Live Cái nhìn của các bậc trí thức xưa về tố chất dân tộc an nam mít. Sau hơn 100 năm vẫn quá đúng. Bỏ 10p đọc để hiểu tâm lý an nam.

Còn người bản xứ thì sẵn tánh khinh bạc, hay nghi ngờ nhau, chống báng nhau, không lập công ty được; cho nên mối lợi trong nước đành phải để cho người Tàu tóm thâu. Người trong nước ưa lấy sự trá ngụy để lừa dối nhau, không ai tin ai được cả. Rất đỗi bà con quen thuộc cũng không có thể tin cậy nhau được

Tao thấy cái này tới giờ vẫn đúng y chang, dân East Laos lúc nào cũng mưu mô lọc lừa, đặt điều soi mói bôi xấu nhau để phục vụ cái bản ngã thấp hèn
 
Hai cụ mà sống thời này thì thành đối tượng rồi :vozvn (22):
Hình cụ bị gạch chéo đỏ như bị tử hình ,dưới hình bị chú thích " đối tượng mắt hí tật não lợi dụng, ảo tưởng sự nổi tiếng phát ngôn chống phá " đăng trên tivi chuyển động 24h, tuyền văn hoá , cu đậu, dòng máu việt , blv anh quân , tuấn tiền tỉ .... :vozvn (13):
 
Coi bề ngoài thì người An Nam trong các xứ đều không khác nhau lắm. Nhưng xét kỹ mới thấy tài trí và dũng lực của người Nam Kỳ thật thua xa người Bắc Kỳ
Bảo sao đánh nhau toàn thua
 
Hình cụ bị gạch chéo đỏ như bị tử hình ,dưới hình bị chú thích " đối tượng mắt hí tật não lợi dụng, ảo tưởng sự nổi tiếng phát ngôn chống phá " đăng trên tivi chuyển động 24h, tuyền văn hoá , cu đậu, dòng máu việt , blv anh quân , tuấn tiền tỉ .... :vozvn (13):
của mày đây
PHAN CHU TRINH LÀ AI?

Tác giả: C.B
Phan Chu Trinh sinh ra tại Tam Kỳ, Quảng Nam, Trung Kỳ, Đông Dương. Trinh là con của Phan Văn Bình nguyên là 1 hạ sỹ quan QĐ của triều đình nhưng đã phản loạn đi theo tổ chức phản động Cần Vương chống lại nhà nước. Tuy là con của 1 tên phản động nhưng nhờ chính sách khoan hồng của triều đình, Trinh vẫn được nhà nước cho ăn học thành người, thi đỗ phó tiến sỹ, cùng khóa với Ngô Đức Kế và Nguyễn Sinh Sắc và được đề bạt đến chức vụ trưởng ở Bộ Nội vụ.
Năm 1887, tuy đã được hưởng chính sách khoan hồng nhưng Trinh vẫn tỏ ra bất mãn, đã bỏ nhiệm vụ và vượt biên sang Nhật để gặp Phan Bội Châu, thuộc tổ chức phản động Đông Du, để tìm cơ hội lật đổ chính quyền thuộc địa.
Năm 1905, Trinh cùng các đối tượng Trần Quý Cáp, Huỳnh Thúc Kháng vào Nam Kỳ để lôi kéo các phần tử phản động trong giới học sinh tham gia tổ chức của chúng. Sau đó Trinh ra Bắc gặp Đề Thám, cũng là 1 đối tượng cực kỳ phản động, khủng bố, có nhiều nợ máu với nhân dân Bắc Giang, để mưu đồ phối hợp với y nhằm chống đối chính quyền. Năm 1906, Trinh lại vượt biên sang TQ, rồi Nhật Bản để gặp lại đối tượng Phan Bội Châu.
Phan Chu Trinh nhận thấy nhân dân VN còn lạc hậu nên đã lợi dụng để tiêm nhiễm tư tưởng phản loạn và chủ trương diễn biến hòa bình nhằm lật đổ chính quyền bảo hộ và triều đình. Năm 1906, Trinh về nước rồi làm đơn gửi các đồng chí lãnh đạo Liên bang đòi thay đổi chế độ chính sách của chính quyền bằng những đòi hỏi phi lý, bất hợp pháp của y. Sau đó y cũng các đối tượng Trần Quý Cáp, Huỳnh Thúc Kháng đi vận động khắp các tỉnh với chiêu bài Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh. Bọn chúng tuyên truyền, lôi kéo nhân dân từ bỏ thuần phong mỹ tục, như cắt tóc ngắn, cắt móng tay, hay dùng chiêu bài canh tân đất nước để che dấu mục đích phản động, phá hoại sự ổn định xã hội và chính quyền bảo hộ. Nhân cơ hội đó, bọn chúng lập ra các hội đoàn, tổ chức phản động hòng tập hợp, lôi kéo các tầng lớp nhân dân.
Tháng 3 năm 1908, Trinh cùng đồng bọn là tổ chức PĐ Duy Tân lôi kéo xúi giục nhân dân Trung Kỳ đòi giảm thuế. Chính quyền thuộc địa đã huy động lực lượng để đập tan âm mưu phản loạn của bọn chúng. Trinh và đồng bọn bị bắt, khép vào tội lợi dụng quyền tự do dân chủ để lật đổ chính quyền nhân dân, điều 88 bộ luật hình sự, xử tử hình, nhưng được khoan hồng giảm án thành tù ngồi, theo điều 258 bộ luật Hình sự và đầy ra Côn Đảo, do xét thấy y đã từng có nhân thân tốt, làm việc trong bộ máy chính quyền và được sự can thiệp của 1 số đồng chí lãnh đạo Hội Nhân quyền ở HN.
Năm 1910, do được sự vận động khoan hồng của Hội Nhân quyền Pháp, đồng chí chủ tịch Nam Kỳ đã đích thân ra Côn Đảo vận động Trinh cải tà quy chính, rồi cho Trinh về đất liền để giảm án thành quản thúc tại Mỹ Tho.
Tại Mỹ Tho, do bị quản thúc chặt nên PCT không thể hoạt động chống phá chính quyền được nữa, y buộc phải đòi đi tù tại CĐ tiếp hoặc đi đày biệt xứ. Đồng chí Toàn quyền Đông Dương nhận thấy PCT sẽ không thể chống phá nhà nước được khi không còn ở VN nên đã thể hiện lòng bao dung và để toàn thế giới thấy được chính sách khoan hồng của chính quyền thuộc địa bằng cách cho y và con trai sang Pháp để dạy chữ Hán. Trinh được đưa thẳng từ nơi quản thúc lên tàu sang Pháp cùng đôi dép tổ ong đang sử dụng.
Tuy nhiên, khi sang Pháp, Trinh đã lu loa bôi nhọ chế độ thuộc địa là đàn áp phong trào đòi giảm thuế mà y tổ chức, bôi nhọ chính sách khoan hồng ở các nhà tù trong nước. Y cấu kết với 1 số phần tử đối lập của chính quyền mẫu quốc để đưa yêu sách phản động, hòng thay đổi chính sách quản lý thuộc địa, song nhưng yếu sách đó của y đều bị các đồng chí lãnh đạo bác bỏ.
Năm 1914, chiến tranh thế giới 1 nổ ra, Trinh và Phan Văn Trường trốn nghĩa vụ quân sự, lấy cớ là không có quốc tịch Pháp. Sau đó 2 tên bị bắt bỏ tù vì tội làm gián điệp cho Đức. Năm 1915, cả 2 được khoan hồng tha tù. Năm1919, Trinh cùng các đối tượng Nguyễn Thế Truyền, Phan Văn Trường, Nguyễn An Ninh và Nguyễn Tất Thành viết bản yêu sách của nhân dân An Nam để gửi hội nghị Versailles với bút danh chung là Nguyễn Ái Quốc.
Nguyễn Tất Thành là 1 thanh niên lêu lổng, con trai của Nguyễn Sinh Sắc (bạn đồng khóa của Trinh, nguyên là quan huyện ở Trung Kỳ bị bãi chức), đã làm bồi bàn trên tàu biển rồi vượt biên bất hợp pháp sang Mỹ, Anh rồi Pháp. Tên Thành đã từng viết đơn xin học trường thuộc địa nhưng không được chấp nhận. Y đã bất mãn theo Trinh làm thợ ảnh rồi cùng Trinh, Truyền, Trường, Ninh viết báo chống chính quyền. Do tên Thành trẻ nhất, lại vô danh, nên được nhóm của Trinh cho hoạt động công khai dưới cái tên Nguyễn Ái Quốc.
Năm 1922, vua Khải Định sang Pháp dự đấu xảo, tên Trinh lại dùng thủ đoạn quen thuộc là rêu rao bôi nhọ đường lối chính sách của chính quyền thuộc địa, y viết đơn có 7 điều gửi vua Khải Định. Sau khi nhận thấy đã điên cuồng chống phá nhà nước thuộc địa bằng mọi âm mưu thủ đoạn đều không thành công, Trinh đòi được về nước. Năm 1925, nhận thấy sức khỏe của y đã yếu, chính quyền bảo hộ đã đồng ý để y trở về. Ngày 29/5/1925, Trinh về nước cùng đồng bọn là Nguyễn An Ninh, Ninh đưa Trinh về khách sạn của cha mình ở Sài gòn. Ở đây Trinh ngựa quen đường cũ đã diễn thuyết vài lần để lôi kéo thanh niên nhẹ dạ ở Nam Kỳ. Ngày 24/3 năm 1926, tên Ninh bị bắt, Trinh chết ngay tối hôm đó.
Nhân cái chết của PCT, các tổ chức PĐ ở VN đã tổ chức tụ tập đông người hòng gây rối mất trật tự công cộng, song mục tiêu của bọn chúng đều không thể đạt được.
Phan Chu Trinh là một kẻ vong ân bội nghĩa, tuy được nhà nước cho ăn học thành tài nhưng không cống hiến được gì cho đất nước, lại biến mình thành tay sai cho các tổ chức phản động trong và ngoài nước để chống phá chính quyền bảo hộ. Tuy bố của Trinh là 1 kẻ phản bội nhưng y vẫn được nhà nước trọng dụng, tuy lầm đường lạc lối phải vào tù nhưng vẫn được nhà nước khoan hồng tha tù, còn cho ra nước ngoài dạy học. Thế nhưng, với bản chất phản động, y vẫn chứng nào tật ấy, điên cuồng chống phá nhà nước và chính quyền bảo hộ.
Trinh là kẻ đầu tiên ở Đông Dương có âm mưu vô cùng thâm độc là dùng diễn biến hòa bình để gây bất ổn, phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân. Tuy nhiên, với tinh thần cảnh giác cao độ của nhân dân và các biện pháp nghiệp vụ của Sở Mật thám Đông Dương cùng với sự chỉ đạo tài tình của các đồng chí lãnh đạo Liên bang, các Kỳ, các tỉnh, nên mọi âm mưu của Trinh và đồng bọn đều bị đập tan. Cuộc đời và cái chết của Trinh là bài học cho những kẻ tuy có tài nhưng không có đức, không đặt sự ổn định của đất nước lên trên tất cả, chỉ chạy theo tham vọng chính trị cá nhân.
 
Lần này tao ủng hộ mày hoàn toàn. Giờ trong xh này tìm đc 1 người đáng tin tưởng và an tâm khó vô cùng, ở cái VN này giờ cũng đéo biết tin ai được
Muốn làm người tử tế, niềm tin về xã hội cao chỉ còn cách thoát xứ lừa.
 
của mày đây
Tao đọc đc 1/2 thấy mùi cứt bốc lên thối không ngửi nổi ko đọc tiếp nổi , mà thằng c.b là ai vậy hèn hạ ném đá dấu tay đến cái bút danh còn viết tắt , còn sống hay oẳn chó rồi :vozvn (21): , tao mà thấy cái mả của nó chắc phải đái 1 bãi
 
chuẩn luôn. thêm combo vừa nghèo, vừa lười, vừa ngu nhưng đổ tại xã hội. Rất thích làm người giàu, làm quan chức nhưng chửi người giàu và quan chức.
Chửi cs rất ghê nhưng ra được nước ngoài lại cày được tiền gửi về vn mua nhà đất. ít năm lại về vn ăn chơi. quên con mẹ hết đồng đội.
@khoaito2022 tao bổ sung có đúng ko?
 
chuẩn luôn. thêm combo vừa nghèo, vừa lười, vừa ngu nhưng đổ tại xã hội. Rất thích làm người giàu, làm quan chức nhưng chửi người giàu và quan chức.
Chửi cs rất ghê nhưng ra được nước ngoài lại cày được tiền gửi về vn mua nhà đất. ít năm lại về vn ăn chơi. quên con mẹ hết đồng đội.
@khoaito2022 tao bổ sung có đúng ko?
Cái này mày nói đúng
 
Đặc biệt đúng với bọn TNT, làm dân tình ngạo nghễ mà làm quan thì mặc sức vơ vét làm giàu cho dòng tộc, dân chết mặc dân...
người MT thấp cổ bé họng khổ bm ra,bọn quan liêu giúp gì dc cho dân,ăn rồi phá hoại.
Cho nên bao đời nay dân khổ rồi sinh ra bản tính đầu đường xó chợ,chộp giật khắp nơi.
Bần cùng sinh đạo tặc
 
Cái này mày nói đúng
như thằng lol Võng xếp Duy lợi thần tượng của mấy thằng trên này. Giờ sang được mỹ đéo thấy sủa nữa. quên mẹ đồng đội và nhân dân rồi. mấy năm nữa có quốc tịch tao đảm bảo mày lại gửi tiền về vn mua nhà đất. xong lại về vn chơi. ai hỏi đến thì nói tao chửi bh, iu vn lắm. dcm
tao còn lạ.
 
người MT thấp cổ bé họng khổ bm ra,bọn quan liêu giúp gì dc cho dân,ăn rồi phá hoại.
Cho nên bao đời nay dân khổ rồi sinh ra bản tính đầu đường xó chợ,chộp giật khắp nơi.
Bần cùng sinh đạo tặc
quê choa?
 
như thằng lol Võng xếp Duy lợi thần tượng của mấy thằng trên này. Giờ sang được mỹ đéo thấy sủa nữa. quên mẹ đồng đội và nhân dân rồi. mấy năm nữa có quốc tịch tao đảm bảo mày lại gửi tiền về vn mua nhà đất. xong lại về vn chơi. ai hỏi đến thì nói tao chửi bh, iu vn lắm. dcm
tao còn lạ.
Tiền của nó chất đống nhiều hơn mày đấy thằng trẻ con hơn 40 tuổi.
 
Phan Châu Trinh đã nêu 10 điều bi ai của dân tộc Việt Nam:
  1. Trong khi người nước ngoài có chí cao, dám chết vì việc nghĩa, vì lợi dân ích nước; thì người nước mình tham sống sợ chết, chịu kiếp sống nhục nhã đoạ đày.
  2. Trong khi người ta dẫu sang hay hèn, nam hay nữ ai cũng lo học lấy một nghề; thì người mình chỉ biết ngồi không ăn bám.
  3. Trong khi họ có óc phiêu lưu mạo hiểm, dám đi khắp thế giới mở mang trí óc; thì ta suốt đời chỉ loanh quanh xó bếp, hú hí với vợ con.
  4. Trong khi họ có tinh thần đùm bọc, thương yêu giúp đỡ lẫn nhau; thì ta lại chỉ quen thói giành giật, lừa đảo nhau vì chữ lợi.
  5. Trong khi họ biết bỏ vốn lớn, giữ vững chữ tín trong kinh doanh làm cho tiền bạc lưu thông, đất nước ngày càng giàu có; thì ta quen thói bất nhân bất tín, cho vay cắt cổ, ăn quỵt vỗ nợ, để tiền bạc đất đai trở thành vô dụng.
  6. Trong khi họ biết tiết kiệm tang lễ, cư xử hợp nghĩa với người chết; thì ta lo làm ma chay cho lớn, đến nỗi nhiều gia đình bán hết ruộng hết trâu.
  7. Trong khi họ ra sức cải tiến phát minh, máy móc ngày càng tinh xảo; thì ta đầu óc thủ cựu, ếch ngồi đáy giếng, không có gan đua chen thực nghiệp.
  8. Trong khi họ giỏi tổ chức công việc, sắp xếp giờ nghỉ giờ làm hợp lý, thì ta chỉ biết chơi bời, rượu chè cờ bạc, bỏ bê công việc.
  9. Trong khi họ biết gắng giỏi tự lực tự cường, tin ở bản thân; thì ta chỉ mê tín nơi mồ mả, tướng số, việc gì cũng cầu trời khấn Phật.
  10. Trong khi họ làm việc quan cốt ích nước lợi dân, đúng là “đầy tớ” của dân, được dân tín nhiệm; thì ta lo xoay xở chức quan để no ấm gia đình, vênh vang hoang phí, vơ vét áp bức dân chúng, v.v…

Phan Bội Châu từng viết trong cuốn sách "tự phán" và nhiều cuốn khác:
-Cách xử sự của người phu xe Nhật khiến Phan đi từ ngạc nhiên đến thán phục, ông tự nhủ “Than ôi! Trí thức trình độ dân nước ta xem với tên phu xe Nhật bản, chẳng dám chết thẹn lắm hay sao!
-Chứng bệnh hay giả dối là chứng bệnh chung của người nước ta mà ở trong lại có một chứng đặc biệt là chứng ái quốc giả.

Nào đám truy điệu,nào tiệc hoan nghênh, nào là kỷ niệm anh hùng, nào là sùng bái chí sĩ, chuông dồn trống giục, nam hát bắc hò, xem ở trong một đám lúc nhúc lao nhao, cũng đã có mấy phần người biết quyền nước đã mất thì tính mạng không còn, hồn nước có về thì giang sơn mới sống.
Nếu những tấm lòng ái quốc đó mà thật thà chắc chắn thì giống Tiên Rồng chẳng hạnh phúc lắm sao? trước mặt người thì ái quốc mà đến lúc đêm khuya thanh vắng thì tính toán những chuyện chó săn chim mồi.
* PBC khái quát chung dân trí An Nam bằng một từ “đáng thương“:
  • Hay nghi kỵ lẫn nhau, không làm nên việc gì cả, đó là điều rất ngu thứ nhất.
  • Tôn sùng những điều xa hoa vô ích, bỏ bễ những sự nghiệp đáng làm, đó là điều rất ngu thứ hai.
  • Chỉ biết lợi mình mà không biết hợp quần, đó là điều rất ngu thứ ba.
  • Thương tiếc của riêng, không tưởng đến việc ích chung, đó là điều rất ngu thứ tư.
  • Biết có thân mình nhà mình mà không biết có nước, đó là điều rất ngu thứ năm
PBC cũng k quên phê phán thói lễ hội, đám ma, đám cưới :
"Nhìn vào những đám cưới phiền phức, ông thấy ở đó chúng ta bị những lề tục tự phát trói buộc, rồi cứ bày đàn mà theo nhau “ nhà giàu thì hao phí tiền của, nhà nghèo thì phải cầm bán ruộng đất sản nghiệp” “làm một việc hao tổn vô vị,thật quái gở thay’’.

Hoặc nhìn vào những đám tang trong lúc người trong cuộc đau đớn thì chung quanh ăn uống linh đình, ông bảo “sao mà nhẫn tâm thế, sao mà ngu ngốc thế”.

Đến như cái việc mà cho đến đầu thế kỷ XXI này, dân ta vẫn coi là một cái gì thiêng liêng, không ai dám mang ra bàn, Phan Bội Châu cũng đề cập tới theo cách riêng của mình.

Đó là câu chuyện đua nhau làm cỗ thật to gọi là thờ cúng tổ tiên.

Ông thấy ở cách làm đó một sự phô trương giả tạo. Cái lý của tác giả rất cụ thể

“ Chưa một ai chết rồi mà còn có thể ăn thịt uống rượu được… Bày biện cỗ bàn, giết thịt bò dê gà lợn để mời hàng xóm họ hàng khách khứa đến ăn uống no say mới thôi, như thế có phải là mượn tiếng người chết để làm sướng mồm người sống hay không ?

Thật là nhẫn tâm quá.

Huống chi lúc cha mẹ đang sống, một chén cơm một bát canh cũng không cho ăn ; đến khi chết rồi thì lại làm lễ tam sinh tốn kém hàng vạn để báo hiếu ? Sao lại lừa dối người quá đến thế?"


Theo sách Tâm lý dân tộc An Nam của Paul Giran thì:

-Ở người An Nam, biếng nhác là một tình trạng bình thường, năng động, mới là điều bất thường.

-Người An Nam không có sự kiên trì, họ không thích quy tắc: họ thích hành sự tùy hứng, không nhất quán, không suy nghĩ thấu đáo.

-Người An Nam nhẫn nhục chịu đựng, không hề có bất kỳ ý định phản kháng nào. Do đó, họ vô cùng e sợ quyền lực! Thậm chí còn quá sức quỵ lụy trước người nắm quyền thấp nhất: dập đầu xuống đất liên tục, chắp tay van xin .

Trong Pháp Việt giao binh ký của Sone Toshitora(1 võ sĩ thời Bakumatsu, Đại úy hải quân Đế quốc Nhật).
-Thân thể gầy còm, tinh thần suy yếu, tuy có khi sấn sướt làm mình ra mạnh mà rồi cũng trở nên biếng nhác tức thì. Có lẽ tại họ không có lòng kiên nhẫn. Bởi vậy, những việc khó nhọc lắm và phải làm lâu lai thì họ ắt không kham

-Người An Nam không thiếu người có tài có trí. Họ có tánh giỏi nhớ, tuy chưa thể vào sâu trong mọi sự, chứ được cái học mau biết. Người Pháp đến An Nam mới mười năm nay mà người An Nam học tiếng Pháp cũng đã đủ dùng, nói chuyện thường không đến nỗi ngập ngợ; vả lại viết bằng chữ Pháp cũng được nữa

-Họ không phải là không dũng khí. Nếu cai trị có phương pháp, lấy pháp luật mà chỉnh tề, lấy đạo nghĩa mà cố kết thì sự dũng cảm của người An Nam được việc lắm, sẽ không có người nước nào ở Đông phương này bằng họ được. Nay vì sự cai trị lỗi phương, trên dưới không noi đường chính, cho nên lòng người tàn bạo và khinh bạc thật hết chỗ nói. Coi như giữa chỗ pháp trường, người An Nam đến coi tuy thấy sự thảm khốc trước mắt mà họ vẫn đứng hút thuốc tự nhiên, không hề có vẻ thương xót. Như thế là vô tình quá lắm, chứ có phải dũng gì đâu!

-Người An Nam ưa giữ theo tục cũ những mấy trăm năm về trước. Sự ấy đã thành ra thói quen, không sao chữa được.

-Coi bề ngoài thì người An Nam trong các xứ đều không khác nhau lắm. Nhưng xét kỹ mới thấy tài trí và dũng lực của người Nam Kỳ thật thua xa người Bắc Kỳ

-Người bản xứ hay đổi nghề. Có thể bảo họ là “vô hằng tâm”. Người nào thấy một việc gì trúng ý mình thì nôn nả làm liền, lúc đầu dù có nhọc nhằn mấy cũng ráng chịu. Đến vài tháng hoặc vài năm, đã thấy lộ vẻ biếng trễ rồi, rốt cuộc công việc phải bỏ dở. Khi bỏ rồi, thấy không có nghề làm, lại muốn trở lại nghề cũ. Cái thói ấy, người Pháp muốn trừ đi cho họ, nhưng vì mới đến ở, chưa có thể được.

-Phụ nữ An Nam có tài gánh gồng buôn bán ở các nơi phố chợ. Còn chồng họ thì ở nhà uống rượu nói chuyện với bạn bè hàng xóm, ngồi không mà hưởng của vợ làm ra. Cái thói ấy cho đến ngày nay thỉnh thoảng vẫn còn. Trẻ con mất dạy. Chúng nó cũng có học, nhưng chỉ học qua loa những sách dễ dễ của người Tàu. Người lớn không biết cách chỉ bảo trẻ con. Chúng có lỗi cũng không hay răn phạt. Bởi vậy trẻ con đều hung tánh, đến lúc lớn cha mẹ đối với chúng cũng chịu phép.

-Người An Nam không có ý nỗ lực tấn tới, mà lại còn không biết biện biệt sự lợi hay hại, nên hay hư. Việc buôn bán trong nước, họ đều phó cho người Tàu, không ngó ngàng đến. Người Tàu ở đó hay rủ nhau hùn vốn lập công ty để buôn. Buôn có lời, họ lại chia ra và lập thêm công ty khác. Còn người bản xứ thì sẵn tánh khinh bạc, hay nghi ngờ nhau, chống báng nhau, không lập công ty được; cho nên mối lợi trong nước đành phải để cho người Tàu tóm thâu. Người trong nước ưa lấy sự trá ngụy để lừa dối nhau, không ai tin ai được cả. Rất đỗi bà con quen thuộc cũng không có thể tin cậy nhau được. Đây thử cử ra một sổ vay nợ để làm chứng: Người cho vay đặt ra quy điều để ngừa giữ rất nghiêm nhặt, nhưng thường không khỏi bị gạt. Vì họ cho vay ăn lời nặng quá, có khi số lời gấp đôi số vốn, thì dễ gì mà trả được? Té ra sự gạt nợ cũng tại chủ cho vay tự mình chuốc lấy.

t bổ sung thêm tính tự ái đéo dám thừa nhận sai lầm sự thật, thằng nào nói sự thật lên án thói xấu thì chụp mũ như tự nhục, tây nôi địa, 3/,...
bài viết về thói chụp mũ tự nhục.
https://xamvn.bet/r/bot-tu-nhuc-de-dat-nuoc-phoat-trien.785035/
cụ Châu còn nói thiếu combo ngu, lười, nghèo bất mãn chửi đổng đổ vạ tại xã hội. chửi quan chức và người giàu rất ghê nhưng lại thèm làm quan chức và nhà giàu. Nói rất hay nhưng làm thì như lol.
 
Tao nghe vụ này nhiều rồi, có bài viết nào nói rõ ko mày
Hơi dài, chịu khó đọc hết nhé. Nhưng chứng cứ không cãi được. Nhà xuất bản văn học còn đăng
 
Phan Châu Trinh đã nêu 10 điều bi ai của dân tộc Việt Nam:
  1. Trong khi người nước ngoài có chí cao, dám chết vì việc nghĩa, vì lợi dân ích nước; thì người nước mình tham sống sợ chết, chịu kiếp sống nhục nhã đoạ đày.
  2. Trong khi người ta dẫu sang hay hèn, nam hay nữ ai cũng lo học lấy một nghề; thì người mình chỉ biết ngồi không ăn bám.
  3. Trong khi họ có óc phiêu lưu mạo hiểm, dám đi khắp thế giới mở mang trí óc; thì ta suốt đời chỉ loanh quanh xó bếp, hú hí với vợ con.
  4. Trong khi họ có tinh thần đùm bọc, thương yêu giúp đỡ lẫn nhau; thì ta lại chỉ quen thói giành giật, lừa đảo nhau vì chữ lợi.
  5. Trong khi họ biết bỏ vốn lớn, giữ vững chữ tín trong kinh doanh làm cho tiền bạc lưu thông, đất nước ngày càng giàu có; thì ta quen thói bất nhân bất tín, cho vay cắt cổ, ăn quỵt vỗ nợ, để tiền bạc đất đai trở thành vô dụng.
  6. Trong khi họ biết tiết kiệm tang lễ, cư xử hợp nghĩa với người chết; thì ta lo làm ma chay cho lớn, đến nỗi nhiều gia đình bán hết ruộng hết trâu.
  7. Trong khi họ ra sức cải tiến phát minh, máy móc ngày càng tinh xảo; thì ta đầu óc thủ cựu, ếch ngồi đáy giếng, không có gan đua chen thực nghiệp.
  8. Trong khi họ giỏi tổ chức công việc, sắp xếp giờ nghỉ giờ làm hợp lý, thì ta chỉ biết chơi bời, rượu chè cờ bạc, bỏ bê công việc.
  9. Trong khi họ biết gắng giỏi tự lực tự cường, tin ở bản thân; thì ta chỉ mê tín nơi mồ mả, tướng số, việc gì cũng cầu trời khấn Phật.
  10. Trong khi họ làm việc quan cốt ích nước lợi dân, đúng là “đầy tớ” của dân, được dân tín nhiệm; thì ta lo xoay xở chức quan để no ấm gia đình, vênh vang hoang phí, vơ vét áp bức dân chúng, v.v…

Phan Bội Châu từng viết trong cuốn sách "tự phán" và nhiều cuốn khác:
-Cách xử sự của người phu xe Nhật khiến Phan đi từ ngạc nhiên đến thán phục, ông tự nhủ “Than ôi! Trí thức trình độ dân nước ta xem với tên phu xe Nhật bản, chẳng dám chết thẹn lắm hay sao!
-Chứng bệnh hay giả dối là chứng bệnh chung của người nước ta mà ở trong lại có một chứng đặc biệt là chứng ái quốc giả.

Nào đám truy điệu,nào tiệc hoan nghênh, nào là kỷ niệm anh hùng, nào là sùng bái chí sĩ, chuông dồn trống giục, nam hát bắc hò, xem ở trong một đám lúc nhúc lao nhao, cũng đã có mấy phần người biết quyền nước đã mất thì tính mạng không còn, hồn nước có về thì giang sơn mới sống.
Nếu những tấm lòng ái quốc đó mà thật thà chắc chắn thì giống Tiên Rồng chẳng hạnh phúc lắm sao? trước mặt người thì ái quốc mà đến lúc đêm khuya thanh vắng thì tính toán những chuyện chó săn chim mồi.
* PBC khái quát chung dân trí An Nam bằng một từ “đáng thương“:
  • Hay nghi kỵ lẫn nhau, không làm nên việc gì cả, đó là điều rất ngu thứ nhất.
  • Tôn sùng những điều xa hoa vô ích, bỏ bễ những sự nghiệp đáng làm, đó là điều rất ngu thứ hai.
  • Chỉ biết lợi mình mà không biết hợp quần, đó là điều rất ngu thứ ba.
  • Thương tiếc của riêng, không tưởng đến việc ích chung, đó là điều rất ngu thứ tư.
  • Biết có thân mình nhà mình mà không biết có nước, đó là điều rất ngu thứ năm
PBC cũng k quên phê phán thói lễ hội, đám ma, đám cưới :
"Nhìn vào những đám cưới phiền phức, ông thấy ở đó chúng ta bị những lề tục tự phát trói buộc, rồi cứ bày đàn mà theo nhau “ nhà giàu thì hao phí tiền của, nhà nghèo thì phải cầm bán ruộng đất sản nghiệp” “làm một việc hao tổn vô vị,thật quái gở thay’’.

Hoặc nhìn vào những đám tang trong lúc người trong cuộc đau đớn thì chung quanh ăn uống linh đình, ông bảo “sao mà nhẫn tâm thế, sao mà ngu ngốc thế”.

Đến như cái việc mà cho đến đầu thế kỷ XXI này, dân ta vẫn coi là một cái gì thiêng liêng, không ai dám mang ra bàn, Phan Bội Châu cũng đề cập tới theo cách riêng của mình.

Đó là câu chuyện đua nhau làm cỗ thật to gọi là thờ cúng tổ tiên.

Ông thấy ở cách làm đó một sự phô trương giả tạo. Cái lý của tác giả rất cụ thể

“ Chưa một ai chết rồi mà còn có thể ăn thịt uống rượu được… Bày biện cỗ bàn, giết thịt bò dê gà lợn để mời hàng xóm họ hàng khách khứa đến ăn uống no say mới thôi, như thế có phải là mượn tiếng người chết để làm sướng mồm người sống hay không ?

Thật là nhẫn tâm quá.

Huống chi lúc cha mẹ đang sống, một chén cơm một bát canh cũng không cho ăn ; đến khi chết rồi thì lại làm lễ tam sinh tốn kém hàng vạn để báo hiếu ? Sao lại lừa dối người quá đến thế?"


Theo sách Tâm lý dân tộc An Nam của Paul Giran thì:

-Ở người An Nam, biếng nhác là một tình trạng bình thường, năng động, mới là điều bất thường.

-Người An Nam không có sự kiên trì, họ không thích quy tắc: họ thích hành sự tùy hứng, không nhất quán, không suy nghĩ thấu đáo.

-Người An Nam nhẫn nhục chịu đựng, không hề có bất kỳ ý định phản kháng nào. Do đó, họ vô cùng e sợ quyền lực! Thậm chí còn quá sức quỵ lụy trước người nắm quyền thấp nhất: dập đầu xuống đất liên tục, chắp tay van xin .

Trong Pháp Việt giao binh ký của Sone Toshitora(1 võ sĩ thời Bakumatsu, Đại úy hải quân Đế quốc Nhật).
-Thân thể gầy còm, tinh thần suy yếu, tuy có khi sấn sướt làm mình ra mạnh mà rồi cũng trở nên biếng nhác tức thì. Có lẽ tại họ không có lòng kiên nhẫn. Bởi vậy, những việc khó nhọc lắm và phải làm lâu lai thì họ ắt không kham

-Người An Nam không thiếu người có tài có trí. Họ có tánh giỏi nhớ, tuy chưa thể vào sâu trong mọi sự, chứ được cái học mau biết. Người Pháp đến An Nam mới mười năm nay mà người An Nam học tiếng Pháp cũng đã đủ dùng, nói chuyện thường không đến nỗi ngập ngợ; vả lại viết bằng chữ Pháp cũng được nữa

-Họ không phải là không dũng khí. Nếu cai trị có phương pháp, lấy pháp luật mà chỉnh tề, lấy đạo nghĩa mà cố kết thì sự dũng cảm của người An Nam được việc lắm, sẽ không có người nước nào ở Đông phương này bằng họ được. Nay vì sự cai trị lỗi phương, trên dưới không noi đường chính, cho nên lòng người tàn bạo và khinh bạc thật hết chỗ nói. Coi như giữa chỗ pháp trường, người An Nam đến coi tuy thấy sự thảm khốc trước mắt mà họ vẫn đứng hút thuốc tự nhiên, không hề có vẻ thương xót. Như thế là vô tình quá lắm, chứ có phải dũng gì đâu!

-Người An Nam ưa giữ theo tục cũ những mấy trăm năm về trước. Sự ấy đã thành ra thói quen, không sao chữa được.

-Coi bề ngoài thì người An Nam trong các xứ đều không khác nhau lắm. Nhưng xét kỹ mới thấy tài trí và dũng lực của người Nam Kỳ thật thua xa người Bắc Kỳ

-Người bản xứ hay đổi nghề. Có thể bảo họ là “vô hằng tâm”. Người nào thấy một việc gì trúng ý mình thì nôn nả làm liền, lúc đầu dù có nhọc nhằn mấy cũng ráng chịu. Đến vài tháng hoặc vài năm, đã thấy lộ vẻ biếng trễ rồi, rốt cuộc công việc phải bỏ dở. Khi bỏ rồi, thấy không có nghề làm, lại muốn trở lại nghề cũ. Cái thói ấy, người Pháp muốn trừ đi cho họ, nhưng vì mới đến ở, chưa có thể được.

-Phụ nữ An Nam có tài gánh gồng buôn bán ở các nơi phố chợ. Còn chồng họ thì ở nhà uống rượu nói chuyện với bạn bè hàng xóm, ngồi không mà hưởng của vợ làm ra. Cái thói ấy cho đến ngày nay thỉnh thoảng vẫn còn. Trẻ con mất dạy. Chúng nó cũng có học, nhưng chỉ học qua loa những sách dễ dễ của người Tàu. Người lớn không biết cách chỉ bảo trẻ con. Chúng có lỗi cũng không hay răn phạt. Bởi vậy trẻ con đều hung tánh, đến lúc lớn cha mẹ đối với chúng cũng chịu phép.

-Người An Nam không có ý nỗ lực tấn tới, mà lại còn không biết biện biệt sự lợi hay hại, nên hay hư. Việc buôn bán trong nước, họ đều phó cho người Tàu, không ngó ngàng đến. Người Tàu ở đó hay rủ nhau hùn vốn lập công ty để buôn. Buôn có lời, họ lại chia ra và lập thêm công ty khác. Còn người bản xứ thì sẵn tánh khinh bạc, hay nghi ngờ nhau, chống báng nhau, không lập công ty được; cho nên mối lợi trong nước đành phải để cho người Tàu tóm thâu. Người trong nước ưa lấy sự trá ngụy để lừa dối nhau, không ai tin ai được cả. Rất đỗi bà con quen thuộc cũng không có thể tin cậy nhau được. Đây thử cử ra một sổ vay nợ để làm chứng: Người cho vay đặt ra quy điều để ngừa giữ rất nghiêm nhặt, nhưng thường không khỏi bị gạt. Vì họ cho vay ăn lời nặng quá, có khi số lời gấp đôi số vốn, thì dễ gì mà trả được? Té ra sự gạt nợ cũng tại chủ cho vay tự mình chuốc lấy.

t bổ sung thêm tính tự ái đéo dám thừa nhận sai lầm sự thật, thằng nào nói sự thật lên án thói xấu thì chụp mũ như tự nhục, tây nôi địa, 3/,...
bài viết về thói chụp mũ tự nhục.
https://xamvn.bet/r/bot-tu-nhuc-de-dat-nuoc-phoat-trien.785035/
Thì đúng mẹ r còn gì. Kể cả bọn ba que cạo nail, sau bao năm sống ở mỹ thì cũng có thay đổi bản chất đéo đâu. Hơi tý là scam đồng bào
 
"Hay nghi kỵ lẫn nhau, không làm nên việc gì cả, đó là điều rất ngu thứ nhất" tao chứng kiến đây, lợn sề văn phòng đéo muốn làm nhưng vẫn muốn húp lương cao
 
Tiền của nó chất đống nhiều hơn mày đấy thằng trẻ con hơn 40 tuổi.
thần tượng của những thằng rẻ rách như mày thôi. dcm mấy năm nữa nó về vn ăn chơi khác lol nhổ nước bọt vào mặt chúng mày.
dcm cái thằng đi xe trả góp, ra gara chụp hình xe xong nhận là của mình thì bố mày lại khinh ko bh thèm so.
lúc đầu nó đéo bất mãn đâu thằng ngu. bị bọn otosg bóc mẽ cho là làm màu. xưởng thuê, xe thuê, ra gara chụp trộm. nó cay cú quá sau mới thành thế đấy. dcm mày thời gian đầu
nó còn chơi với toàn quan chức cs, ca ngợi ghê lắm đấy thằng đầu đất.
 
thần tượng của những thằng rẻ rách như mày thôi. dcm mấy năm nữa nó về vn ăn chơi khác lol nhổ nước bọt vào mặt chúng mày.
dcm cái thằng đi xe trả góp, ra gara chụp hình xe xong nhận là của mình thì bố mày lại khinh ko bh thèm so.
lúc đầu nó đéo bất mãn đâu thằng ngu. bị bọn otosg bóc mẽ cho là làm màu. xưởng thuê, xe thuê, ra gara chụp trộm. nó cay cú quá sau mới thành thế đấy. dcm mày thời gian đầu
nó còn chơi với toàn quan chức cs, ca ngợi ghê lắm đấy thằng đầu đất.
Vẫn nhiều tiền hơn thằng trẻ con 45 tuổi như bạn, loại bạn chắc chưa bao giờ ra Hà nội và sài gòn bao giờ nhỉ
 
thần tượng của những thằng rẻ rách như mày thôi. dcm mấy năm nữa nó về vn ăn chơi khác lol nhổ nước bọt vào mặt chúng mày.
dcm cái thằng đi xe trả góp, ra gara chụp hình xe xong nhận là của mình thì bố mày lại khinh ko bh thèm so.
lúc đầu nó đéo bất mãn đâu thằng ngu. bị bọn otosg bóc mẽ cho là làm màu. xưởng thuê, xe thuê, ra gara chụp trộm. nó cay cú quá sau mới thành thế đấy. dcm mày thời gian đầu
nó còn chơi với toàn quan chức cs, ca ngợi ghê lắm đấy thằng đầu đất.
@baho773837 @paradise1105 pạn pít tông tuyên bố võng xếp duy lợi tuổi tôm
 
Vẫn nhiều tiền hơn thằng trẻ con 45 tuổi như bạn, loại bạn chắc chưa bao giờ ra Hà nội và sài gòn bao giờ nhỉ
nó cũng bất mãn chó hèn như lũ chúng mày đấy. dcm bất mãn là do đói ăn. còn lúc làm được thì lại chẳng hít lấy hít để. giờ nhìn xã hội nhiều ng vượt quá rồi, cay sốc lên đầu chứ sao.
 

Có thể bạn quan tâm

Top