Tao bạn Jap bạn Hàn đủ cả nên chia sẻ luôn:
Nếu mày ng Hàn ko vào chaebol dc thì mày sang Jap làm...vì tiếng 2 nc đó copy nhau vl ra...Người trẻ Hàn sang Jap kiếm việc rất đông và mức sống rất OK nha. Mua nhà cửa xe hơi luôn.
Dân Hàn học người Jap rất rất nhiều thứ nhưng mồm thì lúc noà cũng ghét cũng khó chịu ng Jap....Người Hàn có kiểu gia đình cha mẹ nửa Hàn nữa Jap rất nhiều. họ hàng cô dì chú bác lai hàn lai jap....thăm nhau suốt.
Mấy thằng chaebol bọn nó cũng kì...khát nhân lực nhưng mà mấy thằng làm trong đó cực cực tham quyền cố vị...kiểu cố đấm ăn xôi nên bọn nó ngồi ở vị trí cao tới 60-70 tuổi thì mấy thằng trẻ làm gì có slot.
Dân Hàn học rất siêng và bọn nó giỏi éo kém gì Jap...nó thua Jap ở cái cốt cách con người lễ phép và đoàn kết...Bọn mày sẽ thấy mấy thằng Hàn đâm chém ghét bỏ nhau rất nhiều nhưng bọn Jap thì có thể xin lỗi bỏ qua cho nhau vì đất nước bọn nó động đất sóng thần quanh năm........Động đất mạnh 1 cái nhiều gia đinh ra công viên ở đúng nghĩa đen luôn nên con người ở đây quý mạng sống quý cái tình cảm....Nếu thằng nào ở Jap thì đều biết các công viên của Jap nó lúc nào cũng xây nhà vệ sinh và có đường nước riêng có thể uống dc để dành khi có thiên tai....thiết kế các công trình công công lúc nào cũng làm dư thừa công suất để có biến thì dân nó chui vào đó ở tạm có khi đến cả 1 năm...
Thế nên lúc chưa sang Jap thì tao éo nể bọn nó...ở và làm vs chúng nó 5 năm tao phục sát....Tao đi US đi EU thì nếu nói tao sống ở Jap thì auto mấy tml kia hỏi tao really ohhh yeahh...thơm lây vl....còn nếu tao chỉ nói là tao người VN....hahah well know....
Tao cũng thấy bọn Jap nền tảng giáo dục , văn hóa của bọn nó tốt vcl ra.
Quan trọng là phải nghèo tài nguyên đã thì mày mới đầu tư mạnh về mặt con người
VN mới nghèo tài nguyên. tài nguyên rải rác chứ không tập trung, khó khai thác, ít những tài nguyên thuộc loại siêu quý hiếm.
Bọn Nhật có địa chất hình thành là do dung nham núi lửa dưới đáy biển nhiều năm bồi đắp rất giàu khoáng sản, kim loại quý. Biển bao quanh 4 phía, nhiều núi non nên nông nghiệp của nó khó phát triển (trong thời trung đại, cổ đại) . Đánh bắt thủy hải sản phát triển, hải quân mạnh, lãnh thổ an toàn do khó bị xâm chiếm... ngược lại thì động đất, bão biển là những cái khiến bọn nó phải đối mặt hàng năm.
VN có đường biển dài, nhưng cả ngàn năm qua không có đời vua chúa nào hướng đến việc khai thác biển, thậm chí còn chăm chăm bế quan tỏa cảng. Lại thêm ở cạnh thằng Tàu khựa thì khác gì 1 loại thiên tai đâu.
Bọn Nhật nó còn đẻ ra được thằng Minh Trị, từ cải cách Minh Trị thì bọn tư sản ngóc đầu lên, bọn cách tân văn hóa cũng trỗi dậy (như Fukuyama Yuikichi viết Khuyến Học là 1 dạng học giả thuộc trường phái cách tân, đổi mới đó)
VN thì làm gì có ai. Đẻ ra được Phan Chu Trinh với tư tưởng theo kiểu nếu mày dốt nát thì mày có đánh nhau giành độc lập xong thì mày vẫn là thằng nô lệ, chư hầu theo cách này hay cách khác thôi.
Vậy nên cứ dựa vào nước lớn mà học tập phát triển dân trí
(khai dân trí) , khi dân có hiểu biết thì sẽ thúc đẩy tinh thần dân tộc, yêu nước
(chấn dân khí) , từ đó mới dần dần cải thiện được đời sống nhân dân
(hậu dân sinh)
Phan Chu Trinh là trí thức lớn nhất, vĩ đại nhất của VN thời cận đại. NHưng ông ta chỉ là trí thức thôi, ông ta không có lãnh tụ phù hợp để theo phò tá nên tự ông ta đứng ra cũng chả làm được cái gì. Điểm này là VN đã thua thiệt rồi.
Kế tục PCT là lãnh tụ thành công trong việc đánh nhau giành độc lập. Và đi theo con đường ngược cmn lại luôn Dân Sinh (cướp kho thóc, cướp đất chia ruộng) -> Chấn Dân Khí (hô hào đánh nhau giành độc lập, tự hào dân tộc. Team Ngạo Nghễ phải đưa ông này lên làm ông tổ) -> Khai Dân Trí (thành tích của ổng là Bình dân học vụ cho 90% dân VN biết chữ, chọn chữ Quốc Ngữ làm ngôn ngữ chung. Chấm hết. Kiểu của ổng là dạy cho dân biết chữ để tiện làm tuyên giáo thôi)
Nói chung VN mình tài nguyên khoảng sản ko có, lãnh tụ kiệt xuất cũng ko có nốt thì lấy đâu ra mà đòi vươn lên.
Xưa nay mình chỉ nhiều lãnh tụ kháng chiến thôi. Từ Đinh Lý Trần Lê Nguyễn Hồ ... đều là lãnh tụ kháng chiến hết. Hoặc là phòng thủ chống địch, hoặc là kêu gọi nổi dậy giành chính quyền. Rất hiếm ông vác quân đi chiếm đất mở mang bờ cõi. Mà nếu có chiếm thì cũng là chiếm kiểu "thượng đội hạ đạp" , xưng thần với TQ nhưng đi bắt nạt mấy thằng tiểu quốc. VN hình như là nước duy nhất trên thế giới thực sự tận diệt cả 1 quốc gia, 1 dân tộc đó (bọn Chiêm thành chân lạp gì đó là bị tận diệt luôn chứ ko phải kiểu đô hộ đâu)
Trong khi bọn Nhật từ trung cổ đã là dân thổ phỉ, đi đánh cướp TQ để lấy tài nguyên rồi. Nói đến VN, TQ chỉ coi là tiểu quốc. Nói đến Nhật thì từ thời Tống, Minh đã sợ giặc Oa rồi.
Các thím đọc thêm "Tổ Quốc Ăn Năn" của cụ Nguyễn Gia Kiểng để thấy cuộc chiến tranh Nam Bắc đã làm VN mất đi bao nhiêu nhân tài. Thêm vào Nhân văn giai phẩm, cải cách ruộng đất, chống chủ nghĩa xét lại...
Có con cặc trí thức đỉnh cấp tồn tại được mà đòi phát triển vượt trội
Mà sự thực ta có gì đâu?
Mỏ quan trọng nhất trong đất liền của ta là than đá anthracite với trữ lượng 6 tỷ tấn. Sản lượng hàng năm là 8 triệu tấn, nếu khai thác tối đa có thể đạt tới 20 triệu tấn. Có nên khai thác tối đa hay không lại là một vấn đề khác. Nhưng ngay cả như thế sản lượng than dá của ta cũng chỉ bằng ba phần ngàn sản lượng hàng năm của thế giới, thua xa Cao Ly (77 triệu tấn), Ba Lan (150 triệu tấn), Đức (77 triệu tấn), Anh (93 triệu tấn). Đó chỉ là để kể một vài nước có diện tích tương đương hay nhỏ hơn nước ta. Và tất cả những nước này còn nhiều tài nguyên phong phú khác mà ta không có.
Mỏ sắt của ta, được kể như một tài nguyên lớn, chỉ có trữ lượng tổng cộng 540 triệu tấn – nghĩa là rất khiêm nhường, tương đương với sáu tháng sản xuất trên thế giới -, đã thế lại phân tán ra trên 200 mỏ, cho nên không thể khai thác qui mô được.
Các mỏ khác của ta đều không đáng kể. Thí dụ như nickel, một trong những tài nguyên được coi là quan trọng của ta chỉ có một trữ lượng tổng cộng cho các mỏ là 3 triệu tấn, nhưng phần lớn lại pha lẫn trong chrome, ở Cổ Định (Thanh Hóa), tương đương với một năm sản xuất của hòn đảo nhỏ xíu Nouvelle Calédonie.
Ngoài ra ta có hai mỏ khác có triển vọng khá là mỏ chrome ở Thanh Hóa (trữ lượng 21 triệu tấn) và mỏ apathite ở Lào Cai (trữ lượng công nghiệp 135 triệu tấn). Từ vài năm gần đây, Việt Nam trông đợi rất nhiều vào đầu khí. Nhưng đây cũng chỉ có thể là một hy vọng rất khiêm nhường.
Trữ lượng của ta, theo những ước đoán lạc quan, không bao nhiêu, chỉ vào khoảng 400 triệu tấn (thế giới: 400 tỷ tấn). Sản lượng dầu lửa hợp lý của ta sau này chỉ có thể đạt tới mức tối đa 15 triệu tấn mỗi nam, nghĩa là tương đương với một tuần lễ sản xuất của Mỹ, hoặc Nga, hoặc Saudi Arabia, trừ khi ta áp dụng chính sách ăn xổi ở thì, khai thác cho hết thực nhanh chóng và bất chấp tương lai. Trong trường hợp này những đầu tư thiết bị vào dầu lửa sẽ thành vô dụng sau một thời gian ngắn. Mặt khác, nhu cầu năng lượng của ta sẽ tăng lên mau chóng (ít ra ta phải hy vọng như vậy) cùng với đà phát triển, và các mỏ dầu chỉ giúp ta giảm nhẹ hóa đơn dầu nhập cảng mà thôi.
Khí đốt hy vọng mới của Việt Nam cũng vậy, với một trữ lượng 100 tỷ mét khối (hy vọng rằng ta còn tìm được thêm), 1% của trữ lượng trong vùng và 7 phần mười ngàn (7/10.000) trữ lượng thế giới, ta cũng chỉ có thể hy vọng bớt đi phần khí đốt phải mua vào mà thôi.
Nếu cần một con số nói lên sự nghèo nàn về tài nguyên thiên nhiên của ta thì đó là con số 13. Hiện nay, năm 2000 chúng ta đứng hàng thứ 1 3 trên thế giới về dân số với 78 triệu người, nếu không kiểm soát được đà gia tăng thì đến đầu thế kỷ 21 chúng ta sẽ qua mặt Đức (80 triệu dân) để lên hàng thứ 12, nhưng ta không đứng trong số 13 nước đầu, mà cũng không đứng trong số 30 nước đầu, về một tài nguyên nào cả.
Tài nguyên đã giới hạn như thế hiện nay chúng ta lại rất nghèo, rất lạc hậu, rất thua kém. Liệu chúng ta có một tương lai nào không? Và nếu muốn có thì phải làm thế nào? Hãy khoan trả lời những câu hỏi đó. Nhưng ngay tại đây ta có thể nói rằng ý thức được hoàn cảnh khó khăn của mình tự nó cũng đã là một hành trang quí báu, bởi vì nó cho ta một cách ứng xử đúng đắn, nó đem lại cho ta một thái độ lo lắng và thận trọng trong việc dựng nước, nó giúp ta ý thức được sự cần thiết của cố gắng.