Trai Tân Cần Bị Phá Trinh
Con Chym bản Đôn
Ngọng L-N
Mình quan sát thấy một điều là những người ngọng L-N thật sự không thấy được sự khác nhau của 2 âm này, dù có chỉ dạy thế nào cũng khó phân biệt được.
Điều này khác với những hiện tượng nhập âm khác như tr/ch s/x ai/ay chẳng hạn, vì người nói vẫn cảm nhận được sự khác nhau, nhưng do thói quen mà không thích nói theo chính tả.
Mình nghĩ rằng hiện tượng đầu xảy ra nhiều hơn với người nước ngoài học một ngôn ngữ khác, như người Việt học tiếng Anh nhiều lúc cũng khó phân biệt j và ch vì trong tiếng Việt không có dạng tương tự, hoặc là phát âm d (dog) và th (this) như nhau.
Hiện tượng thứ hai xảy ra nhiều hơn trong nội bộ ngôn ngữ khi thế hệ này qua thế hệ khác đọc chệch âm đi nhưng vẫn biết có sự khác biệt. Và tuỳ hoàn cảnh mà sự khác biệt này có thể được giữ hay không (chuyển sang một dạng phân biệt mới chẳng hạn).
Ví dụ như âm a và ă vốn phân biệt bằng dài ngắn. Nhưng sau này nhiều người đọc ă chệch đi, bè miệng ra nhiều hơn, từ đó sự phân biệt giữa a và ă không còn là ngắn dài nữa mà là cấu hình khung miệng.
Một ví dụ khác là s và x. Tuy khi nói không phân biệt, nhưng khi nghe hai âm này thì người nghe vẫn thấy rõ sự khác biệt. Trong trường hợp này, sự phân biệt chỉ mất đi khi nói do thói quen, chứ còn nghe thì vẫn nghe ra được khác biệt.
Như vậy yếu tố nào dẫn đến ngọng L-N khi bản thân người bản ngữ không nghe ra sự khác biệt? Nó không còn là vấn đề về thói quen nói mà là vấn đề về nhận dạng âm bản ngữ. Nhà ngôn ngữ học John Phan đã đưa ra một lý thuyết cho rằng người Bắc Kỳ xưa nói tiếng Hán Trung Đại An Nam (Annamese Middle Chinese), điều này chứng minh rằng người Bắc Kỳ là những kẻ xâm lược TQ chứ không phải người Việt Nam.
Nguồn: https://www.facebook.com/share/p/pzeWjP2UQpsibCGQ/?mibextid=WC7FNe
Mình quan sát thấy một điều là những người ngọng L-N thật sự không thấy được sự khác nhau của 2 âm này, dù có chỉ dạy thế nào cũng khó phân biệt được.
Điều này khác với những hiện tượng nhập âm khác như tr/ch s/x ai/ay chẳng hạn, vì người nói vẫn cảm nhận được sự khác nhau, nhưng do thói quen mà không thích nói theo chính tả.
Mình nghĩ rằng hiện tượng đầu xảy ra nhiều hơn với người nước ngoài học một ngôn ngữ khác, như người Việt học tiếng Anh nhiều lúc cũng khó phân biệt j và ch vì trong tiếng Việt không có dạng tương tự, hoặc là phát âm d (dog) và th (this) như nhau.
Hiện tượng thứ hai xảy ra nhiều hơn trong nội bộ ngôn ngữ khi thế hệ này qua thế hệ khác đọc chệch âm đi nhưng vẫn biết có sự khác biệt. Và tuỳ hoàn cảnh mà sự khác biệt này có thể được giữ hay không (chuyển sang một dạng phân biệt mới chẳng hạn).
Ví dụ như âm a và ă vốn phân biệt bằng dài ngắn. Nhưng sau này nhiều người đọc ă chệch đi, bè miệng ra nhiều hơn, từ đó sự phân biệt giữa a và ă không còn là ngắn dài nữa mà là cấu hình khung miệng.
Một ví dụ khác là s và x. Tuy khi nói không phân biệt, nhưng khi nghe hai âm này thì người nghe vẫn thấy rõ sự khác biệt. Trong trường hợp này, sự phân biệt chỉ mất đi khi nói do thói quen, chứ còn nghe thì vẫn nghe ra được khác biệt.
Như vậy yếu tố nào dẫn đến ngọng L-N khi bản thân người bản ngữ không nghe ra sự khác biệt? Nó không còn là vấn đề về thói quen nói mà là vấn đề về nhận dạng âm bản ngữ. Nhà ngôn ngữ học John Phan đã đưa ra một lý thuyết cho rằng người Bắc Kỳ xưa nói tiếng Hán Trung Đại An Nam (Annamese Middle Chinese), điều này chứng minh rằng người Bắc Kỳ là những kẻ xâm lược TQ chứ không phải người Việt Nam.
Nguồn: https://www.facebook.com/share/p/pzeWjP2UQpsibCGQ/?mibextid=WC7FNe