lão rồi về, hội làng, như thường lệ, đã có vài đám xô xát.
Thế nhưng tản bộ chưa ra tới bãi ô tô, đã có 1 anh phóng way tầu theo, hớt hải.
Hóa ra trong làng đang xô xát to, có thể chém nhau.

Lí do là vài anh liếc thấy anh Tây nhét tiền vào hòm công đức. Có người nói nhìn thấy anh Tây nhét tờ 100 , người nói tờ 20, riêng ông Từ giữ hòm khăng khăng nói có trong hòm có mỗi 1 đô... các bô lão nhờ người phóng xe đuổi theo hỏi xem anh Tây nhét thật bao nhiêu để Làng khỏi đổ máu....
Tôi dịch anh nghe, nói thêm mẹ mày nếu mài đéo nói thật, là có người chết đó…
Được cái thàng Tây này nhát, run bắn lên, thú thật…

Hóa ra anh dùng thủ-đoạn, cầm tờ 100$ hiên ngang nhét vào hòm công đức cho oai, nhưng làm trò nhét chứ ko nhét, anh thu lại vào lòng bàn tay. Tóm lại, anh chả bỏ vào hòm cắc đéo nào.
Tôi biết ngay mà, thằng lưu manh hạng bét Anh quốc.

Tuy nhiên thông tin của anh cứu mạng được ông Từ, ông bị đánh lên thẳng hồi sức cấp cứu bệnh viện Việt đức, nếu ko có anh Duy an cần phơm, nhẽ ông đã tiên du giá hạc trực chỉ niết bàn vì bị tình-nghi nuốt riêng 100 mĩ.

Ông Từ ra viện bỏ luôn nghề, ông làm vài con dê, chăn tha thẩn trên núi, hễ nhìn thấy mũi lõ là 1, nghe tiếng chuông chùa là 2. ông run lên như trúng gió...


truyện 2 :

Hồi mới đi làm cho bọn tây, tôi hay đi cắp tráp theo hầu ngài sếp tổng.
Ngài có niềm ham mê bất tận với những loài chim nhiệt đới, tôi bắt thóp được ngài, khi muốn nịnh, tôi lại vu vơ nói về dăm loại chim, ngài thích lắm, lập tức giở sách ra chỉ trỏ giải thích cho tôi.
Ngài có 1 quyển sách, in hình đủ các giống chim nhiệt đới, mỗi khi thấy con nào, ngài giở sách, ghi chú ngày giờ và nơi nhìn thấy con chim, ngài có cả cái đéo gì đo tọa độ chính xác nơi con chim đang đậu.
Tôi bị hố 1 lần, ngài đi cùng vợ, chúng tôi chờ phà ở Đình Vũ đi Cát Bà, ở đó, có vô số vịt, tôi tiện mồm baỏ ngài vịt này cực kì béo, vì ăn toàn con cua con cáy con bọ ở biển...chất lắm...béo lắm .

Ngài nhăn mặt đéo ưng, tôi nói xong thì biết phạm húy, vì vợ ngài rất béo, trên 1 tạ, chị ta hiền lành tôi quý phết, cơ mà phạm húy đời quá đen.
Ấy đấy chém gió thì cứ chém, cơ mà cần nắc não, quý anh chị ạ.
Cơ mà nhẽ ngài đéo chấp tôi, vì ngài vẫn cho tôi theo hầu ngài.

Đợt đó, tôi với vợ chồng ngài đi thăm 1 dự án đéo gì ở vùng đéo gì, tiếng là thăm, nhưng ngài đi săn chim quý tôi lạ đéo gì.
Tôi đưa ngài đi thăm, đó là nơi nuôi tôm kiêm sân chim hay vườn chim,,, tên là Ngọc Hiển gì đó quên mẹ..
Úi chà chà, vô số chim bai lượn, ngài nói luôn mồm với vợ, mồ hôi trán vã ra, liên tục vợ quay phim, chồng chụp ảnh, rồi đánh dấu tên chim trên quyển sách trứ danh, vợ chồng nhìn nhau hỉ hả hỉ hả…
Thì đột nhiên ngài lặng ngắt và há hốc mồm..

hóa ra ngài phát hiện 1 loài nhẽ cực quý, lập tức ngài đề nghị dừng xuồng, chụp 100 kiểu ảnh , vợ chồng ngài xì xồ xì xồ bàn, rồi chỉ tôi xem, đó là 1 con đéo gì lông vàng sáng có cái mỏ to to khoằm khoằm tôi quan trọng đéo. Ngày phấn khích đến độ, tay ngài run bắn lên, mãi đéo trỏ trúng con chim trong quyển sách trứ danh.

Tôi dịc anh chủ vườn chim với anh chủ tịch xã đi cùng rằng, ông bà đây hết sức vui mừng vì gặp được loài chim quý độc nhất vô nhị trên thế giới.
Anh chủ vườn vui lắm, rút phôn a lô gì đó giọng miền Nam tôi nghe không thủng.
Đường về, ông bà hoan hỉ lắm, chỉ trỏ hình con chim, bàn tán luôn miệng, mắt thì mơ màng, như thể mới tìm ra 1 đại lục mới.

Tới chiều tối về địa điểm tập trung ở xóm, chúng tôi được ăn cơm mời do xã tổ chức, khi ăn cơm, hai vợ chồng ngài tròn mắt khi thấy ngoài rau dưa cá diệu thuốc thì có một cặp chim "quý hiếm" nằm trên đĩa để đãi riêng thượng khách.
Chỉ mâm ngài có, mâm khác không có.

Tôi không thể nhầm được, dù 2 con chim đã được rán ròn, nhưng chắc chắn là thứ chim quý hiếm với cái mỏ to to khoằm khoằm ông bà chụp hết chục cuộn phim vài giờ trước đó.
Đúng là cặp chim ông bà trầm trồ.
Có điều nó đã được rán vàng, miệng ngậm 1 bông hoa đo đỏ, cổ vươn lên, có cả hạt sen và ngũ vị hương trong bụng.

Tôi mất nửa tiếng để thông ngôn giúp anh chủ vườn và anh xã trưởng, rằng đây là lòng hiếu khách của dân tộc Việt, họ phải cử 10 tráng niên đội bèo đạp nước đi bắn bằng được cặp chim quý để đãi ông bà.
Giá mà anh chị được chứng kiến ông bà tây trợn mắt rướn cổ cố nuốt miếng thịt chim quý hiếm do các bạn VN hiếu khách gắp cho.

...Nước mắt họ trào ra, quý anh chị ạ.
Khốn nạn thân tôi thèm mà có dám gắp miếng nào đâu …
 
1 túp lều tranh

Ngày xửa ngày xưa, ở 1 xứ nọ, có chàng trai và cô gái yêu nhau thắm thiết, cả 2 cùng nghèo vãi cả tom Lồn.

Nghèo đương nhiên là do lười với diệu với ngu, thiết nghĩ không cần nhắc lại.
Dù bị cả 2 họ chê vọng sang nhau là địt mẹ chúng mài nghèo quá lấy nhau chết cụ chúng mài, nhưng với tình yêu bất diệt, họ cưới nhau ( đám cưới chỉ có nước vối, 1 thứ nước đun sôi với 1 loại lá, uống như Lồn) .

Rồi họ lôi nhau ra 1 bờ suối có hoa nở và bướm lượn, chàng dựng 1 cái lều, 2 vợ chồng chui ra chui vào, lấy rêu làm mành, lấy trăng sao làm trần, lấy bao tải rách làm vách. chàng ra bờ suối bắt cá, nòng nọc, lật đá suối tìm ốc vặn....
Tóm lại dcm đói.

Địt nhau liền 1 tuần đéo có đủ ăn, chàng tru lên như chó sói, nằm vật ra, con ruồi bậu mép đéo buồn đuổi.
Nàng cũng tõa ra như con bọ nẹt bị xuất huyết xanh, mệt đéo thậm chí chổng mông lên được.
Đéo địt nhau đc, tuần thứ hai, 2 vợ chồng hay đè nhau ra nhổ tóc sâu, bắt rận, nặn trứng cá... vẫn nồng cháy rất.

Đến tuần thứ ba, họ bắt đầu chửi nhau, cái bụng lép lẫn mối lo cơm áo gạo tiền khiến họ chửi nhau như 2 con chó.
Tuần thứ 4, chàng tóm tóc vợ tát, nàng thì chửi và cố bóp dái chàng, họ ném vào nhau bất kì thứ gì vớ đc.

Cuối cùng họ bỏ nhau mỗi người đi 1 ngả, chàng trai châm lửa đốt cái lều cháy đùng đùng.
Thế là xong đời túp lều lí tưởng lẫn 2 quả tim Lồn.
.

chuyện 8

Ngày xửa ngày xưa, ở 1 kinh đô nọ, có 2 bố con anh nhà nghèo làm nghề đánh cá ở 1 khúc sông.
Bố con anh nghèo tất nhiên do ngu, keo kiệt, lười và diệu.
Chúng nó lười đến nỗi, đéo mặc quần áo cho đỡ tốn tiền và tốn công giặt là, 2 bố con nhà nó có tiền là mua diệu bú, chỉ mua 01 tấm vải làm khố che dái. bố mặc thì con nhịn và ngược lại.
thực ra bố con anh hay cưởi truồng, nhưng cái khố để dùng khi phải ra chợ bán cá mua gạo mắm diệu, chứ đéo phải ra chợ, nhẽ đéo cần khố nói thế cho nhanh.

Bú diệu nhiều, bố anh báng bụng chết nhe răng ra, anh chôn bố cùng cái khố, anh hiên ngang đéo cần gì sất, khi vào chợ bán cá, anh quấn lưới vào người.
Các cô gái làng chê anh, đéo ai thừa Lồn lấy thàng nát diệu nghèo đến nỗi khố đéo có mà mặc.
Họ bụm miệng cười chỉ cho nhau xem thàng thần kinh cởi truồng đi lang thang dọc bãi sông là anh...
Anh cũng đéo cần, vì anh cũng hâm hâm.

1 hôm anh vừa chăng lưới thì có đoàn thuyền của đéo ai đi đến, trông oai phong tý ty, anh bới 1 cái lỗ vùi người vào để vừa trốn vừa canh lưới, nhỡ lũ kia ăn cắp thì bỏ mẹ.
Hóa ra là thuyền công chúa, nàng thấy anh dái to vùi người bèn giả vờ quây lều lại đúng chỗ anh, làm gì có tình cờ ở đây?

Đương nhiên nàng giội nước làm trôi cát lộ dái anh ra, chuyện mây mưa khỏi cần kể nữa.
xong việc mây mưa, để phi tang, công chúa sai chặt cổ anh ném mẹ xuống sông.
Anh chết hóa thành con chim đéo gì quên mẹ nó tên, hay bay dọc sông và nỉ non : " địt phát - mất đầu...... địt phát - mất đầu"
.
chuyện số nhiu đéo nhớ luôn :


Chuyện cổ lừa : "Sự tích miếu tình yêu bất tử"

Ngày xửa ngày xưa, trên 1 xứ sở hình rươi, ở 1 làng nọ, có 2 người yêu nhau tha thiết, cô gái tên gì đó, nhưng cô có hàm răng tuyệt đẹp, đen nhưng-nhức ( thời đó mốt liền bà xứ đó là nhuộm răng có màu đen khỏi phải oánh răng đỡ tốn ) và đều tăm-tắp, thành ra mọi người gọi cô là nàng răng đen nhưng - nhức.

Chàng trai và nàng răng đẹp yêu nhau lắm, họ thề bồi, buộc chỉ cổ tay sẽ sống chết bên nhau... suốt cả cuộc đời này. (hồi đó có cái Lồn nhẫn)

Đời tưởng chả có gì đẹp hơn, họ ước hẹn ngày cưới, 2 gia đình gặp nhau, tay bắt mặt mừng, nhai trầu bỏm bẻm, cả làng hoan hỉ cho đôi uyên ương trai tài - gái răng đen nhưng-nhức.
1 buổi sáng, đôi nam thanh nữ tú đó đi dạo dưới lũy tre ở triền đê, thấy bên kia sông có 1 cái chùa, họ bèn bảo nhau sang cúng bái, để cầu giời cho tình yêu đẹp mãi.

Nói là làm, đôi trai tài - gái răng đen nhưng - nhức thuê 1 con đò, chèo sang với chuối oản hương, cầu duyên cầu tài cầu lộc, hoan hỉ vô cùng, nhẽ không cần tả.
Lượt về, gió máy thế đéo nào, nước tràn vào thuyền, anh lái đò cuống quá làm đò tròng trành, thế là đò chìm nghỉm, anh lái liệu sức mình có hạn, bơi 1 mạch vào bờ. kệ cái Lồn con mẹ đôi uyên ương.
Chỉ còn chàng trai và cô gái bơi lóp - ngóp, chàng bơi rất kém, cô răng đen nhưng - nhức không biết bơi, cô bám chặt anh. ..
Cả 2 khả năng cao chầu Hà bá...

Thì đéo nói nhiều, chàng túm tóc cô chửi : " cút con mẹ mày đi" và đấm cô 1 cú cực mạnh vào mồm, gẫy hoàn toàn hàm răng đen nhưng - nhức..

Cô phải buông anh ra, chàng trai quả cảm bơi 1 mạch vào bờ, lăn ra vệ sông thở hồng-hộc.
Cô gái đã từng có tên răng đen nhưng -nhức, may thay, vớ đc cây chuối, cô cũng bơi được vào bờ, sờ hàm răng, thở dài, rồi nằm vật ra.

Khi tỉnh lại, họ nhìn nhau không nói lên lời, rồi mỗi người đi 1 ngả.
Hôn lễ của họ bị hủy, cô gái mất hàm răng, mất luôn cái tên đẹp :"nàng răng đen nhưng nhức".
Chàng trai bị dân nàng cười chê vì bỏ cô giữa dòng sông, chàng thanh minh :
- "cứu cái đầu buồi bố mày đây này, cứu thì cả 2 cùng chết nhe con mẹ chúng mài răng ra rồi"
2 người, cô lấy chồng làng bên, chàng lấy vợ xóm bãi, sinh con đẻ cái rồi chết già, nhớ mối tình đằm thắm, dân chôn họ cạnh nhau và lập miếu thờ.
Đặt tên miếu là "miếu tình yêu bất tử".
 
chuyện 4 :Chàng nhất bản mộc.

Ngày xửa ngày xưa, ở 1 làng nọ, có 1 chàng tàn tật, chàng sinh ra không chân không tay, à có 1 tay đi cho máu, chàng nghèo vãi cả tom Lồn.

Bố mẹ chàng cũng nghèo, đi qua đá chàng 1 cái, đi lại đá chàng 1 cái, họ hàng anh em, đi qua đều sút chàng 1 phát, chàng ức lắm.
1 hôm bố mẹ đi vắng, chàng tủi thân ngửa mặt chửi địt mẹ thàng trời.
Bụt hiện lên tức thì, chửi Lồn gì bố ?

Chàng kể sự tình, bụt vuốt râu cười, ban cho chàng 1 chiến xa nhất bản mộc gắn bánh xe. Nói chàng nằm lên, sáng lết ra kinh đô, tối lết về, sẽ thành cự - phú.
Y nhời, chàng làm theo, đến kinh thành và về, dùng tay lành đủn chiến xa nhất bản mộc. người làng đặt thành tên là chàng Nhất bản mộc.

Mọi người ở kinh đô thấy chàng đều thương tình, kẻ vài trinh người 1 tiền, người thương tình cho cả ông chó giá tiền-rưỡi.
Chàng chỉ sáng đến kinh thành, chiều về, mà ngày nào cũng được cho chục lượng, cả họ nhà chàng tối nào cũng bú diệu cắn thịt, oang oang tiếng trăm trăm khiến cả làng thèm muốn ghen tỵ chửi xéo chàng địt mẹ thàng nhất bản mộc.

1 lần được cho nhiều bạc vụn lẫn diệu thịt, xe nặng quá chàng lết về cực nhọc, bèn ngửa cổ chửi địt mẹ thàng trời.
Bụt tức khắc hiện lên hỏi : chửi Lồn gì bố ??? ..

Chàng nói giờ chỉ mong đủ chân tay cho vênh mặt với đời, diệu thịt đủ rồi.
Bụt vuốt râu cười, hóa phép cho chàng đủ chân tay, rồi biến mất.
Chàng vui mừng, vung chân múa tay, kéo xe đồ về, bú diệu hoan hỉ, chuyện vui ko cần kể nữa.
Hôm sau chàng lại nằm lên xe lết ra kinh thành và về, lần này lạ thay, chả được cắc bạc nào. ai cũng nói thàng này đủ chân tay sao nằm như con chó?

Liền 1 tháng như vậy ko có đồng nào, chàng và cả họ đói há mồm ra.
Đói quá hóa liều, cả họ đè chàng ra, chặt cụt 2 chân 1 tay mới mọc, thế là chàng lại như xưa, lết ván gỗ có bánh xe ra kinh thành xin bạc vụn, chàng lấy lại đc cái tên Nhất bản mộc.
Từ đó, cả họ nhà chàng chan hòa tiếng cười lẫn tiếng chăm chăm.
Chàng ko dám ngửa mặt chửi trời câu nào nữa.
.

Chiện 2 : sự tích đất nước của những kẻ thối mồm.

Ngày xửa ngày xưa, cơ 1 cô thôn nữ hiền lành nghèo đương nhiên vì ngày xưa giàu thì cũng có cái nồi đồng là kịch.

Cô người đẹp da trắng, mỗi tội bị cái tật thối Lồn + thối mồm. cô đau khổ rất.
1 hôm, cô đang ngồi bắt rận ở sân đình thì nghĩ đến song-thối ( mồm+ Lồn) cô ôm mặt rưng rức khóc....
Bỗng cô đánh 1 cái rắm to, nghe tiếng hắt sì hơi, hóa ra bụt hiện lên, bụt hỏi : Sao mài vừa khóc vừa rắm làm bạt vía thổ công là tao đây ???

Cô nói : con sinh ra hiền lành ngoan ngoãn, bị mỗi cái tật thối mồm với thối Lồn...
Bụt bèn chỉ tay lên 1 dãy lúi cao phía trước và bảo cô :
Hãy lên đỉnh núi kia, đúng giờ tý thì hít 1 hơi tiên, phà miệng vào cây cao nhất, sẽ đc như ý.
xong Bụt biến mất ...

Cô mất 7 x 7 = 47 ngày mới lên đc đỉnh núi, tìm đc gốc cây xà cừ to, cô y lời bụt, hít hơi tiên phả vào cây...
Trong chớp mắt, cây rụng lá, chết khô. 1 anh thần hiện lên nói : tôi với cô ko thù oán, sao hà hơi thối giết tôi ????
Cô kể sự tình, anh thần hét lên 1 câu : "địt mẹ thàng Bụt".
Nói đoạn, anh chém cô 1 nhát đầu 1 nơi thân 1 nẻo, ném xuống 1 xứ xở có hình rươi của 1 tộc người răng vẩu.
Từ đó dân cả xứ hình rươi mở mồm nói cái Lồn gì ra cũng thối lừng lên.
.

Chiện 5 : sự tích nồi cứt dùng hết lại đầy.

Ở 1 làng nọ làm nghề trồng rau, có 1 nhà làm nghề hót cứt.
Rau làng đó ngon ngọt nổi tiếng, vì đc bón bằng cứt tươi, nhà hót cứt chăm chỉ phát tài rất. rau bón cứt mới ngọt, bón thứ khác vứt mẹ nó đi.
Rồi anh con trai nhà đó cưới vợ, vợ anh lười, chỉ thích rong chơi, nhưng vì nhập gia tòng phụ, chị cũng đi hót cứt.
1 hôm ghánh cứt qua sông, chị trượt chân ngã, cả 2 xô cứt trôi mất hút, chị ngửa mặt chửi địt mẹ thàng trời ( đéo khóc nữa cho khác bọt )
Bụt hiện lên hỏi : " chửi Lồn gì bố.."

Nàng kể sự tình, Bụt bèn ban nàng 1 thùng cứt, dặn nàng đây là thùng cứt thần, hễ bón hết thì lại tự đầy.
Nàng mừng lắm, mang thùng về khoe cả làng, ai ai cũng mừng cho nhà đó.
Khốn nỗi thùng cứt để ngoài sợ mất, bê vào nhà thì thối.
Chồng nàng nghe kể, hét lên 1 câu, vấn tóc nàng vào cột nhà, đánh nàng 1 trận má nhìn hổng ra, và chửi : "Trần đời tao chưa thấy con nào ngu như mày, cứt bón cây cũng là bán đi đong gạo nấu cơm, sao mày đéo ước nồi cơm cho tiện ??? ".

Nàng bèn chạy là quãng sông, khóc ào ào ngửa cổ chửi địt mẹ thàng trời.
Bụt lập tức hiện lên hỏi : chửi cl gì ?
Nàng kể sự tình, Bụt bèn thu nối cứt ban cho nàng nồi cơm, nồi này công dụng i như nồi cứt, tức ăn hết lại đầy.
Từ đó, nhà nàng luôn vang tiếng cười.
lũ trồng rau ở làng bán đất xây nhà, đéo ai rao cỏ gì sất.
đói họ sang nhà nàng xúc cơm miễn phí.
1 hôm nồi cơm bị vét nhiều thủng đáy hỏng mẹ mất, cả làng đói, răng nhe ra.
Chúng xúm lại ném mẹ 2 vợ chồng sông, hết chuyện.
 
Kho tàng truyện cổ tích Annam

Vậy tôi biên triện cổ cho lừa, để các bà mẹ kể cho con nghe hàng đêm, chuyện phải ra chiện đéo phải cái thể loại Mẹ ghẻ là xấu, giàu là xấu.
Bọn tốt đẹp hiền lành toàn quân khố rách áo ôm là đéo đc, truyện cũng ko đc quá bạo lực như giết người làm mắm hay tý tuổi đã nhổ tre vụt người lớn vvvv and the likes.
Chuyện phải nhân văn, xin bốt vài truyện cảnh cáo trước hỡi lũ mõm vẩu mồm thối kia ơi :

1- Chàng nhà giàu và hũ diệu thuốc thuột.

Ngày xửa ngày xưa, có 1 anh nhà giàu, anh hiền lành tốt bụng chăm làm thông minh, thành ra anh giàu rất.
lũ nghèo ngu học lười nhác mõm vẩu quanh đó luôn tìm cách chọc ngoái đá đểu anh, chúng ghét anh vì anh cái đéo gì cũng trên phân chúng.

Cạnh nhà anh có 1 thàng nghèo, thàng này lười như chó, suốt ngày diệu, hở ra là đánh bạc và ăn cắp, khiến cho anh rất phiền lòng, mà cả họ nhà nó như thế, khiến anh càng phiền lòng.
Một hôm, anh nhà giàu mua 1 gói thuốc thuốc chuột, trộn vào diệu, và lén đào lỗ giấu vào góc vườn nhà.
Anh nghèo nhìn thấy bèn hỏi :
- mài chôn gì đó??
Anh giàu nói : Bình diệu ngon mà tao trộn nhầm thuốc chuột, tao giấu đi ko có ai uống vào là chết, mài đừng sờ vào chết đó.

Anh nghèo không tin, đêm len lén xé rào vào đào lên thấy diệu thèm quá mở uống, ảnh lại rủ cả họ nhà nó cùng uống... vừa uống vừa chửi :
"DCM thằng giàu lừa thế đéo nào đc bố mài...".
Chỉ sáng hôm sau, anh và cả họ nhà anh nghèo chết, răng nhe ra như răng chó. sai nha điều tra kết luận : cả họ nhà nó ngu.
Anh giàu hưởng cuộc sống sung sướng đời đời.
.

Chuyện cổ tích Lừa : sự tích chim chiền-chiện.

Ngày xửa ngày xưa, ở 1 xứ nọ, có 1 chàng trai thông minh chăm chỉ.
Thông minh chăm chỉ đéo bao giờ có chuyện nghèo, chàng chăm chỉ làm ruộng, trúng liền mấy vụ, chàng mua thêm ruộng và thêm nữa, ruộng của chàng rất rộng.
Có tiền, chàng mua 1 đàn trâu để cày, chàng cưới 1 cô vợ hiền, vợ chàng cũng trồng dâu nuôi tằm, họ có 1 cô con gái nhỏ.

Nhưng quanh làng rất đông bọn lường biếng và tráo trở gian xảo, chàng cho chúng công ăn cắt lúa dệt vải thợ cày, cho ăn cơm cùng, xong việc trả tiền, chúng tuy kiếm đc tiền nhưng trong với bản chất tráo trở và vô ơn, chúng rắp tâm hãm hại.
Một đêm, Lũ khốn cùng tụ lại với nhau cả trăm thàng bởi 1 thằng dâu dài, chúng xông vào nhà chàng, trói cả nhà chàng lôi ra sân đinh kể tội, rồi lôi vợ chồng chàng ra đồng đập chết, cướp hết tài sản ruộng đất, từ con trâu mộng đến cái mâm đồng..

Cô con gái nhỏ được tha, cô chạy ra đồng ngửa cổ khóc òa òa chửi đm thàng trời.
Bụt hiện lên hỏi : sao con khóc..
Cô kể sự tình, Bụt trả lời : "Bọn đó thì đến tao cũng phải sợ" nói đoạn biến mất.
Cô nhảy xuống sông tự tử, chết hóa thành con chim chiền chiện sống ở bãi bồi ven sông, cứ mỗi lần bay lên cao nhìn thấy cánh đồng nhà mình, chim lại kêu lên : "bần nông chúng mài ác quá.... địt mẹ bần nông chúng mài ác quá..."
.

chuyện 3 :

Ngày xửa ngày xưa, ở 1 xứ nọ có 1 chàng nhà giàu tốt bụng, chàng có tiếng hát hay, chàng dựng nhà toàn bằng gỗ quý, chàng rất nhân-hậu.

Cứ mỗi năm 1 lần vào dịp mừng thọ, chàng lại mở hầu bao, phát gạo lẫn kim tiền, dân nghèo tiếng lành đồn xa nô nức kéo đến, tay đỡ gạo miệng tung hô, ca ngợi công đức của chàng lên tận mây xanh, sánh ngang với vua Ngiêu – Thuấn.

Năm nào dân nghèo cũng đến đúng ngày, chen nhau chờ lĩnh ngân lượng ngũ cốc, miệng không ngớt chửi nhau giành giật, khi lĩnh xong ai cũng hoan hỉ, tiếng bốc thơm chàng nổi lên như giấy ăn gặp gió cuốn sau xe công.
Năm đó chàng bị ốm liệt gường đúng sinh nhật, không thể nhấc được tay chân, mà bên ngoài người nghèo đến như ong vỡ tổ, họ chửi chàng lừa đảo bội tín, họ ném đá vào nhà chàng.
Vẫn không thấy gì, họ xúm vào đốt nhà chàng, trong chớp mắt nhà hóa thành than, chàng ốm ko ngoi dậy kịp, chết còng queo trong đó.

Bọn nghèo hả hê bỏ về, chàng hóa thành 1 ông gà trống.
Cứ mỗi sáng uất quá, chàng nhảy lên đống rơm và gáy:
“Ò ó o o… địt cụ bọn nghèo.”
 
Tiếp dòng lịch sử: Bắc Kỳ , 4k năm... đói.

Đói triền miên, đói dã man luôn, câu chào tàn bạo ở cửa miệng của họ luôn là : Ý a bác ăn cơm chưa ??
Người đc hỏi sẽ gật đầu nói : iem ăn rồi bác ợ.... !!!

Ăn đéo gì đâu, đói thối mồm giả vờ giả vịt.
Mốt của người Bắc 198x là hỡi ôi ngậm cái tăm, để chứng minh : dcm chúng mài bố vừa ăn xong đó nha....
.. đó hầu như là 1 đẳng cấp.

Ngậm cái tăm trong mồm đi nghênh ngang trên đường làng vương vãi phân trâu nước cống, giống như bạn lái BMW mui trần đi số 1 chầm chậm dọc đại lộ phó đức chính quận nhất vậy.

Đm nhà chúng nó đang ăn cơm, có ai quen đi qua, chúng nó hay mời : mời bác ăn cơm ạ ạ ạ...
Mời đểu đó nha, câu đó hiểu là Hello how r u ..
Hoạc hehe hay khen : chị đẹp quá, cứ là béo đỏ ra...

Béo nghĩa là hehe có ăn, nghĩa là lời khen đó nha, đéo phải chửi đểu đâu. Nếu chị nào đó quê mùa BKC khen 1 bạn khác là béo quá, thì hiểu họ có thiện ý khen tuy với tư duy trong não đói 4k năm.
Vua Hùng, vua đấy nhé, giai cấp thống trị đó nha, đưa hồ sơ đấu thầu kén rể và thàng thắng là đứa đưa đồ ăn.
Đến vua còn đói, dân đen các bạn có cơ hội đéo gì?
Cuối cùng, hóa ra vua chọn bánh chưng và bánh dầy, vì hehe đói quá.

Lãnh tụ các bạn hay mặc đồ hehe rách hay dản dỵ, đó là tư duy của quân đói khát thối mồm đó.
Chửi cái nhà to của ai đó, cũng là tư duy 4k năm của lũ đói thối mồm.
Ngay cả truyện cổ, anh em cũng chọn cái hehe niêu cơm, ăn hết lại đầy, hỡi ôi đói vl ra.
Kỉ lục Annam, tôi soi toàn bát phở to nhất, bánh tét to nhất, hủ tiếu to nhất, bánh chưng to nhất, quanh quẩn vẫn là đồ ăn và cái đói muôn đời của quân nhược tiểu....

Cơ mà do đâu đói nhỉ, các bạn rừng vàng, biển bạc, rẽ cá mới thấy nước, chim thú ê chề cơ mà ???
Hay do các bạn lười ngu láo, bội tín và thích chiến tranh ???
( stt có sử dụng tham luận của cẩu bộ thượng thư và các cao nhân trại súc vật )

( ảnh ăn cắp : chia thịt làng quê bắc bộ 2015 )
2016caab5294-87d7-4338-893b-723241373527.jpg
 
Thông não về biểu tình (nhân dịp SG nổi loạn)

Anh chị hay kêu VN đéo có dân chủ, đéo cho biểu tình, Tây nó biểu tình ầm ầm...
anh chị VN mới là dân chủ, tự do tụ tập hò hét chả phép tắc đéo...

Kẻ hèn này phải múa đôi dòng về biểu tình Tây, thể anh chị mở rộng tầm mắt.

Đéo đơn giản đâu nhé hehe, đầu tiên xin giấy phép biểu tình, đề rõ nhiều người, biểu tình vì cái gì vvv, chống TQ chứ gì? ok. nộp 3 nghìn £ lệ phí.. ( con số xê dịch nhiều nhé, nơi nhiều nơi ít nơi thậm chí miễn phí ) . Phải xin trước ít nhất 7 ngày, chứ hôm nay xin mai biểu tình thì đéo đc.

Rồi biểu tình từ mấy h đến mấy h ?? hết giờ mời cút ??

Biểu tình 1 nơi hay đi dọc phố ? 1 nơi thì rẻ tiền, cảnh sát quây cho cái rào, đứng đó mà hét, đi dọc phố thì phải trả đắt hơn, lại phải xin thêm giấy phép ủy ban quận đó, cảnh sát cấm ô tô vào phố đó luôn cho chúng mày đi tha hồ hò hét ...

Tiếp tục : khẩu hiệu ( băng rôn to cỡ nào) và đề chữ gì ?? : ĐM china hả ?? đéo đc, " Trung hoa đéo tốt" hả ?? lịch sự hơn, được....

Mời mua bảo hiểm, khá đắt nếu các bạn đi dọc phố, vì nếu quá khích các bạn đốt đôi cái xe cảnh sát hay phá 1 cửa hàng, bảo hiểm sẽ đền, nếu bạn là 1 sắc dân hung hăng mõm vẩu có tiếng tăm đập phá, đéo ai bán bảo hiểm cho bạn, nghĩa là bạn đéo đc biểu tình.

Các bạn có xài loa ko ?? âm thanh nhiêu đề xi ben, mời trả tiền, nếu âm thanh vượt quá, bạn phải xin 1 giấy phép riêng khác của ngài thị trưởng nơi biểu tình, ngài sẽ soi xem liệu âm thanh quá lớn có ảnh hưởng tới cư dân ngài cai quản không ??? to quá thì phải hạ xuống ??

Bắt buộc phải thuê 1 xe cứu thương và bác sĩ sẵn sàng trong thời gian biểu tình, nhỡ cờ vàng phi cái cán cờ vào mõm cờ đỏ hay ngược lại thì khiêng thảng lên hồi sức cấp cứu luôn, mất thêm 1 mớ nữa. Đồng thuê thêm wc di động...

Xong khi có đủ các giấy phép, cốp tiền đủ, ngày đó giờ đó mời đến, đứng trong hàng rào, vặn âm thanh đúng mức cho phép, trương băng rôn những câu đã đăng kí, và mời mời, tha hồ biểu tình.
Hết giờ tất cả giải tán đéo nói nhiều, đi nhậu.

trước cổng đại sứ quán Trung Hoa ở London rất đắt sô vì người Trung hoa thần thánh nhiều nước ghét, hết giờ thì té để nước khác còn phản đối.

( bài biên sử dụng tham luận của banh bộ thượng thư trại súc lừng danh )
 
Hận cho phận nghèo.

Các bạn nghèo, VN ạ.
Các bạn không có trình, có hiểu vấn đề không đã ??? sao nhiêu năm các bạn chiến tranh, cấm vận, tụt hậu, các bạn chả có trình đéo gì, thất nghiệp đông như quân Nguyên.

Nếu người Mĩ là luật sư kiếm 300 $ / ngày, người Anh là bác sĩ 250£ / ngày, người Tầu làm bán đồ ăn 100$ / ngày, thái lan trồng lúa 40$ / ngày, philippin làm ô sin 30$ ngày, thì VN các bạn làm hỡi ôi moi rác, 3$/ ngày.

Vì các bạn không có trình gì, không học vấn, không chuyên sâu, không chăm chỉ, không gì hết, chỉ nói phét với tự hào là tài.

Nói phét chán chê, các bạn về ăn mì úp rồi lại chém.
Để thu hút đầu tư, các bạn phải chấp nhận giá đất rẻ như cho, nhân công rẻ, và cho phép ô nhiễm cao hơn các nước khác. Đó là điều kiện tiên quyết. nếu đòi hỏi cao nhà đầu tư đi chỗ khác, các bạn thất nghiệp đói méo loa.

Hôm qua rất nhiều bạn biểu tình trong khi bản thân đang làm cho Samsung, panasonic, honda, vvv ..
Và đòi đuổi FMS, dù tất cả đều ô nhiễm, hoạc ít hoạc nhiều. Các bạn thế là ác với cả chục vạn đồng bào đang làm cho tập đoàn đài loan nhá.

Bắc kinh đôi khi trẻ con phải nghỉ học vì ô nhiễm đó. Nhưng ko còn cách nào khác.
Các bạn phải chấp nhận thôi, hãy chịu ô nhiễm, chịu khổ cực, để có công ăn việc làm, để tích lũy tư bản và cho con cháu học hành đâu ra đó. Và từ giờ tới lúc đó, hãy chịu khó moi rác và ngửi rác.
Các bạn có thấy đứa moi rác nào đứng giữa đống rác mà chửi rác bẩn chưa ??
Các bạn chọn cá haha, các bạn nghĩ mình là ai mà được chọn ???
 
Người Lính Tăng Bắc Kỳ thần thánh và lá cờ trên dinh Độc lập.

Như anh chị đã biết, ngày này năm xưa, Saigon thất thủ ( aka Nam - Bắc 1 nhà ) nhưng ít người biết, lá cờ sao 2 màu tung bay trên nóc dinh thế nào. Tại sao không phải cờ đỏ dù tăng lẫn lính đến từ Bắc Việt ??
Trên dải đất hình rươi có 03 quốc gia tranh đoạt quyền kiểm soát lãnh thổ:
01- Bắc việt cờ đỏ sao vàng
02- VNCH cờ 3 sọc
03- Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền nam cờ xanh vàng, đó là lá cờ anh Thận cắm.

Người Lính tăng bắc việt lạc linh tinh ở sài gòn, cuối cùng cũng đến đc dinh, các anh lao đổ cổng luôn đéo nói nhiều, Thận lão anh hùng cầm lá cờ, lao vào dinh, nhiệm vụ của anh là cắm lá cờ sao 2 màu đó lên nóc dinh. nhiệm vụ vinh quang, anh cầm cờ, lao như tên bắn vào dinh, và.... ngã ngửa ra tổ sư ngất 10 giây vì lao đầu vào cửa kính, tổ sư bố chúng nó kính thì trong veo, lại dày, may anh đội mũ tăng, dáng lao về phía trước lên ko vỡ sọ hay gẫy răng, anh bò dậy, hoa mẹ hết mắt.

Người lính bắc kì châu thổ sông hồng thời đó chưa bao giờ biết thủy tinh có thể làm cửa ra vào.
Lũ chó quan chức ngụy đang ở trong dinh chờ bàn giao chính quyền đéo dám cười, thàng nào cũng trợn mắt nhịn cười đỏ mặt.

Anh quát : đm thằng dương văn Minh đâu ...
- bẩm .. để làm gì ạ..
- dẫn tao đi cắm cờ
( té ra, anh chỉ biết duy nhất tên Minh lớn, tổng thống lừng danh )
- bẩm, tôi dẫn ngài đi..

Thế là Thận lão anh hùng đc Chiêm chánh văn phòng lão nhân gia dẫn đi.

Sau này anh Thận tả lại : ngôi nhà đó mát như hang đá, anh chưa có khái niệm điều hòa nhiệt độ...
Thế đéo nào, tên ngụy hung ác là dẫn anh ra cuối hành lang, bấm vào cái nút gì đó ở trên tường, tường nứt ra, bên trong giống i hệt cái nhà ỉa bắc kì, anh quát :
-Tao đéo đi đái, dẫn tao đi cắm cờ, giỡn mặt tao hả mày.
- Bẩm, đây là thang máy, nó đưa ngài lên đỉnh..
Thế là vào, để phòng xa, anh bắt nó úp mặt vào tường, nó lại chọc vào tường phát nữa, cửa đóng tối om, anh sợ sợ là.

Búp phát mở ra, thế là lên đỉnh, cờ địch to to là anh lập tức xé cờ địch, cuộn tròn nhét mẹ vào bụng định để mang về đắp làm chăn đéo nói nhiều, quê bắc kỳ thời đó mùa đông rét, họ ngủ trong ổ rơm cho ấm, có cái này trải thì tuyệt.

Sau đó, anh treo cái cờ bé xíu lên, xong nhiệm vụ.

hết mẹ chuyện cắm cờ.
 
Bài Toán Của Sự Phát Triển

--------------

Thưa đồng bào cả nước, có một sự thật rõ như ban ngày, là muốn đi lên thì phải biết mình đang ở nơi đâu.
Anh là thằng nông dân cả đời chỉ biết đo l. trâu, thì không thể mơ sản xuất ra tên lửa xuyên lục địa. Hãy mơ có 1 trang trại lớn là khả thi.
Chị là một bà đồng nát học hết lớp 3, không thể mơ chế tạo ra iPhone. Hãy mơ có 1 xưởng tái chế, là hợp đạo lý.

Xứ Giùn là một nước nằm cuối bảng xếp hạng các nước nghèo ở cả khu vực lẫn thế giới, thì rõ ràng, không thể mơ có những nhà máy xanh, như các anh vẫn xem trên Đít cô vơ di hay Nát geo.
Các anh phải nhận thức được, mình là ai ? Trình độ mình đến đâu ? Mình đang sở hữu cái gì. Nếu còn phân vân giữa những câu hỏi này, tôi xin trả lời cho anh chị.

Xứ Giùn là một nơi nghèo khó, GDP đầu người chỉ hơn Lào, Miên và Miến trong khu vực.
Trình độ các anh chị thuộc dạng ngu có số má, khi người ta biết mặc sơ liếp thì các anh chị hãy còn cởi truồng, và ngày nay khi người ta đã chuẩn bị khám phá sao Hỏa thì các anh vẫn lăn tăn đéo hiểu mình sản xuất được cái ốc vít hay chưa (trả lời luôn, rồi nhé).
Có nghĩa là, nếu có thang 10 nấc cho trình độ sản xuất, thì các anh đang ở mức 3, Mỹ là mức 100, còn nước mẹ THTT (trung hoa thần thánh ) bét cũng 70-80. Có nghĩa là sao, là chỉ những công việc cần trình độ bậc 3 trở xuống, mới đến tay các anh chị, vì người ta đéo ai thèm làm nữa.

Và các anh chị có gì ? Suốt thế kỉ 20, các anh chỉ đợi thằng khác xây để đập, từ người Pháp đến người Mỹ, rốt cục, giờ các anh chỉ còn lại :
- Một nền giáo dục giật gấu vá vai
- Một nền kinh tế không có nội lực phát triển
- Tài nguyên thiên nhiên cạn kiệt.
Nhưng, các anh vẫn còn có :
- 100tr con Giùn trong đó khoảng vài chục triệu con đang độ tuổi lao động. Đây là 1 thị trường lớn, và lực lượng lao động hùng hậu.
- Một chút tích lũy tư bản đủ để các anh nắm bắt cơ hội.
- Đất đai rộng lớn đủ xây dựng nhiều thứ

Hãy ví đất nước như một con người, nếu các anh là một thanh niên chỉ có sức khỏe, không có trình độ, có tí vốn lặn lưng nhưng chả bằng ai và chả đủ trình để làm gì hiệu quả, các anh sẽ làm gì để cuộc sống khá hơn ? Trả lời đi nào.
Tôi chỉ biết, Không Hi Sinh, Không Chiến Thắng.
Mọi thành công đều có giá của nó, người thành công là người dám hi sinh.
 
Bàn về vũng áng xả thải.

Đầu tiên, tất cả rác rưởi thải ra trên lãnh thổ VN đều đổ ra biển đông hết.
Thằng bần nông sửa xe ở phố cổ hắt dầu thải xuống cống, cống sẽ chảy ra sông thối, sông thối đổ sông to, sông to chảy mẹ ra biển.

Thằng Vũng Áng nó đéo xả ra biển nhẽ nó xả lên trời ơ kìa ???
nếu cá chết ở Vũng áng thì đổ tội cho nó đc, lấy mẫu nước mà kiểm tra, kiểu đéo gì chả vượt mức cho phép tý ty nói thì nói.

Nhưng cá chết tận Huế mà các anh đổ cho bọn vũng áng, thì các anh ngu dã man, ngu tàn bạo dcm, chết diện rộng như vậy, phải là nguyên nhân khác, nguyên nhân gì tôi biết nhưng trả tôi cái nhà tôi mới nói, ngu đéo đâu..

Cơ mà tôi nói ngay, cá đéo bao h chết khi nước thối, nó chỉ chết khi nước sạch.
Cá bọn cẩu phố cổ vẫn hốc, chính là nuôi bằng nước thối đó, chúng nó tháo nước thải sông thối vào, thứ nước bẩn này nuôi bọn bọ gậy bọ đéo gì bẩn thỉu bé tý ty, bọn lớn hơn đớp bọn đó, rồi cá đớp lũ lớn hơn, khi nước trong, chúng lại tháo nước trong ra, bơm nước thối vào. Cá này béo đẹp, có mầu đen của sắc chì, lũ phố cổ hốc như 1 lũ chó luôn..
Tương tự với rau những loại rau nổi trên ao, chúng cũng bơm nước thối để rau xanh ngút ngàn, rau này cũng có sắc chì ẩn hiện, lũ phố cổ cũng hốc như 1 lũ chó luôn..

Vậy cá chỉ chết khi nước sạch, nhẽ biển các anh giờ sạch quá, cá đéo có gì ăn lăn ra chết tốt.
Cơ mà tôi lại phân vân, biển các anh vẫn có cá thì lạ, các anh tàu đéo nào chả không đánh mìn thì đánh điện, chơi lưới mắt nhỏ hay kéo giã cào, lấy đéo đâu ra cá mà chết nổi đc nhỉ ??
 
Gửi anh Đào Tuấn, tác giả bài viết trên tờ lao động:
Cái nắm tay hay cú đá đó không phải là để dành cho dân!

Anh Đào Tuấn viết rất dài, tôi xin phản bác những ý chính thôi. bài anh viết đây : http://laodong.com.vn/…/cai-nam-tay-hay-cu-da-do-khong-phai…

Đầu tiên, anh ạ, ai cũng là dân.

Anh công an khi bỏ bộ quân phục về nhà cũng là dân và cũng ong đầu cơm áo gạo tiền cùng vợ, chưa chắc ai nghèo hơn ai đâu, anh ko phải kể lể hoàn cảnh kiểu diễm - tình.

Anh nói : " Phong không có tội. Cái lỗi, chỉ là mưu sinh vỉa hè! và quá sợ phạt nên định dắt xe đi...." hết trích.

Anh ĐÀO TUẤN đã đi xe vào 1 phố chợ chưa ?? nhẽ ra, nó là 1 phố sạch đẹp, nhưng hàng rong đã đến, từ một gánh hàng, dân dần biến nó thành cái chợ, họ bán luôn trên lòng đường, xe máy dừng mua, tiếng mặc cả cãi cọ lần còi xe, mùi rác rưởi nồng trong chiều nắng Sài Gòn 35 độ.

Anh có để ý, những người bán rong xài những xe máy hay những đồ rất rẻ tiền không ?? họ hiểu luật và chấp nhận bị thu, đống xe rẻ tiền lẫn dụng cụ của họ chất đống như rác, mới anh đến xem. Thoạt nhìn, tôi đố anh dám gọi xe của họ là xe máy đó ??

Đó là cách lách luật, họ chấp nhận bị thu sạch vẫn rẻ hơn nộp phạt.
Anh nói Phong không có tội gì là sai, tôi nói : Phong có có tội, tội là cản trở giao thông, bán hàng không có kiểm định an toàn, trốn thuế và rất có thể đầu độc đồng bào bằng những hoa quả phủ đầy hóa chất mà ko ai quản đc.

Anh nói : " Nói thật, cảm giác của tôi khi xem cái clip đang được chia sẻ chóng mặt trên mạng xã hội kia chính xác là giận dữ, là bất nhẫn, là không thể chịu nổi! Tại sao một vi phạm hành chính nhỏ mà lại bị chà đạp, bị đánh đập thô bạo, bị đối xử bạo lực đến như vậy?.." .... hết trích .
Tôi cũng xem clip, và tôi thấy anh Phong cố đào tẩu, giằng co, và có ý xô xát với anh công an.

clip đó đây mời anh xem kỹ :
https://www.youtube.com/watch?v=J-LX7lrKvNk

Một xã hội cần thượng tôn pháp luật, quý anh ạ, lúc này, giàu nghèo như nhau, anh không thể lơ là cho họ chỉ vì họ nghèo, anh công an đã làm đúng phận sự, và khi bị bật lại, anh hoàn toàn có quyền khống chế đối tượng. Hay anh ca thả anh hàng rong đi hoặc quỳ lạy ảnh để mời đc về phường ?
Các anh tung hô công an khống chế cướp, trộm, côn đồ, ăn cắp, tại sao các anh lại phân biệt đối xử với cùng 1 hành vi khống chế 1 người phạm luật, chỉ vì anh ta nghèo ???

Hay nghèo được phép phạm luật, thế thì tôi thua anh rồi ??

Anh nói về tình trạng bệnh tật của anh Phong sau cú khống chế của ca, đó là tại nạn, là người dân thượng tôn luật pháp, cái anh Phong cần làm là nghe lệnh công an, hãy xuống xe, về phường giải quyết, rất có thể anh Phong được họ tha bổng sau đó vì nghèo, nhưng đầu tiên, là 1 công dân, anh phải tuân theo người đang đại diện cho pháp luật, chứ không phải chống đối.
Bên Mĩ hay Anh, anh Phong sẽ bị bắn chết đó, nếu cần, tôi cho anh xem clip số phận những người chống đối cảnh sát.

Anh cũng viết : " Tôi chỉ biết đó là một vết nhơ. Rất nhơ trên khuôn mặt xã hội về lý thuyết luôn đề cao dân quyền.Và một vết nhơ, chỉ có thể tẩy rửa bằng cách đưa ra khỏi lực lượng công an nhân dân những viên công an đánh dân còn quá là đánh kẻ thù! Bởi bất luận họ vi phạm gì thì cái nắm tay hay cú đá đó không phải là để dành cho dân! " hết trích.
Anh nói đó là "VẾT NHƠ" là anh hoàn toàn cưỡng tình đoạt lý.

Những nhân viên đang cố gắng làm đẹp phố phường sẽ phiền lòng, họ không vui gì khi thu đồ của những người hàng rong nghèo, không vui khi phải khống chế, nhưng họ phải làm để Saigon không tràn ngập toàn đồ rác rưởi.

Và nếu cái gọi là “vết nhơ” của anh thành hiện thực, đuổi anh công an mẫn cán đã làm đúng nhiệm vụ của mình, thì rất có thể giao thông Sài gòn sẽ kẹt cứng vì hàng rong ba gác, và một sáng cuối tuần, anh và vợ bị đánh thức bởi một người lạ mặt với một cái xe ba gác, đứng ngay đầu gường ngủ của anh mà rao : “Ai bánh mì nào !!!!

Để kết thúc, tôi xin đc ví dụ nhỏ, một anh kê dao vào cổ anh, cướp xe máy của anh, và khi bỏ đi, nó nói : Tôi nghèo quá phải làm vậy...
Anh Đào Tuấn trả lời tôi, anh có tha thứ cho anh cướp nghèo đó ko , hay anh đào mả tổ lũ công an và chửi họ lơ là cảnh giác ???
 
Thông não nhanh, Tàu vs xe máy.

Lá cải đang rồ lên tin : " Tàu hỏa phanh gấp nhường đường xe máy" ... blah..
Tôi vẫn biết dân VN anh hùng đéo sợ cái gì hết, nhưng băng qua trước mũi đoàn tàu đang lao đến thì ko có nhiều người đâu.

Ngu như chó thì cũng đéo đến mức đó.

Thực tế cái ga này tôi biết, nó là ga hàng, hay ghép toa nối toa gì đó, cái đầu tàu cứ thò ra thụt vào suốt, để nối toa, đến rào chắn là nó dừng, rồi lùi.

Rõ ràng, dân nó đéo ngu, anh gác đã rào để cho dân đéo qua, nhưng khi thấy đầu tàu dừng lại lùi thì nó lao qua thôi, sợ đéo gì.

Nếu đéo tin tôi thì ra cứ đến đoạn QL1 cắt QL70 (đường vào Văn điển) là rõ nhất, có cái đầu tầu di chuyển thôi, thò thụt suốt khó chịu bỏ mẹ ra.

Tôi tuy ở Ấn độ, nhưng phóng đôi mắt tuệ nhìn xa muôn dặm ( miles ) mấy con ngu học lá cải đừng nhặt tin bịp rồi bịp lại nhân dân ngu học.

DÂN BĂNG QUA KHI ĐOÀN TÀU ĐÃ DỪNG, CHỨ KHÔNG PHẢI ĐOÀN TÀU ĐANG LAO ĐẾN, HÃY NHẬN RA SỰ KHÁC BIỆT.
 
Tổ sư lá cải.

Lá cải giật tít : Teckcombank cướp nhà dân.

Lá cải ạ, tao biết dân ngu, chúng tin lá cải mài, nhưng chúng mài biên báo thì chúng mài liếc qua luật 1 chút, chúng mài bênh kẻ xù nợ, dựng những nhân viên quả cảm thành cướp thì tổ sư mày, quân mất nết.
Anh chị, đã cho ai vay tiền, rồi đòi chưa ??

Khi vay tiền, chúng hỡi ôi ân tình sâu nặng, thề sống thề chết giả đúng ngày này, đến ngày nhắc nó, nó khất, khất mãi...

Trót to tiếng với nó, nó chửi tổ sư mày mấy cái đồng bọ đòi dai tao đéo trả đó.
Anh chị ức đến thổ huyết, đéo làm gì đc, vài triệu thì thí mẹ cho nó đc, cơ mà vài chục vài trăm chai thì hỡi ôi đau xót, vợ chồng nhìn nhau nước mắt ngắn dài...
Hãy cẩn thận với lũ vay tiền, xác định mẹ là mất luôn hãy cho vay nha.
Hỡi ôi lũ bần nông, chúng chỉ đc cái mồm leo lẻo hẹn - thề .
Ngược vụ Teckconbank, ngôi nhà đó được thế chấp vay trước đó với giá 20 tỷ anh vay đã cầm tiền, điều khoản đã thỏa thuận, đọc hiểu, và kí.

Vậy nhà lúc này đã được thế chấp, không phải nhà của thàng bần nông kia nữa, nó chỉ là người ở nhờ. Khi ko trả đc nợ, bank đã đưa ra toà năm ngoái, chúng đã kí nhận và việc bank vào lấy nhà là hoàn toàn hợp pháp.
Anh vay đã cầm 20 tỷ, đã ra tòa và ok, vậy đến ngày hãy trao chìa khóa cho bank, thế thôi, các anh cố tình chây ỳ và chửi bới và dùng vũ lực ở ngôi nhà ko phải của anh, thì chính các anh mới là bọn mất dạy.

trích báo: " Ngày 26.09.2015, Tòa án nhân dận quận Hà Đông đã chấp thuận yêu cầu của Techcombank, và các bên liên quan, trong đó có ông Minh, bà Thủy cùng luật sự của ông bà. Các bên đã lập biên bản, ký đồng thuận với nội dung này. Do đó, Techcombank cho rằng hoàn toàn có quyền thực hiện thu giữ tài sản đảm bảo của khách hàng tại Quang Trung, Hà Đông, Hà Nội."

Và thàng báo adua với lũ chây ì bùng nợ, thàng báo cũng là mất dạy.
Mỗi lần cưỡng thế này, Bank rất mất hình ảnh, tôi tin bọn bank lạy van con bần nông chây ỳ này cả 3 năm trước, để mọi việc êm đẹp, nhưng ta càng nhân nhượng, bần nông càng lấn tới, thế là ko tốt.
Nợ thì phải trả, thế thôi, kí rồi thì hãy tôn trọng điều khoản đã kí.
Vẫn biết lật lọng là xấu, nhưng báo bênh lũ đó, khiên tôi rất phiền lòng.

Tổ sư số quân lật lọng.
 
Chuyện chửi nhau

Dạo về hanoi, thủ đô ngàn năm văn hiến, tôi ngồi uống trà bồm ở 1 quán ngồi vỉa hè gần cầu long biên, chỗ gần vườn hoa, chị chủ quán to béo phốp pháp tôi ưng, Tôi hôm đó phải chờ ai đó, tôi gọi chén trà cái kẹo, ngồi nhâm nhi trong gió xuân lãng đãng, ngắm bà con bán đào quất ngược xuôi, thơ mộng phết.
Thì có 1 chị trông quê mùa, chị ra luống hoa, chỗ cao bằng bụng, cách tôi cỡ 20 m, chị tụt quần đái, tôi hé mắt xem lông Lồn, cơ mà chị che chắn tốt, tôi đéo thấy cái gì.

Thì chị chủ quán to béo rít lên :
- Tổ sư con đí ngựa kia, đái đâu đéo đái, đái sát chỗ người ta bán hàng.....
Tôi vẫn cầm chén trà, hé mắt tia, chị kia đéo quan tâm, chị đái xè xè, ngắt xẹt xẹt, rồi nhấp nhô rung Lồn cho ráo nước, tôi đoán chị ngượng rồi chuồn..

Cơ mà đéo phải, chị kéo quần lên, tôi vẫn cố tia túm lông nhưng chị kéo nhanh mắt tôi đéo đọc kịp, chị đi về phía chị bán hàng, chỉ mặt chị béo, chị chửi : - Tổ sư con đĩ..

Chị bán hàng nói ơ ơ ơ ơ

Chị đái nhắc lại mạch lạc : tổ sư con đĩ mày chửi gì bà ??
Chị bán hàng giọng yếu hẳn : ơ ơ ơ chị đái chỗ tôi bán hàng...
Chị đái lên giọng : Tao đái ở đó, chứ tao có đái vào bàn thờ nhà mày không??

Chị bán hàng lại ơ ơ ơ ơ ...

Tôi hé mắt nhìn, quả nhiên đó là luống cây và cỏ và hoa, tiệt nhiên không có bàn thờ nào.. tôi liệu chừng có thể có xô xát, tôi kéo ghế lùi xa vùng chiến sự.

Chị đái gằn giọng : Tao có đái vào bàn thờ nhà mài không tổ sư mài... ???
Chị bán hàng ; ơ ơ thôi chị xin em, chị xin em...

Chị kia bỏ đi, chị ta trông hoàn toàn quê mùa.

Tách trà trên tay tôi run bắn, chính tôi cũng bị chị đái bậy làm cho hãi hãi là, quả nhiên mồm to lợi hại thật.
Chị bán hàng chờ chị kia đi xa, rất xa, chị mới cúi xuống nói với phích nước, giọng vô cùng nhỏ :
" Tổ sư con bố con đĩ ngựa.."

201654502e59-d4ce-486a-b909-2e090a80c818.jpg
 
Tại sao điệp viên tình báo Nam kỳ ko thể tồn tại ở Bắc việt.

Sau khi vụ án tình báo Vũ ngọc nhạ lừng danh bị phát giác và ra tòa chịu án, Tổng thống Nam Kỳ bực phát điên, lập tức triệu tập bộ trưởng quốc phòng và cục chưởng cục tình báo lại :

- Tại sao Sài gòn có đến 20 nghìn lũ chó điệp viên Bắc Việt hoạt động, mà các anh ko đưa được 1 tình báo của sài gòn vào bắc việt ? các anh làm ăn kiểu đéo gì đó ?? chúng nó hàng ngày chém gió với chính tôi, mà tình báo các anh không có 1 mống nào để nói chuyện đc với 1 thàng dân đen bắc việt ??
- Đừng lo thưa ngài, tôi đã cử 3 điệp viên hạng nhất của chúng ta, được đào tạo suốt 10 năm ở Mĩ dưới sự chỉ đạo trực tiếp của sếp trưởng CIA, họ đã thâm nhập thành công Bắc việt, chúng ta đang chờ thông tin của họ.

Lại kể 3 điệp viên lừng danh Nam kỳ, anh Hai chột, chuyên gia chất nổ, kĩ sư chuyên phá cầu, bắn súng chính xác bàng cả hai tay, anh đã thâm nhập thành công 1 gia đình bần nông bắc kì mõm vẩu, nhưng chửa kịp làm gì, anh đã bị trói gô, đánh 1 trận tõa như chó bả, khiêng thảng lên huyện đội.

Anh bị lộ do hỏi nhà chủ xin ... giấy chùi đít, hóa ra thời đó ở làng quê bắc kì, đéo ai chùi đít hết, họ quẹt đít bàng cái que, thế là anh bị lộ. sau khi được công an huyện sử dụng nghiệp vụ đấu tranh 1 cách cương quyết, anh khai cả hũ bạc cụ nội anh chôn tận cà mau, vì chịu đéo nổi đòn bắc kì chưởng bộ.
Điệp viên lừng danh thứ 2, Ba Lé, chuyên gia sử dụng chất độc kiêm bắn tỉa, anh cũng thâm nhập thành công và như thường lệ, anh bị đánh, trói và khiêng lên huyện đội, anh cũng khai tốc tộc, cả 10 cây vàng kim thành bà ngoại anh chôn năm ngoái ở Mỏ cày.

Anh bị phát hiện do dùng khăn lău mồm..
Hóa ra ở làng quê bắc bộ thời đó, ngoài dùng que quệt đít, họ dùng đũa quệt mồm, sau đó súc miệng nước trà òng ọc, rồi nuốt chửng.
Anh Ba Lé chưa update đc chiêu này.

Điệp viên cuối cùng Tư Vẩu, là điệp viên thiên tài, anh là chuyên gia về thuốc nổ, đặt mìn, bắn tỉa, đánh độc, chơi súng cả 2 tay, chuyên gia về võ có thể lộn 3 vòng đá bẩy phát vào gan, anh đã đến được Hanoi, thủ đô ngàn năm văn hiến.

Thế nhưng vừa đến kinh đô, anh đã bị tóm sống, trói gô, khiêng lên ti công an, chỉ sau màn chào buồng chưa cần sử dụng nghiệp vụ, anh đã khai tuốt tuột, cả rương vòng nhẫn dân chuyền cụ anh chôn ở củ chi, quá đen cho 3 điệp viên lừng danh Nam Kỳ.
Anh tư Vẩu bị phát hiện rất tình cờ, do anh hay nói câu : Cảm ơn.
Hóa ra ở Bắc Kỳ thời đó, đéo ai cám ơn ai hết.

Điệp vụ bất khả thi 2.

Như tôi đã trình bày với anh chị bài trước, Tổng thống Nam Kì đã thất bại khi điều 3 điệp viên lừng danh vào đất bắc, ngài hết sức chán nản. Tính buông xuôi.

Thì gặp ngay bộ trưởng quốc phòng giới thiệu 1 điệp viên lừng danh với bí số 069, anh ngoài tài sử dụng súng ngắn cả 2 tay, chuyên gia chất nổ, siêu cao thủ đặt mìn nhà hàng, chơi dao găm số 1 Saigon, hảo thủ môn võ rắn với tuyệt chiêu uyên ương liên hoàn cước và là chuyên gia về bắn tỉa..
Vì ra được hanoi là bất khả thi, anh chỉ cần đến được Nghệ An, nơi 1 lãnh tụ rất to bắc kì sẽ đến đọc diễn văn, nhiệm vụ của anh là đánh bom tung hỏa mù, và hạ anh lãnh tụ 1 phát đạn headshot vị trí giữa 2 lông mày.
Nhiệm vụ này, ngoài anh ra, toàn bộ nam Kỳ không có người thứ 2 cáng đc.
Anh tập thổ ngữ: úi chu cha, tập hỏi: rứa mô chừ, thậm chí khi giao cấu lên đỉnh, anh thay vì kêu " Ối trời ơi phê quá" thì anh tập rên : "tổ cha bay sướng dữ hè...".

Rút kinh nghiệp các điệp biên trước, anh học chùi đít bằng que, chùi mồm bằng đũa, đéo bao giờ nói cám ơn lẫn xin lỗi, tập cắn rau lang, tập ăn cá gỗ.
Nghệ An thời đó đói đến nỗi bà con đéo có gì ăn, họ treo 1 con cá gỗ giữa nhà, đến bữa thì ngắm cá chép chép miệng giả vờ nhai, thế là xong bữa.

Chàng điệp viên của chúng ta đương nhiên học ăn cá gỗ rất nhanh, anh cũng chép miệng như dân cá gỗ xịn, và chép ít lần do sợ ăn nhiều cá kho khát nước, Nghệ an hồi đó, đến nước cũng đéo có luôn.
Tóm lại anh sẽ không phạm sai lầm nào.
Với vỏ ngoài là người buôn cá gỗ dạo, anh không khó khăn đến đc nghệ an, ẩn ở nhà 1 bần nông mắt toét, chờ ngày hành sự.

Thế nhưng, chỉ sau 1 tuần, anh bị trói gô lại như 1 con chó, bị đấm 1 trận má nhìn hổng ra, được khiêng lên ty công an thẩm vấn, mặc dù đau rã người, nhưng anh vẫn hết sức khâm phục những người công an trung kì, anh e dè hổi 1 câu :
- Các ngài giỏi quá, các ngài có thể cho tôi biết, tôi đã phạm sai lầm gì để bị phát hiện ??
- Vì mày bị tóm rồi lên tao không cần giấu - trưởng ty công an trung kì trả lời.
- Trung Kỳ bọn tao cả tuần mới ỉa 1 lần là người có ăn, dân đen tuyệt đối cả tháng đéo cần ỉa, có ăn đéo đâu mà mà ỉa... mày thấy ai ăn cá gỗ mà ỉa đc chưa ?

- Mày bị phát hiện do ngày nào cũng đi ỉa, mà mày nói mày là người trung kỳ, vậy mày phải là điệp viên.
Chàng điệp viên đấm ngực kêu trời, anh thụ án vài niên rồi được trao đổi ở bến hải 1973.
Tổng thống Nam kỳ từ đó bỏ hoàn toàn ý định tung điệp viên ra Bắc việt.
 

Có thể bạn quan tâm

Top