Mặt trăng ...

Deface

Khổ vì lồn

LYRIC:
Vẻ đẹp của bóng đêm
Dát bạc khắp đất trời
Ánh sáng lung linh mong manh thanh cao
Kì diệu tinh khiết

Vẻ đẹp của nỗi đau
Buồn trong tim như vô tận
Đôi mắt xa xôi đơn côi trôi trong
Trầm lặng êm ái

Vì sao ơi, có hiểu lòng em
Dưới mặt trăng em thú tội

Em đã lỡ yêu người không thương em
Em đã muốn những điều quá xa
Mà con tim ngang bướng, không chịu nghe đúng sai

Mặt trời soi em trần trụi yếu đuối
Con mắt thấy những gì muốn xem
Chỉ mặt trăng mới biết những điều em giấu đi

Điệu nhảy dưới áng trăng
Giấc mơ của những linh hồn
Kiếp người như con sứa biển trôi trôi (trôi dạt đại dương bất tận)

Điệu nhảy dưới áng trăng
Giấc mơ của những linh hồn
Vận mệnh là dòng hải lưu chảy ngược xuôi (sôi sục về đâu mãnh liệt)

Xoay Xoay, đôi chân trần lướt trong bài ca, của mình em, nhẹ ngân nga, gọi tên ai, yêu thương vô vàn,
Mặt trăng ơi, hãy mang em đi không quay trở lại
Thôi, em giữ cho riêng mình, mùi cỏ hoa sương đêm rất thật.
Ánh mắt của ngày hôm qua.

Em đã lỡ yêu người không thương em
Em đã muốn những điều quá xa
Mà con tim ngang bướng, không chịu nghe đúng sai

Mặt trời soi em trần trụi yếu đuối
Con mắt thấy những gì muốn xem
Chỉ mặt trăng mới biết những điều em giấu đi

Điệu nhảy dưới áng trăng
Giấc mơ của những linh hồn
Kiếp người như con sứa biển trôi trôi

Điệu nhảy dưới áng trăng
Giấc mơ của những linh hồn
Vận mệnh là dòng hải lưu chảy ngược xuôi
 
Lịch sử Việt Nam:
Nàng Mỵ Châu có phải chịu trách nhiệm về sự sụp đổ của Âu Lạc?

“Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu

Trái tim lầm chỗ để trên đầu

Nỏ thần vô ý trao tay giặc

Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu”

(Tố Hữu)

Trong lịch sử mấy ngàn năm Phong kiến ở Trung Quốc và cả ở Việt Nam, người Phụ nữ luôn bị các nguyên tắc “Tam tòng, Tứ đức” khống chế và qua đó hạn chế rất nhiều vai trò của họ trong các hoạt động cộng đồng và xã hội. Tuy nhiên, có một thực tế là khi có các biến động về thời cuộc, thì bất cứ giai đoạn nào, các sử gia cũng tìm ra được một người Phụ nữ để gánh (chịu) trách nhiệm cho sự diệt vong hay biến cố của một triều đại. Nhà Thương có Đát Kỷ (hay ăn tim người), Nhà Chu có Bao Tự (nghìn vàng đổi lấy trận cười mà chơi), Nước Ngô mất vì Tây Thi (cá lặn) Nhà Hán có Điêu Thuyền (nguyệt thẹn) rồi Nhà Đường có Dương Quý Phi (cây liền cánh, chim liền cành – hoa nhường). Trừ hai mỹ nhân Đát Kỷ và Bao Tự thuộc thời thượng cổ ra thì 3 mỹ nhân còn lại công thêm Vương Chiêu Quân (cống hồ – chim sa) chính là “Tứ đại mỹ nhân” thời xưa của Trung Quốc (Chim sa, cá lặn và hoa nhường, nguyệt thẹn).

Những người phụ nữ này liệu có phải chịu trách nhiệm cho việc diệt vong hay các biến cố xung đột của các triều đại trước kia và tại sao họ lại bị các sử gia giao cho các trách nhiệm đó? Theo tôi đó là vì hai lý do chính, (i) thứ nhất là Nho giáo thường quan niệm Phụ nữ như là những người gây ra các rắc rối chứ không phải nạn nhân, và (ii) thứ hai đó là đàn ông ngày trước không dám chịu trách nhiệm cho các thất bại mình và hậu quả mình gây ra. Khi đó Phụ nữ chính là đối tượng dễ dàng nhất để họ có thể đổ trách nhiệm cho và vì thường thì Phụ nữ cam chịu mang tiếng xấu mà chẳng thèm giải thích. Thêm một lý do nữa là việc gán (đổ) tội cho một người Phụ nữ đẹp thường dễ được xã hội (Cả nam và nữ) chấp nhận hơn do lòng đố kỵ với sắc đẹp của đại bộ phận dân chúng với những người đẹp (cũng tương tự như việc các cô gái tóc vàng ở Phương Tây thương bị quy kết là “dốt” – do lòng đố kỵ với sắc đẹp trời cho của họ)

Trong lịch sử nước ta, Mỵ Châu có thể xem là nạn nhân đầu tiên của vấn nạn quy trách nhiệm này. Không hiểu binh hùng tướng mạnh của An Dương Vương cùng tài lãnh đạo của Tướng Cao Lỗ như thế nào mà kết cục đau buồn của nước Âu Lạc lại quy hết trách nhiệm cho nàng và kết cục là tên nàng vẫn luôn được sử dụng để nói về bài học cảnh giác trong đấu tranh với kẻ thù.

Đọc qua sử sách, chúng ta có thể thấy nước Nam Việt của Triệu Đà và nước Âu Lạc của An Dương Vương không giống như Trung Quốc với Việt Nam bây giờ. Hơn nữa, thời đó nước Nam Việt là của người Việt (Các bộ lạc Bách Việt) trong khi đó nước Âu Lạc nhỏ bé thực chất chỉ là một bộ tộc trong vùng vốn muốn có xu thế “hùng cứ một phương”. Việc các sử gia thời hiện đại đem chuyện Mỵ Châu – Trọng Thủy ra làm tấm gương hay bài học cảnh giác với người Láng giềng phương bắc chưa hẳn đã chính xác hay có phần khiên cưỡng. Vào cuối thời nhà Tần và đầu nhà Hán, trong Quận thuộc Bách Việt ở Phương Nam thì chỉ có vùng Lĩnh Nam của Triệu Đà là hùng mạnh nhất. Với chức phận khởi đầu là một huyện Lệnh dưới thời Tần Thủy Hoàng, Triệu Đà đã tận dụng cơ hội việc dân Hán bận bịu với các cuộc chiến (Hán Sở tranh hùng) để dựng nên một nước Nam Việt tương đối độc lập ở phía Nam Trung Quốc và tồn tại được 5 đời. Trong thực tế, các Sử gia của Việt Nam ngày xưa và kể cả Nguyễn Trãi trong “Bình Ngô Đại cáo” vẫn xem Triệu Đà là vua đầu tiên của nước Việt (tức nước ta) và cụ thể là khi vua Gia Long lấy lại được chính quyền từ nhà Tây Sơn, ngài đã cử một sứ đoàn trong đó có Nguyễn Du sang Trung Quốc để xin lấy tên nước làm “Nam việt”. Do vua Càn Long lo ngại rằng cụm từ này có thể làm khơi dậy tinh thần người Việt ở phương nam nên đã đổi tên thành Việt Nam. (>> Không thể chối bỏ Triệu Đà và nước Nam Việt?)

Qua việc này có thể thấy việc Trọng Thủy làm rể ở nhà An Dương Vương không giống như Trai Trung Quốc sang ở rể Việt Nam mà chỉ đơn giản như các bộ lạc gả con cái cho nhau để tỏ tình đoàn kết, hòa hiếu thôi và trong trường hợp này, tôi nghi ngờ mục tiêu ban đầu của cuộc hôn nhân sắp đặt này có phải là bí kíp về “nỏ thần’ hay không?

Rõ ràng rằng, khi cưới nhau và sống với nhau lâu ngày, Mị Châu và Trọng Thủy tất nhiên nảy sinh tình cảm vợ chồng, mà khi đã là vợ chồng thì chắc hẳn sẽ chẳng ai cảnh giác (nhất lại là một cô gái trẻ) xem chồng mình có ý định lợi dụng mình hay không. Có lẽ nàng cũng giống như bao cô gái con nhà thường dân, hay quý tộc, say sưa tận hưởng men tình ái và hình như chồng nàng cũng yêu vợ nhiều lắm (bằng chứng là sau này Trọng Thủy đã nhảy xuống giếng tự tử) và họ đã có thể cùng nhau đi hết những ngày tươi đẹp ấy nếu không có chiến tranh. Một khi chiến tranh xảy ra, thì trách nhiệm của người đàn ông được đề cao và dĩ nhiên khi đó Trọng Thủy đang là con cháu trong nhà của An Dương Vương, bỗng trở thành kẻ thù để rồi phụ nữ, trong đó có Mỵ Châu trở thành nạn nhân bất đắc dĩ. Khi đó ngươi ta nhìn nàng với con mắt căm hờn và khinh bỉ vì cho rằng nàng có chồng là “kẻ thù”, rằng nàng “tiếp tay cho giặc” hay “tiết lộ bí mật Quốc gia” và v.v..
 
Bây giờ nhìn lại câu chuyện này liệu chúng ta có thể tin được là vào thời đó, cái thời mà người phụ nữ có rất ít bình quyền thì liệu rằng “Bí kíp nỏ thần” của nước Âu Lạc có được nhà vua và các tướng (cụ thể là tướng Cao Lỗ) chia sẻ với Mỵ Châu hay không, và nếu như bí kíp này cốt lõi nằm ở cái “lẫy” thì liệu rằng có dễ dàng như thế cho Mỵ Châu có thể tìm thấy và đem cho Trọng Thủy xem để rồi bị đánh tráo hay không? Tôi dám chắc là không và thực tế nàng công chúa Mỵ Châu chỉ là một nạn nhân của lịch sử vốn dĩ có cái nhìn thiên lệch về Nam, Nữ trong con mắt các sử gia đời sau – những người chịu ảnh hượng nặng nề của Nho Giáo.

Thời An Dương Vương, việc sản xuất được nỏ thần (hay nỏ liên châu?) có thể là có thực. Nhờ công nghệ vũ khí tiên tiến này kết hợp với thành Cổ loa hình ốc mà quân Âu lạc đã nhiều lần ngăn chặn được quân của Nam Việt trong nỗ lực bình định miền nam của Triệu Đà. Qua thời gian và bằng nhiều cách tiếp cận, có thể công nghệ này đã bị Triệu Đà lấy được, ứng dụng và giành thắng lợi trước quân Âu lạc khiến nước này bị thôn tính. Một nguyên nhân nữa cũng rất quan trọng liên quan đến sự diệt vọng của Âu lạc, đó là An Dương Vương và các quần thần của mình đã ngủ quên trong chiến thắng một thời gian khá dài, không lo củng cố đất nước và đánh giá đúng thực lực của kẻ thù cho nên khi quân giặc kéo đến thì tất cả bị động và nhanh chóng bị đánh bại.

https://cdn9.trandaiquang.***/files/2014/03/08_mychau-660x440.jpg


Một chi tiết trong câu chuyện này là khi vua cha cùng Mỵ Châu chạy đến sát bờ biển (thuộc Nghệ An ngày nay) thì “Rùa Thần” còn phải nhắc nhà vua là “giặc ngồi sau lưng mà nhà vua không biết”. Câu này chắc chắn là của các sử gia sau này, chứ xét trên bối cảnh thời đó thì vua An Dương Vương không biết hoặc không có ý định đổ tội cho con gái mình trong việc mất nước. Việc chém Mỵ Châu chắc chỉ là một bước đi cùng quẫn của một ông vua mất nước mà thôi. Đành rằng nước mất, nhà tan thì cá nhân có thể phải hy sinh, nhưng việc gán cho Mỵ Châu cái trách nhiệm làm mất nước Âu Lạc thực sự quá sức đối với nàng. Sự hèn yếu của các Quân vương, say sưa chiến thắng, không chịu thay đổi của một vài triều đại và đánh giá sai đối thủ của những nhà cầm quân – Tất cả đều là nam giới đã từng gây là hậu quả rất to lớn và thậm chí mất nước ở nhiều nơi và nhiều thời điểm khác nhau trong quá khứ. Vấn đề là khi các biến cố này xảy ra, lại có một người phụ nữ bị đưa ra như là nguyên nhân chính gây ra cũng như chịu trách nhiệm thay cho nam giới, trong đó công chúa Mỵ châu là một ví dụ điển hình. Thế mới biết đàn ông xưa mà đặc biệt là các sử gia hèn đớn thật – họ đã không giám nhìn nhận và chịu trách nhiệm cho những thất bại do chính mình gây ra, mà chỉ chăm chăm đổ lên đôi vài “gầy bé nhỏ” của người phị nữ, để rồi hàng ngàn năm qua những Phụ nữ này vẫn liên tục oằn mình ra gánh đỡ thêm trách nhiệm vốn không phải của mình.

Đối với Mỵ Châu, trái tim nàng không hề lệch chỗ, nó vẫn đập đúng nhịp đập của tình yêu tuổi trẻ cùng mong ước hòa bình giữa các dân tộc. Dù nàng có thực sự trao nỏ thần cho giặc đi nữa thì việc này có thể cũng chỉ là “sự cố” do tình yêu và sự tin tưởng của nàng đối với người mình yêu. Và dù rằng, kết cục tình yêu của nàng mang đầy máu và nước mắt, thì những viên ngọc trai kia vốn là hóa thân từ tâm hồn trong sáng của nàng vẫn luôn ánh lên niềm hạnh phúc (sáng hơn) khi được rửa bằng nước giếng nơi chồng nàng chết. Việc chịu trách nhiệm cho sự diệt vong của nước Âu Lạc chắc hẳn quá bất công đối với nàng. Có chăng đó là hệ quả của sự hèn đớn mà đàn ông nước Nam ta luôn mắc phải qua mấy nghìn năm lịch sử.

TRẦN VĂN TUẤN (Theo Redsvn)
 
"Em đã lỡ yêu người không thương em
Em đã muốn những điều quá xa"
Vài thuyết kể lại, sau khi bị cha chém đầu Mị Châu lăn xuống nước hóa thành con sứa biển mềm mại nhảy múa mỗi lần trăng tròn, thủy triều lên. Được rùa vàng giúp, nàng hiện hồn về bên mạn thuyền ngọc, Trọng Thủy thấy nghe tiếng hát "Hỡi anh hàng trứng nở ra 2 lòng" thì cúi đầu xuống nước và bị chém chết, vết chém rất nhỏ như sứa cắt, máu Trọng Thủy chảy dài dọc sông Hồng ấm nóng và đen kịt trong đêm như những dòng hải lưu.
"Điệu nhảy dưới ánh trăng, giấc mơ của những linh hồn
Kiếp người như con sứa biển trôi trôi
Vận mệnh là dòng hải lưu chảy ngược xuôi".

Truyền thuyết cũng nhắc tới câu "Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại lại cha, chết đi sẽ biến thành hạt bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để tẩy sạch mối nhục thù" - Dù biết đây là truyền thuyết, được thiêu dệt qua nhiều thế hệ. Nhưng câu nói đó không thay đổi. Minh chứng cho việc Mị Châu không bán nước mà chỉ là quân cờ hy sinh cho trận chiến tranh đoạt đất đai lãnh thổ. Với lại bài viết rất vô lý, mỹ nhân họa thủy ấy đều là các ả xinh đẹp khiến đấng quân vương quỳ gối dâng tâm. Mị Châu là con gái vua, thân là một công chúa. So sánh khập khễnh như thế cũng dám mang lên luận bàn? Nếu nói Mị Châu sai, thì chỉ là trao tâm sai người, tin sai người. Nho giáo có câu "Phụ nữ và hạng tiểu nhân là khó nuôi nhất." phong kiến lâu đời xếp người con gái rẻ mạt, thấp kém đến tận cùng. Việc quân tử, đại nhân làm sai ắt hẳn do tiểu nhân, đàn bà dụ dỗ. Đã vậy còn đó là thường tình, án oan bao đời nói một hai lời tẩy sao được hết? Mị Châu có bán nước hại dân không? Ngọc châu vẫn tròn trịa phát sáng. Lúc an bình được ca ngợi tuyệt thế giai nhân, hiền lương thục đức. Nước mất nhà tan thành hồng nhan họa thủy, ngu xuẩn dại dột. Khác gì Dương Chiêu Hoàn - Dương Quý Phi? Lúc hưng thịnh nàng là biểu tượng, là niềm kiêu hãnh của nhà Đường. Lúc suy tàn, nàng chỉ là ả hèn quyến rũ đấng minh quân sâu mọt ăn mục xã tắc.

Có chắc là Mỵ Châu bán nước hay không, hay việc thắng thua cần một người để đổ tội, vừa hay nàng là vợ của quân thù. Nỏ thần đâu có thực, mất mộc chiếc nỏ mà quân thần đồng lòng, tướng sĩ dũng mãnh thì sao Triệu Đà có thể xâm lược được. Khi chạy giặc hoàng hậu quý phi đâu, tại sao Vương lại dẫn mình công chúa theo sát bên người. Có chắc nàng đã rải lông ngỗng hay là chuyện thêu dệt. Theo logic, khi thành bị chiếm, Vương đưa Mỵ Châu theo làm con tin uy hiếp Trọng Thuỷ, tới giây phút cuối cùng khi bị đuổi giết Vương đương nhiên không thể để Mỵ Châu còn sống mà phải chết chung. Câu chuyện như vậy cũng vẫn có thể xảy ra, nhưng nào ai dám viết sử sách Quân Vương của mình như vậy, thói thường người ta thích thần thánh hoá bậc Quân chủ của mình. Hoặc có thực Mỵ Châu đã phạm sai lầm, thì cũng không thể chỉ vì như vậy mà mất cả một đất nước, tướng tài, minh quân đâu hết cả rồi. Mất nước là lỗi của tất cả người cầm quyền trong thời đại đó. Một lần nữa, nỏ thần bắn ngàn mũi tên là không có thực. Kể có nó có hỏng thật thì không có nghĩa quân Triệu Đà có thể vào thành Cổ Loa như vào chỗ không người. Trận chiến ác liệt chắc chắn đã xảy ra. Thắng thua là dòng chảy của lịch sử, không ai có thể cản lại được. Không nên đổ hết lỗi lên đầu Mỵ Châu.

Chúng ta không sống ở thời đại đó, còn quá nhiều giả thiết có thể xảy ra, đúng sai, hư thực đã bị lớp bụi thời gian phủ mờ...câu chuyện cũng đã bao nhiêu ngàn năm bãi bể nương dâu, có lẽ nên để nàng được một lần thanh thản, bao nhiêu oán trách đời đời kiếp kiếp cũng là cái giá nàng trả quá lớn rồi. Mỵ Châu nếu phản quốc thì rõ ràng là sai, sai nhiều hay ít cũng có tội. Là truyền thuyết nên cũng tam sao thất bản. Chị chỉ nghĩ nếu nàng ấy không bán nước thì sao? Chỉ là cái cớ đổ vấy cho nhiều sai lầm dẫn tới mất nước thì sao? Nàng không giao nỏ, không rải lông ngỗng thì sao. Cái này chị giả thiết từ một số điểm hơi bất hợp lý mà chị đã nêu trên. Ai mà biết thời ấy chính xác xảy ra những gì. Nếu nàng ấy hàm oan mấy chục ngàn năm như vậy thì có đáng thương không? Nhưng đây cũng không phải việc nên luận bàn nhiều vì còn liên quan tới chính trị, tôn giáo. Mỗi người trong lòng hãy có những nhận định riêng của mình. Trọng Thuỷ bằng cách nào đó đã "lấy cắp được bí mật quốc gia" hoặc "bẻ gẫy lẫy nỏ" thì người đầu tiên Vương nghi sẽ là Mỵ Châu, nàng giao thật hay không còn chưa có chắc được. Vương đưa Mỵ Châu theo sát người khi chạy loạn chứ không phải Hoàng Hậu hay Vương Phi vì sao??? Rùa thần hiện lên nói giặc sau lưng đó (làm gì có rùa thần cơ chứ, tướng quân Cao Lỗ đã phát mình ra nỏ mà), tư duy lúc đó là Vương đã định tội Mỵ Châu phản bội rồi, còn nàng có rắc lông ngỗng hay không thì lại là chuyện dân gian truyền miệng lại. Xét theo mặt logic ở đây, khi vào đường cùng, lại bị hàm nghi là phản bội, dù Vương có thương con gái thế nào cũng phải ban chết cho nàng, thứ nhất an ủi tướng sĩ tử trận, thứ hai không để công chúa thân thể ngàn vàng rơi vào tay giặc. Mất nước là đắng cay trăm bề, tủi hổ ngàn năm nhưng cũng không nên vội áp đặt nàng có tội. Và nếu nàng có tội thật, mọi người hoàn toàn có quyền yêu ghét nàng theo ý kiến bản thân mình. Ở đây chị đứng ở tư cách là người phụ nữ, kêu lên tiếng đớn đau cho nỗi khổ của nàng. Ngày xưa chị cũng ghét nàng lắm, nghĩ nàng ngu ngốc, "ăn hại", haha. Bây giờ tìm hiểu nhiều, suy xét nhiều lại có cái nhìn đa chiều hơn. Chỉ lo bị oan thôi em ạ.

Mất nước không phải lỗi của một người. Mà lỗi của kẻ cầm đầu một đất nước. Theo truyện kể thì An Dương quá tin tưởng vào nỏ thần mà coi khinh kẻ địch, đó là một điều sai. Thứ hai khi đã gã mị châu mà còn cho trọng thủy con của kẻ địch vào thành ở rể, đó là tội thứ hai rước kẻ địch vào nhà chẳng khác nào dâng mạng lên cho chúng. Làm vua một nước mà không sáng suốt thì chẳng khác nào hại dân hại nước. Nếu không có những điều trên thì làm sao mà kẻ địch có thể từ mị châu mà tìm được sơ hở. Mị châu tin tưởng trọng thủy, tin tưởng chồng cho chồng xem nỏ thần chứ có xách đem cho luôn đâu mà trách người ta. Sai ở chỗ là trọng thủy là kẻ tiểu nhân lấy lòng tin người khác mà hãm hại họ. Mị châu cũng có biết tính kế của trọng thủy có câu nhân tâm cách cái bụng. Cũng giống như bạn tin tưởng chồng hoặc vợ của bạn vậy lúc họ ngoại tình thì chợt bạn giật mình và đau khổ. Hình như trong đoạn rải lông vũ thì có khúc nhắc tới mị châu không biết chuyện gì thì bị vua cha kéo đi và nhớ tới lúc thì trọng thủy dặn dò rằng trong cảnh loạn lạc chia li thì rải lông vũ để tìm kiếm nhau. Lúc này thì mị châu chẳng hay chẳng biết thì bị lừa gạt nữa. Chứ không phải biết chuyện mà rải lông vũ cho giặc tìm tới mà bán nước.
 
Mặt trăng khuyết là biểu tượng của cái Lồn. Chết vì lồn.
 
Âm nhạc của Đại Việt giờ ngoài nhạc xưa ra thì thế hệ trẻ được mỗi nhạc của Phan Mạnh Quỳnh và Bùi Lan Hương sáng tác là chất thực sự, ngoài ra thì vứt hết. Mà thể loại nhạc này kén người nghe, đéo phải ai cũng nghe được, trẻ trâu thì càng đéo.
 
Bài này nghe kỳ kỳ thế nào ấy, như câu văn cố gượng ép thành nhạc chứ thấy giai điệu không có gì hấp dẫn :tire:
 
Bài này nghe kỳ kỳ thế nào ấy, như câu văn cố gượng ép thành nhạc chứ thấy giai điệu không có gì hấp dẫn :tire:
Bùi Lan Hương viết nhạc toàn viết bằng tiếng Anh trước rồi mới convert qua tiếng Việt sau. Mày muốn nghe mấy nhạc viết theo vần điệu thì kiếm nhạc mì ăn liền của Tùng Núi, Jack chảnh mà nghe.
 
Bùi Lan Hương viết nhạc toàn viết bằng tiếng Anh trước rồi mới convert qua tiếng Việt sau. Mày muốn nghe mấy nhạc viết theo vần điệu thì kiếm nhạc mì ăn liền của Tùng Núi, Jack chảnh mà nghe.
Tao không hề dám đụng tới bất kỳ thể loại nhạc nào bây giờ :nosebleed: T chỉ thích nghe nhạc vàng với những bài của Mỹ thập niên 30s 40s hoặc đôi khi 70s 80s. Còn bài này với t nó cũng giống những bản nhạc bây giờ thôi
 
Kiếp người như cơn gió...:sad:
Kiếp người như con sứa biển trôi trôi ... Vận mệnh là dòng hải lưu chảy ngược xuôi ...

"Mặt trời soi em trần trụi, yếu đuối", "chỉ mặt trăng mới biết những điều e giấu đi". Mặt trời và mặt trăng ngàn xưa là biểu tượng của Âm-Dương, tuy đều mang ánh sáng nhưng biểu thị lại khác biệt rõ ràng. Nếu ánh Dương mạnh mẽ soi rõ trần trụi vạn vật qua vẻ bề ngoài, thì ánh Nguyệt ma mị lại thể hiện mặt tối bên trong, phần không thể nói, linh hồn của vạn vật cũng là những điều tội lỗi. Nên tựa bài hát không đơn giản như tên gọi..."Mặt Trăng".

idol nay tâm trạng thế
 
"Điệu nhảy dưới ánh trăng, giấc mơ của những linh hồn"

Chỉ đến khi màn đêm buông xuống (khi ánh trăng lên) và đối diện với nỗi cô đơn cùng cực thì con người mới trở về với bản ngã của chính mình, những phần xấu xa tăm tối nhất trong con người (giấc mơ của những linh hồn).

Câu này trong câu truyện Mỵ Châu-Trọng Thủy còn diễn tả nỗi day dứt đang cào xé tâm can của Mỵ Châu khi niềm tin đặt sai chỗ, dằn vặt với tội lỗi của bản thân mình, vì tình yêu mù quáng mà gây nên cái chết của hàng ngàn vạn con người vô tội của Âu Lạc (điệu nhảy dưới ánh trăng của những linh hồn đã khuất).
 
Tao không hề dám đụng tới bất kỳ thể loại nhạc nào bây giờ :nosebleed: T chỉ thích nghe nhạc vàng với những bài của Mỹ thập niên 30s 40s hoặc đôi khi 70s 80s. Còn bài này với t nó cũng giống những bản nhạc bây giờ thôi
Âu Mỹ thập niên 70s 80s của mày là nhạc Modern Talking à? LOL Tao chỉ nghe mỗi "Mad World" thôi.

tml này chắc vừa bị gái đá một cú thổ huyết à
Sao mày biết? Tao đặt cảm xúc của mình vào nhân vật trong bài hát mà cảm nhận, nỗi sầu của tao là nỗi sầu nhân tình thế thái nói chung chứ gái đá cái Lồn, nông cạn vãi cặc.
 
Lâu lắm mới thấy tml, dm, dạo này mải gạ chịch quên cmn hết ní tưởng kach mệnh.
Cơ mà bài này viết rác vkl, thằng viết là 1 thằng giọng kiểu feminist, và cũng đéo phân định chính sử và huyền sử, cũng đéo nắm đc thuyết sử luận là kiểu ccc j. Viết theo kiểu mua vui, sến xẩm, đéo có giá trị
 
Có nghe Queen không, t hơi bị mê bản Bohemian Rhapsody
Có, nhạc nào tao cũng nghe từ Tây đến Tàu, từ Âu đến Mỹ, từ cải lương tới ca vọng cổ, tuồng, chèo, rock, rap, jazz, r&b, pop, ballad, ... nhạc ko lời kể cả nhạc hiếu.

Lâu lắm mới thấy tml, dm, dạo này mải gạ chịch quên cmn hết ní tưởng kach mệnh.
Cơ mà bài này viết rác vkl, thằng viết là 1 thằng giọng kiểu feminist, và cũng đéo phân định chính sử và huyền sử, cũng đéo nắm đc thuyết sử luận là kiểu ccc j. Viết theo kiểu mua vui, sến xẩm, đéo có giá trị
Tao bận một số chuyện phải làm để thay đổi cái xã hội thối nát này cho nó tốt đẹp lên một chút. Ý mày bảo bài hát hay bài viết của thằng RedsVN?
 
Sửa lần cuối:
Có, nhạc nào tao cũng nghe từ Tây đến Tàu, từ Âu đến Mỹ, từ cải lương tới ca vọng cổ, tuồng, chèo, rock, rap, jazz, r&b, pop, balad, ... nhạc ko lời kể cả nhạc hiếu.


Tao bận một số chuyện phải làm để thay đổi cái xã hội thối nát này cho nó tốt đẹp lên một chút. Ý mày bảo bài hát hay bài viết của thằng RedsVN?
Bài của thằng redsvn, nhạc thì nghe cũng tàm tạm nhưng video dựng xấu vl
 
Chúng mày cứ thử đặt mình vào địa vị của An Dương Vương mà cảm nhận, đứa con gái mà mình hết mực yêu quý lại vì con trai của kẻ thù khiến cho nước mất nhà tan, căm phẫn khôn xiết và đau đớn tột cùng khi phải tự chính tay mình vung kiếm lên chém đầu đứa còn gái mà mình đã sinh thành nuôi dưỡng biết bao năm thì sẽ như thế nào?
 
Chúng mày cứ thử đặt mình vào địa vị của An Dương Vương mà cảm nhận, đứa con gái mà mình hết mực yêu quý lại vì con trai của kẻ thù khiến cho nước mất nhà tan, căm phẫn khôn xiết và đau đớn tột cùng khi phải tự chính tay mình vung kiếm lên chém đầu đứa còn gái mà mình đã sinh thành nuôi dưỡng biết bao năm thì sẽ như thế nào?
dm, nó là 1 ảo tượng do bọn củ Lồn sử gia nghĩ ra. Có thật thế ko? Có ccc ấy =)))
 
Top