Thắc mắc, tại sao tại Việt Nam đạo giáo không phổ biến bằng Phật giáo ?

Đạo giáo có lẽ không bao giờ phổ biến được ở xứ này. Biện giải cho việc này thì nó hơi dài dòng, cứ nhìn thực tế thì biết vậy.
Phật giáo mới là điều đáng buồn hơn. Từ sau 1981, đảng cơm sườn đá GHPGVNTN ra khỏi xã hội, lập ra GHPGVN bù nhìn, thì mới đúng là pháp nạn.
Nhưng cũng nhờ vậy mới thấy bọn sư cọ đa phần là lũ ma tăng, hoặc tham lam hoặc tu ngu, hèn nhát.
Bất kể, đang trú xứ ở đâu trên đất nước VN này, nếu đã theo GHPGVN hiện thời (phải tuân theo chỉ đạo của MTTQVN), thì cũng là tay sai cho thế quyền.
Do vậy, những bậc Tôn Túc hiện nay vẫn là những vị đứng ngoài Giáo hội quốc doanh. Đây là căn cứ để Phật tử nhận định chân giả.
Còn Phật tử NGU thì quá nhiều, âu cũng là cái nghiệp báo của xứ này. Bắc-Nam chiến tranh, đánh nhau, giết nhau mà lấy làm tự hào?!
 
Và tại sao đạo giáo đang dần dần biến mất tại Việt Nam, trong khi cả 2 tôn giáo đều là tôn giáo ngoại lai ? :ops:
Cái trò cúng sao xem ngày giờ từ vi tướng số...mày nghĩ của ai

Phật giáo bắc tông qua Trung Quốc bị pha trộn tín ngưỡng nho, đạo, lão... Của Tàu 70 80% rồi sau đó tràn xuống Việt Nam
 
thằng thớt, mầy qua viện Hán Nôm xem các cụ có tọng vào mồm không =))
 
Vì do những đứa lưu manh mất dạy vô học như bạn làm bôi xấu nên k phát triển nữa :go:
 
Vì Phật tử được mấy thằng sư bơm đểu là Phật là xếp quản tất cả cõi người , cõi trời và cõi âm + Xem phim Tây du ký nhiều thấy mỗi lần Phật xuất hiện Ngọc hoàng còn đéo dám oẳng . Suy ra niềm tin tôn giáo được hình thành từ phim Tây du ký được củng cố thêm bởi mấy thằng sư nhảm nhí . Chúng lợi dụng buôn thần bán thánh chứ sư đéo gì đi dâng sao giải hạn , nhảy đồng ...Như đúng rồi ! Để thực hành phải có những nền tảng hiểu biết nhất định về Kinh Dịch , đọc và hiểu được 1/3 thôi để vận dụng đã thành siêu sao rồi đằng này toàn kiến thức cóp nhặt vận dụng để lừa đảo
 
Ở Việt Nam có 1 hiện tượng gọi là Tam Giáo Đồng Nguyên bắt đầu từ thời kỳ Lý- Trần.
Hiểu nôm na là vào thời kỳ ấy có 3 tông giáo lớn ở Đại Việt là Nho-Phật- Đạo du nhập và phát triển song song đồng thời với nhau. 3 loại này kết hợp với Tín ngưỡng văn hóa dân gian tạo thành thứ gọi là Tâm Thức Tôn Giáo Việt Nam.
Về cơ bản thì cả Đạo giáo và Nho giáo không hề biến mất. Nó chỉ chuyển hóa.
Thứ mày thấy ở Đình- Chùa- Miếu- Mạo- Đền... và hầu hết tất cả các nghi thức thờ tự đều có liên quan Đạo Giáo.
Có điều tính cách người Việt làm gì cũng chỉ sơ sơ đại khái nên chưa có hệ thống như bên Tây, bên Tàu.
Hiện nay theo tao biết bắt đầu có 1 vài nhóm nhỏ tu tiên. Nhưng mà cũng chưa tu tới đâu cả.

Ở Việt Nam có 1 hiện tượng gọi là Tam Giáo Đồng Nguyên bắt đầu từ thời kỳ Lý- Trần.
Hiểu nôm na là vào thời kỳ ấy có 3 tông giáo lớn ở Đại Việt là Nho-Phật- Đạo du nhập và phát triển song song đồng thời với nhau. 3 loại này kết hợp với Tín ngưỡng văn hóa dân gian tạo thành thứ gọi là Tâm Thức Tôn Giáo Việt Nam.
Về cơ bản thì cả Đạo giáo và Nho giáo không hề biến mất. Nó chỉ chuyển hóa.
Thứ mày thấy ở Đình- Chùa- Miếu- Mạo- Đền... và hầu hết tất cả các nghi thức thờ tự đều có liên quan Đạo Giáo.
Có điều tính cách người Việt làm gì cũng chỉ sơ sơ đại khái nên chưa có hệ thống như bên Tây, bên Tàu.
Hiện nay theo tao biết bắt đầu có 1 vài nhóm nhỏ tu tiên. Nhưng mà cũng chưa tu tới đâu cả.
 
Địt con mẹ mày @DeptrainhatmienBac , bị xamer chửi tâm thần và xua đuổi như con chó sao còn không biết ngại mà biến đi ? :ops: Mày là con chó hay con người ? :ops:
Địt con mẹ nào, bị tao chửi tâm thần và xua đuổi như con chó sao còn không biết ngại mà biến đi ? :ops: Mày là con chó hay con người ? :ops:
Mày là con chó hay sao mà không biết đọc chữ ? :embarrassed:
 
Phật Giáo với Đạo Giáo ở vn là nguồn gốc từ TQ qua

Phật Giáo ở TQ thì có tiểu thừa và đại thừa:

Tiểu thừa là tu bản thân - kiểu khổ hạnh tăng, tu thần dưỡng tính... như sư Minh Tuệ đi khất thực; chỉ có 1 phật tổ - tổ sư của phật giáo là Thích Ca Mâu Ni người lập nên giáo phái, chủ yếu ở Thái Lan, Cam, Myanmar, Lào (xưa ở TQ thì trước thời nhà Đường, Thiếu Lâm tự trước đó cũng theo tiểu thừa thời Đạt Ma, sau mở rộng ra giáo lí Đại Thừa vì nó thích hợp trong mọi tình huống và phát triển xã hội, làm ăn kinh tế)

Đại Thừa thì nhiều phe phái vô số kể, vì quá nhiều Phật Tổ, Bồ Tát, La Hán; nên giáo lí nhiều khi vơ thế này thế kia của mấy giáo phái khác, cái gì cũng gộp vào được để dễ thâm nhập với cuộc sống xã hội chủ yếu là tầng lớp nhân dân dưới cùng nhiều người theo. Đại thừa nhập vào TQ từ thời Đường là vì đợt đó Lý Thế Dân sau binh biến Huyền Vũ Môn thì mê Đại Thừa Phật Giáo vì sợ Nhân Quả. Lúc đó mạnh lên thì lại gom 1 phần giáo lí của Đạo Giáo TQ vào nên thành ra Phật Giáo chứ rất nhiều giáo lí của Đạo Giáo


Đạo Giáo thì khởi điểm xa xưa từ TQ, nhưng bắt đầu chính thức truyền mạnh giáo lí là từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Lão Tử là 1 trong những người nổi tiếng nhất trong "Chư Tử Bách Gia" thời đó còn hơn Khổng Tử của Nho Giáo (nhưng Nho Giáo hợp với việc trị vì của chế độ phong kiến TQ sau này nên được đẩy mạnh hơn vì tư tưởng của Nho giáo là trung quân ái quốc là ưu tiên đầu, tức là trung với vua luôn là trên hết).
 
Triết lí của Đạo Giáo thể hiện qua sách "Đạo Đức Kinh" gồm 2 cuốn 81 chương, 5000 chữ (9x9 cửu cửu bát thập nhất đại diện cho vô cùng)

Thượng Kinh cuốn 1, gồm 36 chương đầu mở đầu bằng câu "Đạo khả Đạo phi thường Đạo" trình bày giáo lí về đạo nên gọi là Đạo Kinh; Đạo là vô hình vô tướng, vô sinh vô diệt, không định nghĩa được vì nếu định nghĩa được sẽ bị bó hẹp. Triết lí trọng tâm của Đạo Giáo là "hư không" "nguyên thuỷ" "thiên địa" "vạn pháp" "tự nhiên"... thật ra theo mình thì nó quy về Vận Mệnh: khởi nguồn, diễn biến và kết thúc tượng trưng cho 3 vị thiên tôn của đạo giáo - Tam Thanh
"Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn" khởi nguồn, khai sinh vạn vật
"Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn" Thái Thượng Lão Quân, giáng thân Lão Tử, diễn biến phát triển vạn vật
"Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn" hay còn gọi là Thông Thiên Giáo Chủ, kết thúc / chung cực vạn vật

1 vài câu rất nổi tiếng mình thích:
"đạo khả đạo phi thường đạo" đạo là đạo - không thể định nghĩa được; vì mỗi người, mỗi vật, trời đất đều có đạo riêng, tự định nghĩa khác nhau
"vô danh thiên địa chi thuỷ, hữu danh vạn vật chi mẫu" cái không là khởi nguồn của thiên địa, cái có là mẹ của vạn vật - từ không sinh có, từ có sinh vạn vật. Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật...
"thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu" trời đất vô tình, coi vạn vật như chó rơm - thật chất là công bằng, vì trời đất không có tình người nên đối xử với mọi vật đều như nhau
"Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên"...



Đức Kinh cuốn 2, từ chương 37 trở đi mở đầu bằng "Thượng Đức bất Đức thị dĩ hữu Đức" trình bày và mở rộng của phần Đạo Kinh cuốn 01 và mở rộng thêm tinh thần tư tưởng của Đạo Giáo là "vô vi" và "nhân ái"
"cố quý dĩ tiện vi cơ bản, cao dĩ hạ vi cơ" cao lấy thấp làm nền, sang lấy hèn làm gốc
"đại âm hi thanh, đại tượng vô hình"
"kỳ chính muộn muộn, kỳ dân thuần thuần; kỳ chính sát sát, kỳ dân khuyết khuyết" chính sách khoan dung, dân sống hiền hoà; chính sách sát phạt, dân sinh bạc ác...

Đạo giáo ở TQ là 1 tôn giáo mà triết lí của nó ảnh hưởng cực kỳ rộng lớn đến các lĩnh vực chính trị, kinh tế, triết học, văn chương, nghệ thuật, âm nhạc, dưỡng sinh, y khoa, hoá học, vũ thuật và địa lý vào bao dung các tôn giáo khác
Về thế giới quan của đạo giáo có tam giới: thượng có tam thập tam thiên, trung giới là nhân gian, hạ có thập bát tầng địa ngục.
Thiên Địa, Ngũ Hành, Âm Dương, Bát Quái, Kinh Dịch, Phong Thủy, Quẻ Bói, Tử vi, Quan Tinh, phù thủy, thờ cúng... tất cả là ứng dụng từ đạo giáo mà ra.

Nhưng vì tư tưởng của Lão Tử là "vô vi" "nhân ái" nên ko được lòng vương quyền phong kiến TQ và ít người truyền đạt. Sau đến Trang Tử thì tác giả bộ Nam Hoa kinh biện chứng cho học thuyết của Lão Tử thì mới được mọi người quan tâm nhiều và nhận thức được tư tưởng của Đạo Giáo lúc đó mới nhiều người theo từ tầng lớp nông dân thấp đến quý tộc, triều đình (lúc đó Phật Giáo chỉ là tiểu thừa nên phát triển không mạnh, và ko có tôn giáo nào cạnh tranh lại Đạo Giáo) Đạo giáo phát triển mạnh nhất vào thời Hán, đến cuối thời Đông Hán thì do tính chất đạo giáo chủ trương là vô vi và nhân ái nên số lượng nông dân theo quá đông + hoàn cảnh cùng cực loạn lạc nên đã theo Trương Giác khăn vàng khởi nghĩa để tiến lên chủ nghĩa xã hội =)) (thật ra mình đánh giá là đạo giáo theo tận cùng và hòa hợp thì còn xịn hơn chủ nghĩa xã hội, vì thuận theo tự nhiên chủ trương trị vì bằng vô vi và nhân ái, nhưng con người thì có lòng tham, có suy nghĩ cá nhân riêng nên khó...)

Sau khởi nghĩa khăn vàng thì nhà Hán mất khí số loạn lạc thay đổi triều đại nên từ đó Đạo Giáo luôn bị vương quyền TQ đề phòng, không thể phát triển làm quốc giáo nữa; từ đó tạo cơ hội cho Phật Giáo hấp thu tinh hoa của Đạo Giáo và phát triển lên. Điển hình là triết lí của Đạo Giáo từ Vận Mệnh "chỉ tu kiếp này" thay đổi sang Nhân Quả của Phật Giáo "tích phước, hãy tu kiếp sau"
 
Sửa lần cuối:

Có thể bạn quan tâm

Top