Tao đơn giản chỉ nghe và cảm nhận thôi, ko nên xen lẫn chính trị vào nghệ thuật. Trừ mấy bài thơ bợ đít của thằng cha Tố hữu thì đéo ngửi đc thật. Chứ nhạc Trần Tiến tao thấy nội dung đa dạng, ngôn từ hay lại dân dã, có phần bụi bặm nữa. Nhạc của TT phá cách và có những cái rất sáng tạo như bài giấc mơ Chapi, bài Lá diêu bông... ngày xưa tao còn phải tìm hiểu Chapi với lá diêu bông là cái gì để biết giá trị & cái hay của bài hát.
-Cũng có những bài ngẫu hứng như Mặt trời bé con, quê nhà, ngựa ô thương nhớ, sắc màu...
-Nhạc trữ tình (buồn) có Chị tôi...
-về quê hương cũng có mấy bài nữa hay.
Mà cái hay nhất của nhạc TT ko phải là nghe qua các ca sĩ khác nhau thể hiện. Tao lại thích chính ông Tiến cầm guitar lướt lướt, phẩy phẩy, ngân nga chính bài hát của ông ấy. Cảm giác ko ca sĩ nào hát hay bằng, vì ko ai hiểu nhạc này bằng cha đẻ của chúng. Cái chất giọng trầm ấm, từng trải nghe nó phê, lại còn rất phóng khoáng ko bó buộc bởi kĩ thuật thanh nhạc quá nhiều.