tao hiểu cảm giác của mày. Giờ tao đề xuất cho mày 1 phương án khá là khả thi : mày dọn ra ngoài thuê nhà, 1 mình 1 căn phòng - dù là nhà trọ tồi tàn, không gian chật hẹp cũng được, sau đó thử tự lập, tự lo liệu, gánh vác mọi chuyện, đéo liên lạc với ai trong gia đình xem sao.
Mày cứ rời xa mái nhà 1 thời gian (tối thiểu 2 năm) là mọi người trong nhà, họ hàng, bà con... lại gọi điện hỏi thăm, tìm tòi, muốn nắm bắt thông tin của mày ngay ấy mà.

nếu mày cảm thấy bản thân đủ giỏi, tự tin vào tài năng của mày, trong khi gia đình có tư tưởng Nho giáo hủ bại mà mày đéo chấp nhận - thì hãy chứng minh cho bọn họ thấy. Còn nếu không dám thoát ra khỏi vùng an toàn, cứ quanh quẩn xó nhà, chửi rủa những chuyện không vừa ý... thì mày còn cay cú dài dài. Vì suy cho cùng mày cũng không khá khẩm hơn bọn họ.
Còn nếu mày dám ra ngoài bươn trải, đéo cần cái gia đình đó, cùng lắm ngủ lề đường.... thì bấy giờ tao mới chúc mừng, khen ngợi, ủng hộ mày. Vì chí ít là mày còn có lòng dũng cảm, gan dạ, dám đương đầu với thử thách