Kể cho mày nghe hồi xưa t cũng có giai đoạn khó khăn trầm cảm lắm.
Thời sinh viên trong khi bạn bè chúng nó lo từng đồng t đã rủng rỉnh tiền bạc nhờ làm affiliate, thấy cuộc đời đẹp đẽ lắm, vừa có tiền, có ny đẹp ngoan hiền, học cũng ngon lắm học bổng các thứ. Vậy rồi đùng 1 cái năm cuối đại học là 1 loạt biến cố đến với tao khởi đầu bằng việc mất laptop, hồi đó t có quan tâm gì đến backup dữ liệu gì đâu, vậy là mất hết dữ liệu, hệ thống website của t bay hết, công việc đi xuống, đầu tư lại thì khó khăn hơn nhiều nên tiền bạc cũng cứ thế vơi đi, trong năm đó người yêu đc bảo lãnh qua Úc => thất tình, công việc đi xuống, học hành đi xuống.
Thời đó thất tình nữa nên như thằng bại não vậy, rồi cũng lết đc ra trường, t lụy tình lắm nên như thằng bệnh ko có sức sống, đi làm lay lắt đủ sống, chu cấp cho con em nữa nên tháng vừa đủ, tháng thì phải đi vay.
Lay lắt đc 1 năm thì vay mượn làm startup nhưng cũng thua lỗ, ba mẹ ở nhà t cũng làm ăn thua lỗ nặng, em út thì nó ngu ngơ bị lừa đủ kiểu + cuộc sống khó khăn t lại càng lụy tình nữa, cầm trong tay bằng kỹ sư loại giỏi mà thất bại có bữa phải vét trong túi từng ngàn cho đủ tiền đi mua dĩa cơm, kỹ sư đi giữ xe kiếm tiền sống qua ngày, tận cùng của loser, thời gian đó t trầm cảm nặng đến nổi muốn tự tử luôn. Nhưng rồi nghĩ đến gia đình, cha mẹ nên thôi cố gắng, sau rồi cũng quyết định về quê tạm 6 tháng cho bớt áp lực rồi tính tiếp, cũng may ông trời còn ngó lại, t nhận dự án để làm freelancer, có tí tiền trả nợ từ từ với đầu tư vào coin có lãi, từ từ rồi cũng trả đc nợ của t lẫn gia đình. Giờ t cũng đỡ nhiều rồi, ngồi nghĩ lại quãng thời gian đó t vẫn sợ lắm.
Thôi, cố gắng lên mày, ông trời ko dồn ai vào đường cùng đâu, cứ cố gắng, bình tĩnh mà gây dựng lại mọi thứ.
Tặng mày 1 câu mà trước đây có ông anh kết nghĩa đã giúp đỡ và động viên tao trong giai đoạn khó khăn tột cùng ấy: Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai.