newlife2020
Địt xong chạy
Tao đéo phải chê mày có tất cả đi quen mấy con Đào , hài Vl gái nhà lành đàng hoàng xinh gái thiếu gi. Chê mày mỗi cái đó.
Thank e trai. Đúng là vòng luẩn quẩn ko có lối thoát. Nên hiện tại a ở bên đây mà ko về VN nữa. Sẽ tốt cho anh hơn.a zai có dám cưới nó ko? e đoán phải 99% là ko
điều a zai muốn là nó đáp lại tình cảm của 1 mình a zai thôi, đổi lại a zai sẽ chu cấp cho cs của nó.
Nhưng tiếp tục như vậy thì nó chỉ là 1 vòng luẩn quẩn ko có lối thoát và ko đi đâu cả a zai ạ, e thật
Thank m. Chuyện tc qua đợt này t sẽ cẩn thận nhiều hơn.Mày cũng sàng sàng tuổi tao, qua lời kể về tình hình chung của mày thì tao thấy như vậy là quá ổn và vững chắc về kinh tế rồi, việc tình cảm chịu khó đầu tư chút thời gian đi tìm hiêu cho kĩ càng nữa là ok, kiểu gì cũng như ý cả thôi, nhớ lời tao nói đó , chịu khó tìm hiểu vào , không lại giống tao cưới xin vội vã hối hận một đời.
Chúc mày như ý mọi điều nhé tml.
Ok mày ,đừng suy nghĩ linh tinh nữa,Thank m. Chuyện tc qua đợt này t sẽ cẩn thận nhiều hơn.
Thank m. T cũng dở cái đó. E trai t nó cũng nói t, t cứ lo cv và sự nghiệp. Tc thì để nó làm mai cho t.Tao đéo phải chê mày có tất cả đi quen mấy con Đào , hài Vl gái nhà lành đàng hoàng xinh gái thiếu gi. Chê mày mỗi cái đó.
Thank bạn già nhiều. T sẽ cô gắng nhiều.Ok mày ,đừng suy nghĩ linh tinh nữa,
cố gắng nhé.
Có tâm tư gì chia sẻ cứ mật thư t không hứa sẽ làm mày vui , nhưng sẽ gỡ rối được phần nào gánh nặng đang mang.Thank bạn già nhiều. T sẽ cô gắng nhiều.
Mày hỏi thằng Hemihellcat ấy.Chào thành viên xam,
Hôm nay trời lạnh và chuẩn bị bước sang đông, t muốn tâm sự một chút về t.
T cũng xin phép nói sơ về t, t năm nay sắp 35t và đang ở nước ngoài (t đã có quốc tịch). T thuộc dạng học hành và ít đi chơi. Hồi cấp 3 t ở tỉnh lên tp thi rồi học lớp chuyên tại tp HCM. Sau đó t học BK, ra trường là t đi nước ngoài làm PhD, đi làm rồi tự làm riêng cho đến giờ.
-Về sự nghiệp, t cũng không dám nói là giàu hay thành công, nhưng t nghĩ t cũng "khá" ở bên đây. T có một số căn hộ cho thuê, thu nhập của t cũng được 5 chữ số (euros)/tháng. Tài sản của t, theo t ước tính thì khoản hơn 1.5tr euros (bđs). Tiền mặt (VN và nước tao) và stock thì t không tính. Cứ mỗi năm t đều mua 1 hoặc 2 căn hộ cho thuê. Hiện tại, t cũng không so đo, tính toàn tài sản, vì t biết nhiều đứa trẻ mới 18t hay dưới 30t đã có thu nhập rất khủng. Nhưng những gì t có ngày hôm nay thì t không dựa gì vào bố mẹ cả. Bố Mẹ t chỉ cho t ăn học đầy đủ. Bươn chải và kiếm tiền ở nước ngoài đều do t tự làm. Bố Mẹ t là công nhân viên chức bình thường, nên họ không đầu tư hay làm gì cả. Đặc biệt là Mẹ t, Mẹ t đi làm gv lương ba cọc ba đồng, t nhớ do Mẹ t tiết kiệm ăn uống mấy đồ còn dư nên bị viêm ruột khi già và xém nữa là bị ung thư. Đv Mẹ t, học giỏi thì sẽ có tiền. Và Mẹ t luôn muốn anh/chị em trong gia đình phải học giỏi...
-Về tình cảm, hồi đại học t chỉ quen 1 đứa học Y hơn t 3 tuổi, t không thích người ta, nhưng người ta thích t vì lúc đi học tiếng chung, t học giỏi nên người ta rất cảm tình và bật đèn xanh. Hai bọn t quen được 2 năm thì chia tay, rồi t đi nước ngoài luôn.
. Trong hơn 10 năm ở nước ngoài t không quen ai cả. Sau đó t quen với 1 em làm Karaoke năm 2020 (dịch Covid), em ấy cho t cảm giác mà t chưa bao giờ có. T mới chia tay cũng được vài tháng, đến giờ t vẫn còn nhớ về em ấy... T sẽ kể trong phần tiếp theo.
. Nói về đi chơi thì t ít và khá lúa, lần đầu t đi Karaoke là do 1 member trên xam dẫn đi. Sau đó t quen e ngồi với t luôn. Nhờ xam t quen được 2 người bạn mà t cảm thấy có thể đi chơi chung. Có mấy lúc t buồn, t cũng đi Karaoke 1 mình. Nhưng nếu không có ông anh trên xam thì chắc chẳng bao giờ t dám bước vào karaoke 1 mình. Nhưng đến giờ ngồi viết cái post này, t vẫn không biết nên cám ơn hay trách ông anh đã dẫn t đi karaoke...
. Về việc quen em Karaoke, t đã bỏ sự nghiệp cả 1 năm về VN với em ấy hơn nửa năm, t cũng cho số tiền kha khá (tầm nửa tỉ vnđ) để em ấy nghỉ làm. Lúc t cho tiền, t chỉ nghĩ nửa tỉ vnđ mà có một người ở bên mình, cho mình cái cảm giác mình chưa bao giờ có thì nó quá rẻ. Thêm nữa với khả năng và tài sản của t thì 5-10 năm nữa nó sẽ không là bao. T cũng nghĩ 5-10 năm t cũng già, tiền bạc, mấy triệu euros hay gì đó nó không còn ý nghĩa nữa. T không có cái tuổi trẻ để vừa tiêu tiền vừa tự hào. Hơn nữa một người già nhiều tiền, đi chơi thì người ta chỉ nói "già mà không nên nết". T cho tiền xong, em ấy nghĩ 1 tg rồi lại đi làm lại.
. Gia đình t biết chuyện t quen em Karaoke, Mẹ t thì mất ngủ và muốn trầm cảm, Chị t chạy xe đi làm về nhà, ở giữa đường, Bả nói Bả roi nước mắt vì tiếc cho t, tiếc cho đứa em có sự nghiệp, cũng sáng sủa, "đẹp trai" và học cũng khá giỏi lại quen 1 đứa làm Karaoke đã có đứa con. Thời điểm ấy tao như con thiêu thân, không lí trí, sau khi cho tiền xong, em ấy cũng nghĩ, tập bán hàng này nọ. Rồi t cũng cảm thấy chán, khi t đi ra đường, mỗi lần ôm em ấy, t lại nghĩ đến cảnh cả chục ngàn thằng đàn ông ở SG đã ôm, hôn và sờ mó... T chia tay, rồi sau đó t lại nt để quay lại, và lúc này e ấy quyết đi làm lại vì cảm thấy t không hết lòng. Rồi t cũng đồng ý, t còn hay qua nhà chờ em ấy ngủ dậy rồi chờ em ấy đi làm t mới về nhà. Tg ấy t rất khổ tâm, có một bầu trời đen tối vây lấy t mà t chưa tìm ra lối thoát. Nhiều lúc t qua nhà chờ em ấy buổi tối, đến 5-6h sáng e ấy mới về, rồi thỉnh thoảng t còn thấy những chất nhờn trên quần lót của em ấy... Những bộ đồ em ấy treo trong nhà, toàn là những đồ hở hang, mặc mà như không mặc... Cũng có lần em ấy còn nói với t, hồi xưa trước dịch có thằng khách TQ cho em ấy rất nhiều tiền, lại đẹp trai, không phải vì dịch thằng ấy về TQ thì chắc là em ấy đã cặp với thằng đó. Rồi cũng có lần cho t xem tin nhắn thằng Shark Louis Nguyễn nt đẩy đưa khen e trắng, e đẹp bên zalo... Thật là đau lòng...
. Rồi dịch đến, quán đóng cửa, em ấy ở nhà và cũng là lúc t sắp đi. Trước khi đi, t ở bên e ấy 2 tuần, e ấy cho t những bất ngờ mà t chưa bao giờ trải qua, như quay video 2 đứa... Cuối cùng thì t cũng phải đi, qua lại bên đây để lo công việc.
. Qua bên đây, dần dần t cũng ổn định, sự nghiệp bắt đầu quay lại, rồi t cũng suy nghĩ nhiều thứ về mối quan hệ này. Dịch em ấy ở nhà không có tiền, t cũng ít quan tâm và ít gửi tiền vì t bị dằn xé giữa con tim và lí trí. Lí trí t thì mách bảo t, một mối qh không đi đến đâu, bầu trời phía trước khá tăm tối, t ra ngoài làm ăn, chạy xe trên đường thấy nhiều thằng tài xế, giang hồ... t bị ám ảnh, bạn gái t cũng từng bị những thằng như vậy sờ mó thân xác. Con tim thì t nhớ những kỉ niệm của 2 đứa, những lúc 2 đứa gần nhau... T bị giằng xe và rất khổ tâm, rồi sau đó em ấy cũng chán và nói chia tay... T cũng đồng ý và rồi 2 đứa t chia tay...
. Một vài ngày trở lại đây, t thấy quán của em đã mở cửa và qua hỏi han t biết e đã đi làm lại. T cũng có thấy e online fb, rồi tự nhiên t lại định nt, định hỏi thăm em vì hình như t lo lắng e ấy sẽ lên giường với một thằng khách nào đó... T biết mình ích kỉ mà, nhưng t cũng không "sở khanh" nt để níu kéo và chờ ngày về VN rồi gặp em ấy...
. Giờ em đã đi làm lại, em ấy sẽ lên giường và bị bao thằng khách sờ mó. Nhiều lúc t cũng chạnh lòng, vì em ấy xinh sao lại vì tiền mà bán rẻ thân xác. Em làm t cứ đau đáu một sự giằng vặt gì đó. T có thể giúp em, cho em tiền một lần nữa để e nghĩ làm, nhưng t lại không làm. Trong con người t tồn tại một sự mâu thuẫn mà t chưa tìm ra lối thoát. T chạnh lòng với e nhưng với các em trong quán karaoke, t chưa bao giờ bận tâm.
Không biết tụi m, những thằng 35 tuổi, có như t? Tình cảm chỉ là con số 0? Tụi m có từng yêu gái Karaoke và có cảm giác bầu trời xám xịt như t? Nhiều lúc t cũng buồn vì t như tấm chiếu mới chưa trải qua cảm giác "yêu" và "được yêu". T cảm thấy những đứa làm karaoke nó có cái ma mị, có cái sức hút gì đó. T mong sắp tới đây t sẽ như các anh/em trên đây buông bỏ dứt khoát không suy nghĩ và dằn vặt, cũng như không bị cái ma mị của các cô bé quán hát làm mình phải chạnh lòng.
Ở đây 1 mình, t khá buồn, t định đặt vé máy bay về VN, nhưng t biết nếu t về t lại tìm em ấy. Nên t phải cố gắng vì t biết chuyện tc 2 đứa t rồi cũng chẳng đi đến đâu.
Đôi dòng chia sẻ cùng tụi m và thông cảm vì phải xưng hô m/t, cách xưng hô này t chưa bao giờ quen.
Cám ơn tụi m đã đọc và xin lỗi nếu làm phiền.
Mày tầm tuổi em taoAi cũng nói và khuyên răn t, nhưng t vẫn chưa thoát hẳn hình bóng em ấy. T sẽ cố gắng. Thank m.
Tao cũng từng có cảm giác như mày, yêu gái mát xa nhưng lúc đó tao mới có 25T thôi, mấy con mát xa với karaoke thì tránh xa ra nhé. Tìm đứa tử tế mà yêu!!!Chào thành viên xam,
Hôm nay trời lạnh và chuẩn bị bước sang đông, t muốn tâm sự một chút về t.
T cũng xin phép nói sơ về t, t năm nay sắp 35t và đang ở nước ngoài (t đã có quốc tịch). T thuộc dạng học hành và ít đi chơi. Hồi cấp 3 t ở tỉnh lên tp thi rồi học lớp chuyên tại tp HCM. Sau đó t học BK, ra trường là t đi nước ngoài làm PhD, đi làm rồi tự làm riêng cho đến giờ.
-Về sự nghiệp, t cũng không dám nói là giàu hay thành công, nhưng t nghĩ t cũng "khá" ở bên đây. T có một số căn hộ cho thuê, thu nhập của t cũng được 5 chữ số (euros)/tháng. Tài sản của t, theo t ước tính thì khoản hơn 1.5tr euros (bđs). Tiền mặt (VN và nước tao) và stock thì t không tính. Cứ mỗi năm t đều mua 1 hoặc 2 căn hộ cho thuê. Hiện tại, t cũng không so đo, tính toàn tài sản, vì t biết nhiều đứa trẻ mới 18t hay dưới 30t đã có thu nhập rất khủng. Nhưng những gì t có ngày hôm nay thì t không dựa gì vào bố mẹ cả. Bố Mẹ t chỉ cho t ăn học đầy đủ. Bươn chải và kiếm tiền ở nước ngoài đều do t tự làm. Bố Mẹ t là công nhân viên chức bình thường, nên họ không đầu tư hay làm gì cả. Đặc biệt là Mẹ t, Mẹ t đi làm gv lương ba cọc ba đồng, t nhớ do Mẹ t tiết kiệm ăn uống mấy đồ còn dư nên bị viêm ruột khi già và xém nữa là bị ung thư. Đv Mẹ t, học giỏi thì sẽ có tiền. Và Mẹ t luôn muốn anh/chị em trong gia đình phải học giỏi...
-Về tình cảm, hồi đại học t chỉ quen 1 đứa học Y hơn t 3 tuổi, t không thích người ta, nhưng người ta thích t vì lúc đi học tiếng chung, t học giỏi nên người ta rất cảm tình và bật đèn xanh. Hai bọn t quen được 2 năm thì chia tay, rồi t đi nước ngoài luôn.
. Trong hơn 10 năm ở nước ngoài t không quen ai cả. Sau đó t quen với 1 em làm Karaoke năm 2020 (dịch Covid), em ấy cho t cảm giác mà t chưa bao giờ có. T mới chia tay cũng được vài tháng, đến giờ t vẫn còn nhớ về em ấy... T sẽ kể trong phần tiếp theo.
. Nói về đi chơi thì t ít và khá lúa, lần đầu t đi Karaoke là do 1 member trên xam dẫn đi. Sau đó t quen e ngồi với t luôn. Nhờ xam t quen được 2 người bạn mà t cảm thấy có thể đi chơi chung. Có mấy lúc t buồn, t cũng đi Karaoke 1 mình. Nhưng nếu không có ông anh trên xam thì chắc chẳng bao giờ t dám bước vào karaoke 1 mình. Nhưng đến giờ ngồi viết cái post này, t vẫn không biết nên cám ơn hay trách ông anh đã dẫn t đi karaoke...
. Về việc quen em Karaoke, t đã bỏ sự nghiệp cả 1 năm về VN với em ấy hơn nửa năm, t cũng cho số tiền kha khá (tầm nửa tỉ vnđ) để em ấy nghỉ làm. Lúc t cho tiền, t chỉ nghĩ nửa tỉ vnđ mà có một người ở bên mình, cho mình cái cảm giác mình chưa bao giờ có thì nó quá rẻ. Thêm nữa với khả năng và tài sản của t thì 5-10 năm nữa nó sẽ không là bao. T cũng nghĩ 5-10 năm t cũng già, tiền bạc, mấy triệu euros hay gì đó nó không còn ý nghĩa nữa. T không có cái tuổi trẻ để vừa tiêu tiền vừa tự hào. Hơn nữa một người già nhiều tiền, đi chơi thì người ta chỉ nói "già mà không nên nết". T cho tiền xong, em ấy nghĩ 1 tg rồi lại đi làm lại.
. Gia đình t biết chuyện t quen em Karaoke, Mẹ t thì mất ngủ và muốn trầm cảm, Chị t chạy xe đi làm về nhà, ở giữa đường, Bả nói Bả roi nước mắt vì tiếc cho t, tiếc cho đứa em có sự nghiệp, cũng sáng sủa, "đẹp trai" và học cũng khá giỏi lại quen 1 đứa làm Karaoke đã có đứa con. Thời điểm ấy tao như con thiêu thân, không lí trí, sau khi cho tiền xong, em ấy cũng nghĩ, tập bán hàng này nọ. Rồi t cũng cảm thấy chán, khi t đi ra đường, mỗi lần ôm em ấy, t lại nghĩ đến cảnh cả chục ngàn thằng đàn ông ở SG đã ôm, hôn và sờ mó... T chia tay, rồi sau đó t lại nt để quay lại, và lúc này e ấy quyết đi làm lại vì cảm thấy t không hết lòng. Rồi t cũng đồng ý, t còn hay qua nhà chờ em ấy ngủ dậy rồi chờ em ấy đi làm t mới về nhà. Tg ấy t rất khổ tâm, có một bầu trời đen tối vây lấy t mà t chưa tìm ra lối thoát. Nhiều lúc t qua nhà chờ em ấy buổi tối, đến 5-6h sáng e ấy mới về, rồi thỉnh thoảng t còn thấy những chất nhờn trên quần lót của em ấy... Những bộ đồ em ấy treo trong nhà, toàn là những đồ hở hang, mặc mà như không mặc... Cũng có lần em ấy còn nói với t, hồi xưa trước dịch có thằng khách TQ cho em ấy rất nhiều tiền, lại đẹp trai, không phải vì dịch thằng ấy về TQ thì chắc là em ấy đã cặp với thằng đó. Rồi cũng có lần cho t xem tin nhắn thằng Shark Louis Nguyễn nt đẩy đưa khen e trắng, e đẹp bên zalo... Thật là đau lòng...
. Rồi dịch đến, quán đóng cửa, em ấy ở nhà và cũng là lúc t sắp đi. Trước khi đi, t ở bên e ấy 2 tuần, e ấy cho t những bất ngờ mà t chưa bao giờ trải qua, như quay video 2 đứa... Cuối cùng thì t cũng phải đi, qua lại bên đây để lo công việc.
. Qua bên đây, dần dần t cũng ổn định, sự nghiệp bắt đầu quay lại, rồi t cũng suy nghĩ nhiều thứ về mối quan hệ này. Dịch em ấy ở nhà không có tiền, t cũng ít quan tâm và ít gửi tiền vì t bị dằn xé giữa con tim và lí trí. Lí trí t thì mách bảo t, một mối qh không đi đến đâu, bầu trời phía trước khá tăm tối, t ra ngoài làm ăn, chạy xe trên đường thấy nhiều thằng tài xế, giang hồ... t bị ám ảnh, bạn gái t cũng từng bị những thằng như vậy sờ mó thân xác. Con tim thì t nhớ những kỉ niệm của 2 đứa, những lúc 2 đứa gần nhau... T bị giằng xe và rất khổ tâm, rồi sau đó em ấy cũng chán và nói chia tay... T cũng đồng ý và rồi 2 đứa t chia tay...
. Một vài ngày trở lại đây, t thấy quán của em đã mở cửa và qua hỏi han t biết e đã đi làm lại. T cũng có thấy e online fb, rồi tự nhiên t lại định nt, định hỏi thăm em vì hình như t lo lắng e ấy sẽ lên giường với một thằng khách nào đó... T biết mình ích kỉ mà, nhưng t cũng không "sở khanh" nt để níu kéo và chờ ngày về VN rồi gặp em ấy...
. Giờ em đã đi làm lại, em ấy sẽ lên giường và bị bao thằng khách sờ mó. Nhiều lúc t cũng chạnh lòng, vì em ấy xinh sao lại vì tiền mà bán rẻ thân xác. Em làm t cứ đau đáu một sự giằng vặt gì đó. T có thể giúp em, cho em tiền một lần nữa để e nghĩ làm, nhưng t lại không làm. Trong con người t tồn tại một sự mâu thuẫn mà t chưa tìm ra lối thoát. T chạnh lòng với e nhưng với các em trong quán karaoke, t chưa bao giờ bận tâm.
Không biết tụi m, những thằng 35 tuổi, có như t? Tình cảm chỉ là con số 0? Tụi m có từng yêu gái Karaoke và có cảm giác bầu trời xám xịt như t? Nhiều lúc t cũng buồn vì t như tấm chiếu mới chưa trải qua cảm giác "yêu" và "được yêu". T cảm thấy những đứa làm karaoke nó có cái ma mị, có cái sức hút gì đó. T mong sắp tới đây t sẽ như các anh/em trên đây buông bỏ dứt khoát không suy nghĩ và dằn vặt, cũng như không bị cái ma mị của các cô bé quán hát làm mình phải chạnh lòng.
Ở đây 1 mình, t khá buồn, t định đặt vé máy bay về VN, nhưng t biết nếu t về t lại tìm em ấy. Nên t phải cố gắng vì t biết chuyện tc 2 đứa t rồi cũng chẳng đi đến đâu.
Đôi dòng chia sẻ cùng tụi m và thông cảm vì phải xưng hô m/t, cách xưng hô này t chưa bao giờ quen.
Cám ơn tụi m đã đọc và xin lỗi nếu làm phiền.
Giàu thế cho t xin card mobi 100k vớiChào thành viên xam,
Hôm nay trời lạnh và chuẩn bị bước sang đông, t muốn tâm sự một chút về t.
T cũng xin phép nói sơ về t, t năm nay sắp 35t và đang ở nước ngoài (t đã có quốc tịch). T thuộc dạng học hành và ít đi chơi. Hồi cấp 3 t ở tỉnh lên tp thi rồi học lớp chuyên tại tp HCM. Sau đó t học BK, ra trường là t đi nước ngoài làm PhD, đi làm rồi tự làm riêng cho đến giờ.
-Về sự nghiệp, t cũng không dám nói là giàu hay thành công, nhưng t nghĩ t cũng "khá" ở bên đây. T có một số căn hộ cho thuê, thu nhập của t cũng được 5 chữ số (euros)/tháng. Tài sản của t, theo t ước tính thì khoản hơn 1.5tr euros (bđs). Tiền mặt (VN và nước tao) và stock thì t không tính. Cứ mỗi năm t đều mua 1 hoặc 2 căn hộ cho thuê. Hiện tại, t cũng không so đo, tính toàn tài sản, vì t biết nhiều đứa trẻ mới 18t hay dưới 30t đã có thu nhập rất khủng. Nhưng những gì t có ngày hôm nay thì t không dựa gì vào bố mẹ cả. Bố Mẹ t chỉ cho t ăn học đầy đủ. Bươn chải và kiếm tiền ở nước ngoài đều do t tự làm. Bố Mẹ t là công nhân viên chức bình thường, nên họ không đầu tư hay làm gì cả. Đặc biệt là Mẹ t, Mẹ t đi làm gv lương ba cọc ba đồng, t nhớ do Mẹ t tiết kiệm ăn uống mấy đồ còn dư nên bị viêm ruột khi già và xém nữa là bị ung thư. Đv Mẹ t, học giỏi thì sẽ có tiền. Và Mẹ t luôn muốn anh/chị em trong gia đình phải học giỏi...
-Về tình cảm, hồi đại học t chỉ quen 1 đứa học Y hơn t 3 tuổi, t không thích người ta, nhưng người ta thích t vì lúc đi học tiếng chung, t học giỏi nên người ta rất cảm tình và bật đèn xanh. Hai bọn t quen được 2 năm thì chia tay, rồi t đi nước ngoài luôn.
. Trong hơn 10 năm ở nước ngoài t không quen ai cả. Sau đó t quen với 1 em làm Karaoke năm 2020 (dịch Covid), em ấy cho t cảm giác mà t chưa bao giờ có. T mới chia tay cũng được vài tháng, đến giờ t vẫn còn nhớ về em ấy... T sẽ kể trong phần tiếp theo.
. Nói về đi chơi thì t ít và khá lúa, lần đầu t đi Karaoke là do 1 member trên xam dẫn đi. Sau đó t quen e ngồi với t luôn. Nhờ xam t quen được 2 người bạn mà t cảm thấy có thể đi chơi chung. Có mấy lúc t buồn, t cũng đi Karaoke 1 mình. Nhưng nếu không có ông anh trên xam thì chắc chẳng bao giờ t dám bước vào karaoke 1 mình. Nhưng đến giờ ngồi viết cái post này, t vẫn không biết nên cám ơn hay trách ông anh đã dẫn t đi karaoke...
. Về việc quen em Karaoke, t đã bỏ sự nghiệp cả 1 năm về VN với em ấy hơn nửa năm, t cũng cho số tiền kha khá (tầm nửa tỉ vnđ) để em ấy nghỉ làm. Lúc t cho tiền, t chỉ nghĩ nửa tỉ vnđ mà có một người ở bên mình, cho mình cái cảm giác mình chưa bao giờ có thì nó quá rẻ. Thêm nữa với khả năng và tài sản của t thì 5-10 năm nữa nó sẽ không là bao. T cũng nghĩ 5-10 năm t cũng già, tiền bạc, mấy triệu euros hay gì đó nó không còn ý nghĩa nữa. T không có cái tuổi trẻ để vừa tiêu tiền vừa tự hào. Hơn nữa một người già nhiều tiền, đi chơi thì người ta chỉ nói "già mà không nên nết". T cho tiền xong, em ấy nghĩ 1 tg rồi lại đi làm lại.
. Gia đình t biết chuyện t quen em Karaoke, Mẹ t thì mất ngủ và muốn trầm cảm, Chị t chạy xe đi làm về nhà, ở giữa đường, Bả nói Bả roi nước mắt vì tiếc cho t, tiếc cho đứa em có sự nghiệp, cũng sáng sủa, "đẹp trai" và học cũng khá giỏi lại quen 1 đứa làm Karaoke đã có đứa con. Thời điểm ấy tao như con thiêu thân, không lí trí, sau khi cho tiền xong, em ấy cũng nghĩ, tập bán hàng này nọ. Rồi t cũng cảm thấy chán, khi t đi ra đường, mỗi lần ôm em ấy, t lại nghĩ đến cảnh cả chục ngàn thằng đàn ông ở SG đã ôm, hôn và sờ mó... T chia tay, rồi sau đó t lại nt để quay lại, và lúc này e ấy quyết đi làm lại vì cảm thấy t không hết lòng. Rồi t cũng đồng ý, t còn hay qua nhà chờ em ấy ngủ dậy rồi chờ em ấy đi làm t mới về nhà. Tg ấy t rất khổ tâm, có một bầu trời đen tối vây lấy t mà t chưa tìm ra lối thoát. Nhiều lúc t qua nhà chờ em ấy buổi tối, đến 5-6h sáng e ấy mới về, rồi thỉnh thoảng t còn thấy những chất nhờn trên quần lót của em ấy... Những bộ đồ em ấy treo trong nhà, toàn là những đồ hở hang, mặc mà như không mặc... Cũng có lần em ấy còn nói với t, hồi xưa trước dịch có thằng khách TQ cho em ấy rất nhiều tiền, lại đẹp trai, không phải vì dịch thằng ấy về TQ thì chắc là em ấy đã cặp với thằng đó. Rồi cũng có lần cho t xem tin nhắn thằng Shark Louis Nguyễn nt đẩy đưa khen e trắng, e đẹp bên zalo... Thật là đau lòng...
. Rồi dịch đến, quán đóng cửa, em ấy ở nhà và cũng là lúc t sắp đi. Trước khi đi, t ở bên e ấy 2 tuần, e ấy cho t những bất ngờ mà t chưa bao giờ trải qua, như quay video 2 đứa... Cuối cùng thì t cũng phải đi, qua lại bên đây để lo công việc.
. Qua bên đây, dần dần t cũng ổn định, sự nghiệp bắt đầu quay lại, rồi t cũng suy nghĩ nhiều thứ về mối quan hệ này. Dịch em ấy ở nhà không có tiền, t cũng ít quan tâm và ít gửi tiền vì t bị dằn xé giữa con tim và lí trí. Lí trí t thì mách bảo t, một mối qh không đi đến đâu, bầu trời phía trước khá tăm tối, t ra ngoài làm ăn, chạy xe trên đường thấy nhiều thằng tài xế, giang hồ... t bị ám ảnh, bạn gái t cũng từng bị những thằng như vậy sờ mó thân xác. Con tim thì t nhớ những kỉ niệm của 2 đứa, những lúc 2 đứa gần nhau... T bị giằng xe và rất khổ tâm, rồi sau đó em ấy cũng chán và nói chia tay... T cũng đồng ý và rồi 2 đứa t chia tay...
. Một vài ngày trở lại đây, t thấy quán của em đã mở cửa và qua hỏi han t biết e đã đi làm lại. T cũng có thấy e online fb, rồi tự nhiên t lại định nt, định hỏi thăm em vì hình như t lo lắng e ấy sẽ lên giường với một thằng khách nào đó... T biết mình ích kỉ mà, nhưng t cũng không "sở khanh" nt để níu kéo và chờ ngày về VN rồi gặp em ấy...
. Giờ em đã đi làm lại, em ấy sẽ lên giường và bị bao thằng khách sờ mó. Nhiều lúc t cũng chạnh lòng, vì em ấy xinh sao lại vì tiền mà bán rẻ thân xác. Em làm t cứ đau đáu một sự giằng vặt gì đó. T có thể giúp em, cho em tiền một lần nữa để e nghĩ làm, nhưng t lại không làm. Trong con người t tồn tại một sự mâu thuẫn mà t chưa tìm ra lối thoát. T chạnh lòng với e nhưng với các em trong quán karaoke, t chưa bao giờ bận tâm.
Không biết tụi m, những thằng 35 tuổi, có như t? Tình cảm chỉ là con số 0? Tụi m có từng yêu gái Karaoke và có cảm giác bầu trời xám xịt như t? Nhiều lúc t cũng buồn vì t như tấm chiếu mới chưa trải qua cảm giác "yêu" và "được yêu". T cảm thấy những đứa làm karaoke nó có cái ma mị, có cái sức hút gì đó. T mong sắp tới đây t sẽ như các anh/em trên đây buông bỏ dứt khoát không suy nghĩ và dằn vặt, cũng như không bị cái ma mị của các cô bé quán hát làm mình phải chạnh lòng.
Ở đây 1 mình, t khá buồn, t định đặt vé máy bay về VN, nhưng t biết nếu t về t lại tìm em ấy. Nên t phải cố gắng vì t biết chuyện tc 2 đứa t rồi cũng chẳng đi đến đâu.
Đôi dòng chia sẻ cùng tụi m và thông cảm vì phải xưng hô m/t, cách xưng hô này t chưa bao giờ quen.
Cám ơn tụi m đã đọc và xin lỗi nếu làm phiền.
Giỏi quá rồi còn gì ông anh, em 27, chẳng có gì trong tay này, nghĩ mà buồn quá, hay ông anh mở công ty đi cho em làm thuê choChào thành viên xam,
Hôm nay trời lạnh và chuẩn bị bước sang đông, t muốn tâm sự một chút về t.
T cũng xin phép nói sơ về t, t năm nay sắp 35t và đang ở nước ngoài (t đã có quốc tịch). T thuộc dạng học hành và ít đi chơi. Hồi cấp 3 t ở tỉnh lên tp thi rồi học lớp chuyên tại tp HCM. Sau đó t học BK, ra trường là t đi nước ngoài làm PhD, đi làm rồi tự làm riêng cho đến giờ.
-Về sự nghiệp, t cũng không dám nói là giàu hay thành công, nhưng t nghĩ t cũng "khá" ở bên đây. T có một số căn hộ cho thuê, thu nhập của t cũng được 5 chữ số (euros)/tháng. Tài sản của t, theo t ước tính thì khoản hơn 1.5tr euros (bđs). Tiền mặt (VN và nước tao) và stock thì t không tính. Cứ mỗi năm t đều mua 1 hoặc 2 căn hộ cho thuê. Hiện tại, t cũng không so đo, tính toàn tài sản, vì t biết nhiều đứa trẻ mới 18t hay dưới 30t đã có thu nhập rất khủng. Nhưng những gì t có ngày hôm nay thì t không dựa gì vào bố mẹ cả. Bố Mẹ t chỉ cho t ăn học đầy đủ. Bươn chải và kiếm tiền ở nước ngoài đều do t tự làm. Bố Mẹ t là công nhân viên chức bình thường, nên họ không đầu tư hay làm gì cả. Đặc biệt là Mẹ t, Mẹ t đi làm gv lương ba cọc ba đồng, t nhớ do Mẹ t tiết kiệm ăn uống mấy đồ còn dư nên bị viêm ruột khi già và xém nữa là bị ung thư. Đv Mẹ t, học giỏi thì sẽ có tiền. Và Mẹ t luôn muốn anh/chị em trong gia đình phải học giỏi...
-Về tình cảm, hồi đại học t chỉ quen 1 đứa học Y hơn t 3 tuổi, t không thích người ta, nhưng người ta thích t vì lúc đi học tiếng chung, t học giỏi nên người ta rất cảm tình và bật đèn xanh. Hai bọn t quen được 2 năm thì chia tay, rồi t đi nước ngoài luôn.
. Trong hơn 10 năm ở nước ngoài t không quen ai cả. Sau đó t quen với 1 em làm Karaoke năm 2020 (dịch Covid), em ấy cho t cảm giác mà t chưa bao giờ có. T mới chia tay cũng được vài tháng, đến giờ t vẫn còn nhớ về em ấy... T sẽ kể trong phần tiếp theo.
. Nói về đi chơi thì t ít và khá lúa, lần đầu t đi Karaoke là do 1 member trên xam dẫn đi. Sau đó t quen e ngồi với t luôn. Nhờ xam t quen được 2 người bạn mà t cảm thấy có thể đi chơi chung. Có mấy lúc t buồn, t cũng đi Karaoke 1 mình. Nhưng nếu không có ông anh trên xam thì chắc chẳng bao giờ t dám bước vào karaoke 1 mình. Nhưng đến giờ ngồi viết cái post này, t vẫn không biết nên cám ơn hay trách ông anh đã dẫn t đi karaoke...
. Về việc quen em Karaoke, t đã bỏ sự nghiệp cả 1 năm về VN với em ấy hơn nửa năm, t cũng cho số tiền kha khá (tầm nửa tỉ vnđ) để em ấy nghỉ làm. Lúc t cho tiền, t chỉ nghĩ nửa tỉ vnđ mà có một người ở bên mình, cho mình cái cảm giác mình chưa bao giờ có thì nó quá rẻ. Thêm nữa với khả năng và tài sản của t thì 5-10 năm nữa nó sẽ không là bao. T cũng nghĩ 5-10 năm t cũng già, tiền bạc, mấy triệu euros hay gì đó nó không còn ý nghĩa nữa. T không có cái tuổi trẻ để vừa tiêu tiền vừa tự hào. Hơn nữa một người già nhiều tiền, đi chơi thì người ta chỉ nói "già mà không nên nết". T cho tiền xong, em ấy nghĩ 1 tg rồi lại đi làm lại.
. Gia đình t biết chuyện t quen em Karaoke, Mẹ t thì mất ngủ và muốn trầm cảm, Chị t chạy xe đi làm về nhà, ở giữa đường, Bả nói Bả roi nước mắt vì tiếc cho t, tiếc cho đứa em có sự nghiệp, cũng sáng sủa, "đẹp trai" và học cũng khá giỏi lại quen 1 đứa làm Karaoke đã có đứa con. Thời điểm ấy tao như con thiêu thân, không lí trí, sau khi cho tiền xong, em ấy cũng nghĩ, tập bán hàng này nọ. Rồi t cũng cảm thấy chán, khi t đi ra đường, mỗi lần ôm em ấy, t lại nghĩ đến cảnh cả chục ngàn thằng đàn ông ở SG đã ôm, hôn và sờ mó... T chia tay, rồi sau đó t lại nt để quay lại, và lúc này e ấy quyết đi làm lại vì cảm thấy t không hết lòng. Rồi t cũng đồng ý, t còn hay qua nhà chờ em ấy ngủ dậy rồi chờ em ấy đi làm t mới về nhà. Tg ấy t rất khổ tâm, có một bầu trời đen tối vây lấy t mà t chưa tìm ra lối thoát. Nhiều lúc t qua nhà chờ em ấy buổi tối, đến 5-6h sáng e ấy mới về, rồi thỉnh thoảng t còn thấy những chất nhờn trên quần lót của em ấy... Những bộ đồ em ấy treo trong nhà, toàn là những đồ hở hang, mặc mà như không mặc... Cũng có lần em ấy còn nói với t, hồi xưa trước dịch có thằng khách TQ cho em ấy rất nhiều tiền, lại đẹp trai, không phải vì dịch thằng ấy về TQ thì chắc là em ấy đã cặp với thằng đó. Rồi cũng có lần cho t xem tin nhắn thằng Shark Louis Nguyễn nt đẩy đưa khen e trắng, e đẹp bên zalo... Thật là đau lòng...
. Rồi dịch đến, quán đóng cửa, em ấy ở nhà và cũng là lúc t sắp đi. Trước khi đi, t ở bên e ấy 2 tuần, e ấy cho t những bất ngờ mà t chưa bao giờ trải qua, như quay video 2 đứa... Cuối cùng thì t cũng phải đi, qua lại bên đây để lo công việc.
. Qua bên đây, dần dần t cũng ổn định, sự nghiệp bắt đầu quay lại, rồi t cũng suy nghĩ nhiều thứ về mối quan hệ này. Dịch em ấy ở nhà không có tiền, t cũng ít quan tâm và ít gửi tiền vì t bị dằn xé giữa con tim và lí trí. Lí trí t thì mách bảo t, một mối qh không đi đến đâu, bầu trời phía trước khá tăm tối, t ra ngoài làm ăn, chạy xe trên đường thấy nhiều thằng tài xế, giang hồ... t bị ám ảnh, bạn gái t cũng từng bị những thằng như vậy sờ mó thân xác. Con tim thì t nhớ những kỉ niệm của 2 đứa, những lúc 2 đứa gần nhau... T bị giằng xe và rất khổ tâm, rồi sau đó em ấy cũng chán và nói chia tay... T cũng đồng ý và rồi 2 đứa t chia tay...
. Một vài ngày trở lại đây, t thấy quán của em đã mở cửa và qua hỏi han t biết e đã đi làm lại. T cũng có thấy e online fb, rồi tự nhiên t lại định nt, định hỏi thăm em vì hình như t lo lắng e ấy sẽ lên giường với một thằng khách nào đó... T biết mình ích kỉ mà, nhưng t cũng không "sở khanh" nt để níu kéo và chờ ngày về VN rồi gặp em ấy...
. Giờ em đã đi làm lại, em ấy sẽ lên giường và bị bao thằng khách sờ mó. Nhiều lúc t cũng chạnh lòng, vì em ấy xinh sao lại vì tiền mà bán rẻ thân xác. Em làm t cứ đau đáu một sự giằng vặt gì đó. T có thể giúp em, cho em tiền một lần nữa để e nghĩ làm, nhưng t lại không làm. Trong con người t tồn tại một sự mâu thuẫn mà t chưa tìm ra lối thoát. T chạnh lòng với e nhưng với các em trong quán karaoke, t chưa bao giờ bận tâm.
Không biết tụi m, những thằng 35 tuổi, có như t? Tình cảm chỉ là con số 0? Tụi m có từng yêu gái Karaoke và có cảm giác bầu trời xám xịt như t? Nhiều lúc t cũng buồn vì t như tấm chiếu mới chưa trải qua cảm giác "yêu" và "được yêu". T cảm thấy những đứa làm karaoke nó có cái ma mị, có cái sức hút gì đó. T mong sắp tới đây t sẽ như các anh/em trên đây buông bỏ dứt khoát không suy nghĩ và dằn vặt, cũng như không bị cái ma mị của các cô bé quán hát làm mình phải chạnh lòng.
Ở đây 1 mình, t khá buồn, t định đặt vé máy bay về VN, nhưng t biết nếu t về t lại tìm em ấy. Nên t phải cố gắng vì t biết chuyện tc 2 đứa t rồi cũng chẳng đi đến đâu.
Đôi dòng chia sẻ cùng tụi m và thông cảm vì phải xưng hô m/t, cách xưng hô này t chưa bao giờ quen.
Cám ơn tụi m đã đọc và xin lỗi nếu làm phiền.
Nghe hơi khó tin 1 chút, học vị tiến sĩ học nhanh vậy sao ?Chào thành viên xam,
Hôm nay trời lạnh và chuẩn bị bước sang đông, t muốn tâm sự một chút về t.
T cũng xin phép nói sơ về t, t năm nay sắp 35t và đang ở nước ngoài (t đã có quốc tịch). T thuộc dạng học hành và ít đi chơi. Hồi cấp 3 t ở tỉnh lên tp thi rồi học lớp chuyên tại tp HCM. Sau đó t học BK, ra trường là t đi nước ngoài làm PhD, đi làm rồi tự làm riêng cho đến giờ.
-Về sự nghiệp, t cũng không dám nói là giàu hay thành công, nhưng t nghĩ t cũng "khá" ở bên đây. T có một số căn hộ cho thuê, thu nhập của t cũng được 5 chữ số (euros)/tháng. Tài sản của t, theo t ước tính thì khoản hơn 1.5tr euros (bđs). Tiền mặt (VN và nước tao) và stock thì t không tính. Cứ mỗi năm t đều mua 1 hoặc 2 căn hộ cho thuê. Hiện tại, t cũng không so đo, tính toàn tài sản, vì t biết nhiều đứa trẻ mới 18t hay dưới 30t đã có thu nhập rất khủng. Nhưng những gì t có ngày hôm nay thì t không dựa gì vào bố mẹ cả. Bố Mẹ t chỉ cho t ăn học đầy đủ. Bươn chải và kiếm tiền ở nước ngoài đều do t tự làm. Bố Mẹ t là công nhân viên chức bình thường, nên họ không đầu tư hay làm gì cả. Đặc biệt là Mẹ t, Mẹ t đi làm gv lương ba cọc ba đồng, t nhớ do Mẹ t tiết kiệm ăn uống mấy đồ còn dư nên bị viêm ruột khi già và xém nữa là bị ung thư. Đv Mẹ t, học giỏi thì sẽ có tiền. Và Mẹ t luôn muốn anh/chị em trong gia đình phải học giỏi...
-Về tình cảm, hồi đại học t chỉ quen 1 đứa học Y hơn t 3 tuổi, t không thích người ta, nhưng người ta thích t vì lúc đi học tiếng chung, t học giỏi nên người ta rất cảm tình và bật đèn xanh. Hai bọn t quen được 2 năm thì chia tay, rồi t đi nước ngoài luôn.
. Trong hơn 10 năm ở nước ngoài t không quen ai cả. Sau đó t quen với 1 em làm Karaoke năm 2020 (dịch Covid), em ấy cho t cảm giác mà t chưa bao giờ có. T mới chia tay cũng được vài tháng, đến giờ t vẫn còn nhớ về em ấy... T sẽ kể trong phần tiếp theo.
. Nói về đi chơi thì t ít và khá lúa, lần đầu t đi Karaoke là do 1 member trên xam dẫn đi. Sau đó t quen e ngồi với t luôn. Nhờ xam t quen được 2 người bạn mà t cảm thấy có thể đi chơi chung. Có mấy lúc t buồn, t cũng đi Karaoke 1 mình. Nhưng nếu không có ông anh trên xam thì chắc chẳng bao giờ t dám bước vào karaoke 1 mình. Nhưng đến giờ ngồi viết cái post này, t vẫn không biết nên cám ơn hay trách ông anh đã dẫn t đi karaoke...
. Về việc quen em Karaoke, t đã bỏ sự nghiệp cả 1 năm về VN với em ấy hơn nửa năm, t cũng cho số tiền kha khá (tầm nửa tỉ vnđ) để em ấy nghỉ làm. Lúc t cho tiền, t chỉ nghĩ nửa tỉ vnđ mà có một người ở bên mình, cho mình cái cảm giác mình chưa bao giờ có thì nó quá rẻ. Thêm nữa với khả năng và tài sản của t thì 5-10 năm nữa nó sẽ không là bao. T cũng nghĩ 5-10 năm t cũng già, tiền bạc, mấy triệu euros hay gì đó nó không còn ý nghĩa nữa. T không có cái tuổi trẻ để vừa tiêu tiền vừa tự hào. Hơn nữa một người già nhiều tiền, đi chơi thì người ta chỉ nói "già mà không nên nết". T cho tiền xong, em ấy nghĩ 1 tg rồi lại đi làm lại.
. Gia đình t biết chuyện t quen em Karaoke, Mẹ t thì mất ngủ và muốn trầm cảm, Chị t chạy xe đi làm về nhà, ở giữa đường, Bả nói Bả roi nước mắt vì tiếc cho t, tiếc cho đứa em có sự nghiệp, cũng sáng sủa, "đẹp trai" và học cũng khá giỏi lại quen 1 đứa làm Karaoke đã có đứa con. Thời điểm ấy tao như con thiêu thân, không lí trí, sau khi cho tiền xong, em ấy cũng nghĩ, tập bán hàng này nọ. Rồi t cũng cảm thấy chán, khi t đi ra đường, mỗi lần ôm em ấy, t lại nghĩ đến cảnh cả chục ngàn thằng đàn ông ở SG đã ôm, hôn và sờ mó... T chia tay, rồi sau đó t lại nt để quay lại, và lúc này e ấy quyết đi làm lại vì cảm thấy t không hết lòng. Rồi t cũng đồng ý, t còn hay qua nhà chờ em ấy ngủ dậy rồi chờ em ấy đi làm t mới về nhà. Tg ấy t rất khổ tâm, có một bầu trời đen tối vây lấy t mà t chưa tìm ra lối thoát. Nhiều lúc t qua nhà chờ em ấy buổi tối, đến 5-6h sáng e ấy mới về, rồi thỉnh thoảng t còn thấy những chất nhờn trên quần lót của em ấy... Những bộ đồ em ấy treo trong nhà, toàn là những đồ hở hang, mặc mà như không mặc... Cũng có lần em ấy còn nói với t, hồi xưa trước dịch có thằng khách TQ cho em ấy rất nhiều tiền, lại đẹp trai, không phải vì dịch thằng ấy về TQ thì chắc là em ấy đã cặp với thằng đó. Rồi cũng có lần cho t xem tin nhắn thằng Shark Louis Nguyễn nt đẩy đưa khen e trắng, e đẹp bên zalo... Thật là đau lòng...
. Rồi dịch đến, quán đóng cửa, em ấy ở nhà và cũng là lúc t sắp đi. Trước khi đi, t ở bên e ấy 2 tuần, e ấy cho t những bất ngờ mà t chưa bao giờ trải qua, như quay video 2 đứa... Cuối cùng thì t cũng phải đi, qua lại bên đây để lo công việc.
. Qua bên đây, dần dần t cũng ổn định, sự nghiệp bắt đầu quay lại, rồi t cũng suy nghĩ nhiều thứ về mối quan hệ này. Dịch em ấy ở nhà không có tiền, t cũng ít quan tâm và ít gửi tiền vì t bị dằn xé giữa con tim và lí trí. Lí trí t thì mách bảo t, một mối qh không đi đến đâu, bầu trời phía trước khá tăm tối, t ra ngoài làm ăn, chạy xe trên đường thấy nhiều thằng tài xế, giang hồ... t bị ám ảnh, bạn gái t cũng từng bị những thằng như vậy sờ mó thân xác. Con tim thì t nhớ những kỉ niệm của 2 đứa, những lúc 2 đứa gần nhau... T bị giằng xe và rất khổ tâm, rồi sau đó em ấy cũng chán và nói chia tay... T cũng đồng ý và rồi 2 đứa t chia tay...
. Một vài ngày trở lại đây, t thấy quán của em đã mở cửa và qua hỏi han t biết e đã đi làm lại. T cũng có thấy e online fb, rồi tự nhiên t lại định nt, định hỏi thăm em vì hình như t lo lắng e ấy sẽ lên giường với một thằng khách nào đó... T biết mình ích kỉ mà, nhưng t cũng không "sở khanh" nt để níu kéo và chờ ngày về VN rồi gặp em ấy...
. Giờ em đã đi làm lại, em ấy sẽ lên giường và bị bao thằng khách sờ mó. Nhiều lúc t cũng chạnh lòng, vì em ấy xinh sao lại vì tiền mà bán rẻ thân xác. Em làm t cứ đau đáu một sự giằng vặt gì đó. T có thể giúp em, cho em tiền một lần nữa để e nghĩ làm, nhưng t lại không làm. Trong con người t tồn tại một sự mâu thuẫn mà t chưa tìm ra lối thoát. T chạnh lòng với e nhưng với các em trong quán karaoke, t chưa bao giờ bận tâm.
Không biết tụi m, những thằng 35 tuổi, có như t? Tình cảm chỉ là con số 0? Tụi m có từng yêu gái Karaoke và có cảm giác bầu trời xám xịt như t? Nhiều lúc t cũng buồn vì t như tấm chiếu mới chưa trải qua cảm giác "yêu" và "được yêu". T cảm thấy những đứa làm karaoke nó có cái ma mị, có cái sức hút gì đó. T mong sắp tới đây t sẽ như các anh/em trên đây buông bỏ dứt khoát không suy nghĩ và dằn vặt, cũng như không bị cái ma mị của các cô bé quán hát làm mình phải chạnh lòng.
Ở đây 1 mình, t khá buồn, t định đặt vé máy bay về VN, nhưng t biết nếu t về t lại tìm em ấy. Nên t phải cố gắng vì t biết chuyện tc 2 đứa t rồi cũng chẳng đi đến đâu.
Đôi dòng chia sẻ cùng tụi m và thông cảm vì phải xưng hô m/t, cách xưng hô này t chưa bao giờ quen.
Cám ơn tụi m đã đọc và xin lỗi nếu làm phiền.
Rồi kiển này là vài năm nữa 40t.Chào thành viên xam,
Hôm nay trời lạnh và chuẩn bị bước sang đông, t muốn tâm sự một chút về t.
T cũng xin phép nói sơ về t, t năm nay sắp 35t và đang ở nước ngoài (t đã có quốc tịch). T thuộc dạng học hành và ít đi chơi. Hồi cấp 3 t ở tỉnh lên tp thi rồi học lớp chuyên tại tp HCM. Sau đó t học BK, ra trường là t đi nước ngoài làm PhD, đi làm rồi tự làm riêng cho đến giờ.
-Về sự nghiệp, t cũng không dám nói là giàu hay thành công, nhưng t nghĩ t cũng "khá" ở bên đây. T có một số căn hộ cho thuê, thu nhập của t cũng được 5 chữ số (euros)/tháng. Tài sản của t, theo t ước tính thì khoản hơn 1.5tr euros (bđs). Tiền mặt (VN và nước tao) và stock thì t không tính. Cứ mỗi năm t đều mua 1 hoặc 2 căn hộ cho thuê. Hiện tại, t cũng không so đo, tính toàn tài sản, vì t biết nhiều đứa trẻ mới 18t hay dưới 30t đã có thu nhập rất khủng. Nhưng những gì t có ngày hôm nay thì t không dựa gì vào bố mẹ cả. Bố Mẹ t chỉ cho t ăn học đầy đủ. Bươn chải và kiếm tiền ở nước ngoài đều do t tự làm. Bố Mẹ t là công nhân viên chức bình thường, nên họ không đầu tư hay làm gì cả. Đặc biệt là Mẹ t, Mẹ t đi làm gv lương ba cọc ba đồng, t nhớ do Mẹ t tiết kiệm ăn uống mấy đồ còn dư nên bị viêm ruột khi già và xém nữa là bị ung thư. Đv Mẹ t, học giỏi thì sẽ có tiền. Và Mẹ t luôn muốn anh/chị em trong gia đình phải học giỏi...
-Về tình cảm, hồi đại học t chỉ quen 1 đứa học Y hơn t 3 tuổi, t không thích người ta, nhưng người ta thích t vì lúc đi học tiếng chung, t học giỏi nên người ta rất cảm tình và bật đèn xanh. Hai bọn t quen được 2 năm thì chia tay, rồi t đi nước ngoài luôn.
. Trong hơn 10 năm ở nước ngoài t không quen ai cả. Sau đó t quen với 1 em làm Karaoke năm 2020 (dịch Covid), em ấy cho t cảm giác mà t chưa bao giờ có. T mới chia tay cũng được vài tháng, đến giờ t vẫn còn nhớ về em ấy... T sẽ kể trong phần tiếp theo.
. Nói về đi chơi thì t ít và khá lúa, lần đầu t đi Karaoke là do 1 member trên xam dẫn đi. Sau đó t quen e ngồi với t luôn. Nhờ xam t quen được 2 người bạn mà t cảm thấy có thể đi chơi chung. Có mấy lúc t buồn, t cũng đi Karaoke 1 mình. Nhưng nếu không có ông anh trên xam thì chắc chẳng bao giờ t dám bước vào karaoke 1 mình. Nhưng đến giờ ngồi viết cái post này, t vẫn không biết nên cám ơn hay trách ông anh đã dẫn t đi karaoke...
. Về việc quen em Karaoke, t đã bỏ sự nghiệp cả 1 năm về VN với em ấy hơn nửa năm, t cũng cho số tiền kha khá (tầm nửa tỉ vnđ) để em ấy nghỉ làm. Lúc t cho tiền, t chỉ nghĩ nửa tỉ vnđ mà có một người ở bên mình, cho mình cái cảm giác mình chưa bao giờ có thì nó quá rẻ. Thêm nữa với khả năng và tài sản của t thì 5-10 năm nữa nó sẽ không là bao. T cũng nghĩ 5-10 năm t cũng già, tiền bạc, mấy triệu euros hay gì đó nó không còn ý nghĩa nữa. T không có cái tuổi trẻ để vừa tiêu tiền vừa tự hào. Hơn nữa một người già nhiều tiền, đi chơi thì người ta chỉ nói "già mà không nên nết". T cho tiền xong, em ấy nghĩ 1 tg rồi lại đi làm lại.
. Gia đình t biết chuyện t quen em Karaoke, Mẹ t thì mất ngủ và muốn trầm cảm, Chị t chạy xe đi làm về nhà, ở giữa đường, Bả nói Bả roi nước mắt vì tiếc cho t, tiếc cho đứa em có sự nghiệp, cũng sáng sủa, "đẹp trai" và học cũng khá giỏi lại quen 1 đứa làm Karaoke đã có đứa con. Thời điểm ấy tao như con thiêu thân, không lí trí, sau khi cho tiền xong, em ấy cũng nghĩ, tập bán hàng này nọ. Rồi t cũng cảm thấy chán, khi t đi ra đường, mỗi lần ôm em ấy, t lại nghĩ đến cảnh cả chục ngàn thằng đàn ông ở SG đã ôm, hôn và sờ mó... T chia tay, rồi sau đó t lại nt để quay lại, và lúc này e ấy quyết đi làm lại vì cảm thấy t không hết lòng. Rồi t cũng đồng ý, t còn hay qua nhà chờ em ấy ngủ dậy rồi chờ em ấy đi làm t mới về nhà. Tg ấy t rất khổ tâm, có một bầu trời đen tối vây lấy t mà t chưa tìm ra lối thoát. Nhiều lúc t qua nhà chờ em ấy buổi tối, đến 5-6h sáng e ấy mới về, rồi thỉnh thoảng t còn thấy những chất nhờn trên quần lót của em ấy... Những bộ đồ em ấy treo trong nhà, toàn là những đồ hở hang, mặc mà như không mặc... Cũng có lần em ấy còn nói với t, hồi xưa trước dịch có thằng khách TQ cho em ấy rất nhiều tiền, lại đẹp trai, không phải vì dịch thằng ấy về TQ thì chắc là em ấy đã cặp với thằng đó. Rồi cũng có lần cho t xem tin nhắn thằng Shark Louis Nguyễn nt đẩy đưa khen e trắng, e đẹp bên zalo... Thật là đau lòng...
. Rồi dịch đến, quán đóng cửa, em ấy ở nhà và cũng là lúc t sắp đi. Trước khi đi, t ở bên e ấy 2 tuần, e ấy cho t những bất ngờ mà t chưa bao giờ trải qua, như quay video 2 đứa... Cuối cùng thì t cũng phải đi, qua lại bên đây để lo công việc.
. Qua bên đây, dần dần t cũng ổn định, sự nghiệp bắt đầu quay lại, rồi t cũng suy nghĩ nhiều thứ về mối quan hệ này. Dịch em ấy ở nhà không có tiền, t cũng ít quan tâm và ít gửi tiền vì t bị dằn xé giữa con tim và lí trí. Lí trí t thì mách bảo t, một mối qh không đi đến đâu, bầu trời phía trước khá tăm tối, t ra ngoài làm ăn, chạy xe trên đường thấy nhiều thằng tài xế, giang hồ... t bị ám ảnh, bạn gái t cũng từng bị những thằng như vậy sờ mó thân xác. Con tim thì t nhớ những kỉ niệm của 2 đứa, những lúc 2 đứa gần nhau... T bị giằng xe và rất khổ tâm, rồi sau đó em ấy cũng chán và nói chia tay... T cũng đồng ý và rồi 2 đứa t chia tay...
. Một vài ngày trở lại đây, t thấy quán của em đã mở cửa và qua hỏi han t biết e đã đi làm lại. T cũng có thấy e online fb, rồi tự nhiên t lại định nt, định hỏi thăm em vì hình như t lo lắng e ấy sẽ lên giường với một thằng khách nào đó... T biết mình ích kỉ mà, nhưng t cũng không "sở khanh" nt để níu kéo và chờ ngày về VN rồi gặp em ấy...
. Giờ em đã đi làm lại, em ấy sẽ lên giường và bị bao thằng khách sờ mó. Nhiều lúc t cũng chạnh lòng, vì em ấy xinh sao lại vì tiền mà bán rẻ thân xác. Em làm t cứ đau đáu một sự giằng vặt gì đó. T có thể giúp em, cho em tiền một lần nữa để e nghĩ làm, nhưng t lại không làm. Trong con người t tồn tại một sự mâu thuẫn mà t chưa tìm ra lối thoát. T chạnh lòng với e nhưng với các em trong quán karaoke, t chưa bao giờ bận tâm.
Không biết tụi m, những thằng 35 tuổi, có như t? Tình cảm chỉ là con số 0? Tụi m có từng yêu gái Karaoke và có cảm giác bầu trời xám xịt như t? Nhiều lúc t cũng buồn vì t như tấm chiếu mới chưa trải qua cảm giác "yêu" và "được yêu". T cảm thấy những đứa làm karaoke nó có cái ma mị, có cái sức hút gì đó. T mong sắp tới đây t sẽ như các anh/em trên đây buông bỏ dứt khoát không suy nghĩ và dằn vặt, cũng như không bị cái ma mị của các cô bé quán hát làm mình phải chạnh lòng.
Ở đây 1 mình, t khá buồn, t định đặt vé máy bay về VN, nhưng t biết nếu t về t lại tìm em ấy. Nên t phải cố gắng vì t biết chuyện tc 2 đứa t rồi cũng chẳng đi đến đâu.
Đôi dòng chia sẻ cùng tụi m và thông cảm vì phải xưng hô m/t, cách xưng hô này t chưa bao giờ quen.
Cám ơn tụi m đã đọc và xin lỗi nếu làm phiền.