Thất nghiệp , phá sản tuổi 29

Như t đang có ý tưởng đây, nhưng đang khó cái khâu gom vốn. Mà t cũng xác định luôn nếu có làm thì qua nc ngoài làm chứ ở xứ lol này nó hành lên hành xuống r cug như cặc th
Ừ t cũng nghĩ đến việc sang đức rồi.
 
Cái nầy chắc tuỳ người.
Với tau thì kiếm được tiền lương thiện thì cái đéo gì tau cũng làm. Trước khởi nghiệp thất bại về làm culi dạo tháng 18 chai trong gần 2 năm, thợ chửi, quản lý chửi, khách hàng chửi tau thấy vẫn bình thường. Dần dần quen với các cung bậc cảm xúc: thất vọng, ức chế, mặc cảm, nhục nhã, áp lực… nên giờ mọi chuyện tau thấy bình thường, ngẫm lại thì cũng gọi là may mắn khi tau còn nhỏ tuổi nhưng có cơ hội va vấp nhiều nên cũng rèn được cái tánh bình tĩnh, biết làm chủ cảm xúc, lường trước hậu quả, xử lý vấn đề.
Sắp tới ngày cần thanh toán cho chủ nợ mà cảm thấy tiền đéo về kịp là chủ động gọi điện xin trể ngày thanh toán. Chủ nợ gọi thì nghe máy nói chuyện đàng hoàng chứ đéo trốn tránh.
Trễ tiến độ, khách hàng chửi ( trong quá trình thi công thay đổi, phát sinh, thiếu thợ… ) thay vì ngồi đôi co cãi nhau với khách hàng thì tau lắng nghe, xin lỗi, trình bày giải pháp và thời gian. Qua ngày mai lại vui vẽ bình thường.
Lên công trường kiểm tra, thấy một số hạng mục làm chưa đạt, ẩu, thì tau kêu thợ tới, nhẹ nhàng nói anh ơi, chổ này em thấy chưa được, anh chịu khó sửa lại như thế này nha, để khách hàng nhìn vô người ta cũng ưng ý.
….
Chứ trước đây thì tới ngày mà chưa có tiền thì tau bồn chồn mất ăn mất ngủ, chủ nợ nhắn tin gọi điện đéo dám nghe máy, khách hàng nói thì lý do lý trấu ( trong khi khách hàng thì người ta cần biết kết quả chứ đéo quan tâm tới quá trình, giải thích, lý do là thừa thải ), lên công trình thì chửi bới um sùm và kết quả thì như loz.
Chịu nhục, theo tau thấy thì chả có cái đéo gì gọi là nhục cả, biết chấp nhận bản thân mình thì không có chi gọi là nhục, chẳng qua là chúng ta đang ảo tưởng về cái “tôi” của chính mình thôi.
Đồng dâm U30 mà suy nghĩ như ông cụ! Đcm khó khăn, vất vả, nhục nhã,... đã trải qua rồi thì còn sợ cái Lồn gì nữa! Tml bản lĩnh vcđ!
 
Cũng ko có ý tưởng gi ấy
Nhiều khi t ngồi nghĩ lại thấy việc định hướng, tìm kiếm 1 ý tưởng để bứt phá nó là giá trị của cả đời người. Khoảng cách làm công và làm chủ chỉ có cách nhau như v. Với những th có cơ sẵn thì k cần ý tưởng j vì chỉ cần theo ý tưởng của đời cha ông nó để lại th, còn mấy th tay trắng thì đó chính là chìa khoá cuộc đời cho nó
 
giờ thằng tỉ phú nào tổ chức squid game ở vn nhỉ. Gom mấy thằng nợ nần vào chơi nhảy dây, banh đũa, tạt lon thua là đem ra bắn
Thế thì t chọn csong như bây giờ. Tháng cố gắng 3-40tr giả lãi lời còn cũng tầm chục triệu vẫn sống đc
 
Thế thì t chọn csong như bây giờ. Tháng cố gắng 3-40tr giả lãi lời còn cũng tầm chục triệu vẫn sống đc
T cũng xem qua ấy, thì cung tài m nhiều sát tinh, m là đứa nhạy bén thông minh, học nhanh đấy, uốn lưỡi cũng lấy tiền thiên hạ được, nhưng có vẻ m tự tin quá dẫn đến việc phá sản (t xem có tình trạng đó thật, nên t tin m đag nói thật chứ ko phải viết chơi chơi). Nghiệm lý chút: M có đem tiền cho nhân tình nhiều ko??
 
T 30t bán hết tất cả chờ đi nuớc ngoài, hs nạp lên hết r chờ 2 năm chưa ra KQ, tự dưng đi kt sức khỏe thì phât hiện viêm gan C coi như hết cơ hội đi nuớc ngoài r
Mày chủ quan nhỉ
 
K nên sang đức, mấy nước quá pt thì xđ cả đời m chỉ là th dưới đáy xh th.
Xin 1 vé theo a Lindo đc ko, đm a ấy dc tg QL phím cho mua đất giá rẻ, đợi 20 năm thế nào cũng thành Phạm Nhật Vượng phiên bản da nâu mắt đen
 
Cái nầy chắc tuỳ người.
Với tau thì kiếm được tiền lương thiện thì cái đéo gì tau cũng làm. Trước khởi nghiệp thất bại về làm culi dạo tháng 18 chai trong gần 2 năm, thợ chửi, quản lý chửi, khách hàng chửi tau thấy vẫn bình thường. Dần dần quen với các cung bậc cảm xúc: thất vọng, ức chế, mặc cảm, nhục nhã, áp lực… nên giờ mọi chuyện tau thấy bình thường, ngẫm lại thì cũng gọi là may mắn khi tau còn nhỏ tuổi nhưng có cơ hội va vấp nhiều nên cũng rèn được cái tánh bình tĩnh, biết làm chủ cảm xúc, lường trước hậu quả, xử lý vấn đề.
Sắp tới ngày cần thanh toán cho chủ nợ mà cảm thấy tiền đéo về kịp là chủ động gọi điện xin trể ngày thanh toán. Chủ nợ gọi thì nghe máy nói chuyện đàng hoàng chứ đéo trốn tránh.
Trễ tiến độ, khách hàng chửi ( trong quá trình thi công thay đổi, phát sinh, thiếu thợ… ) thay vì ngồi đôi co cãi nhau với khách hàng thì tau lắng nghe, xin lỗi, trình bày giải pháp và thời gian. Qua ngày mai lại vui vẽ bình thường.
Lên công trường kiểm tra, thấy một số hạng mục làm chưa đạt, ẩu, thì tau kêu thợ tới, nhẹ nhàng nói anh ơi, chổ này em thấy chưa được, anh chịu khó sửa lại như thế này nha, để khách hàng nhìn vô người ta cũng ưng ý.
….
Chứ trước đây thì tới ngày mà chưa có tiền thì tau bồn chồn mất ăn mất ngủ, chủ nợ nhắn tin gọi điện đéo dám nghe máy, khách hàng nói thì lý do lý trấu ( trong khi khách hàng thì người ta cần biết kết quả chứ đéo quan tâm tới quá trình, giải thích, lý do là thừa thải ), lên công trình thì chửi bới um sùm và kết quả thì như loz.
Chịu nhục, theo tau thấy thì chả có cái đéo gì gọi là nhục cả, biết chấp nhận bản thân mình thì không có chi gọi là nhục, chẳng qua là chúng ta đang ảo tưởng về cái “tôi” của chính mình thôi.
Mày vượt qua được những thử thách như vậy ở tuổi đó thì mày đáng khâm phục đó.
Tin là mày sẽ thành công hoặc chí ít thành nhân.
 
To nhỏ gì cũng làm được. Trên ai dưới ai cũng sống được mới là bậc anh tài :vozvn (22):
Thì về lý là như vậy chứ Thực Tế thì mấy ai làm được đâu ...

Cho dù mày làm Xếp một đám,mà trong đó có tùm lum thằng Xàm Xí cũng chả quản nổi.rồi đi làm gặp Xếp Đểu thì cũng Oẳng luôn ...

Cho nên trừ khi mày Tu Tập như ông Thích Minh Tuệ thì sống với ai cũng sống được.chứ còn mà làm ăn dính dáng vào Lợi Ích thì khó mà hòa hợp lắm ...
Bà con dòng họ,anh em ruột cũng chưa chắc gì đã Giòn đâu !
 
Top