Live Trump là một thử nghiệm đau đớn

kinh nhờ =)) bao vây trung quốc =)) kinh vãi cả lông lồn lông lách luôn =)) nguy hiểm vãi cả lồn xong đến khi sang thăm thì nó cho đi cửa sau =))
Bọn thổ tả trên này ăn tiền mấy tổ chức NGO nên thờ dân chủ vcl🤣, cộng hòa lên nó cắt sạch mấy cái NGO, đến RFA... Chuẩn bị cắt mẹ viện trợ, đang kêu gọi cắt luôn bọn VOA, mấy cái đài thổ tả đm toàn thỏa hiệp với cộng xản đưa tin láo lếu
 
trumpet ngu vãi lol.
thảm đỏ khi bạn bè cho nhau là tốt.
nhưng trung và mỹ không phải bạn bè.
việc trung cho obama đi cửa sau chứng tỏ obama mới làm trung quốc tức giận.
bạn bè cái Lồn gì cơ? trung với mỹ là quan hệ giữa thằng culi với ông chủ. tức giận thì obama tuổi cặc gì làm được trung cay như trump? nhưng thách cả nhà thằng trung quốc dám cho trump đi cửa sau đấy =))
 
Trump là một thử nghiệm đau đớn

[Những ai đã đọc "Tại sao các quốc gia thất bại" hẳn sẽ ko ngạc nhiên với các kiến giải kinh điển của hai học giả, tác giả Daron Acemoglu và James Robinson, từ sự sụp đổ của đế chế La Mã đến sự biến thái của các quốc gia ********, và giờ là sự thử nghiệm đau đớn với Trump của nên dân chủ Mỹ.

Sự thịnh vượng và ổn định của Hoa Kỳ trong hai thế kỷ qua đã được xây dựng trên danh tiếng vô song về các thiết chế toàn diện của nó. Hoa Kỳ có các bộ luật vốn bảo vệ sở hữu tư nhân, khuyến khích sự đổi mới, và tạo thuận lợi cho sự vận động của thị trường trong khi ngăn chặn không cho nó bị độc quyền bởi một số ít người. Nó có một hệ thống chính trị giúp ngăn chặn sự thống trị của một nhóm người lên phần còn lại của xã hội, cho phép người dân cất lên tiếng nói về việc họ nên được cai trị như thế nào, và cho phép hầu hết người Mỹ tiếp cận với giáo dục cũng như chia sẻ quá trình tạo ra của cải. Các thiết chế này không vận hành chỉ vì chúng được viết trên giấy tấm giấy da. Hiến Pháp, Tuyên ngôn Nhân quyền, và tất cả những sự bảo vệ đối với tự do tôn giáo, ngôn luận, và hội họp và những thứ khác bắt nguồn từ chúng chỉ có một ý nào đó bởi tất chúng ta đều đồng thuận tôn trọng chúng. Tòa án tối cao là một cơ quan đầy quyền lực chỉ bởi chúng ta đã phát triển các chuẩn mực chính trị khiến cho các tổng thống hầu như không thể vứt bỏ ý kiến của nó sang một bên khi họ muốn, như những người đứng đầu chính phủ của nhiều quốc gia khác vẫn thường làm.

Đặc biệt, hai chuẩn mực được kết hợp để giữ toàn bộ hệ thống với nhau: (1) tôn trọng pháp luật, cùng với một sự mở rộng quyền của người dân để tổ chức, tham gia vào các hoạt động chính trị, và (2) đòi hỏi từ người đại diện của họ sự quản trị tốt và những sự thay đổi xã hội khi cần thiết. Các thiết chế của chúng ta không, và chưa bao giờ là hoàn hảo. Chúng có thể tạo ra sự bế tắc. Chúng cũng có thể bị tóm lấy bởi: giới quan liêu khổng lồ của Mỹ, Quốc hội, và thậm chí ngay cả Tòa án tối cao cũng luôn luôn dễ bị tác động tiêu cực bởi các tác nhân được tổ chức tốt trong xã hội. Nhưng sự đồng thuận về các chuẩn mực đã củng cố chúng - một sự kết hợp của sự tôn trọng và kiên định - kì cùng đã mang đến cho các thiết chế này sự linh hoạt cần thiết để tồn tại ngay cả trong các thời kì với sự bất mãn phổ biến. Chính sự đồng thuận này đã cho phép Hoa Kỳ bãi bỏ chế độ nô lệ và giải phóng những người nô lệ cũ, và tống khứ sự thống trị của các ông trùm kẻ cướp, giới hạn sự độc quyền, và sau này xây dựng những sự nền tảng mới cho một mạng an sinh xã hội.
Ngày nay, các thiết chế và chuẩn mực chính trị cơ bản của chúng ta đang phải đối mặt với một số trong những thời điểm khó khăn nhất mà chúng từng phải đối mặt trong kỳ nguyên hiện đại. Chính trị Hoa Kỳ đang ở trong một giai đoạn đả phá các tín điều, và các biểu tượng bị nhắm đến lại là các nền tảng đạo đức của nền dân chủ của chúng ta.

Đó là một con đường dẫn đến thảm họa chính trị mà hệ thống của chúng ta mang đến cho chính nó. Đầu tiên đến từ sự thất bại của việc bỏ quên (một bộ phận xã hội). Các thiết chế và hệ thống chính trị của chúng ta đứng vững trong suốt ba thập kỷ qua khi nền kinh tế tạo ra những thành tựu to lớn nhưng hầu hết người Mỹ được hưởng lợi thì chỉ là một số ít chứ không phải tất cả. Cả sự tiến bộ của công nghệ mới và sự gia tăng nhanh chóng của thương mại quốc tế làm cho chúng ta giàu có hơn nhiều so với thế hệ cha mẹ của chúng ta, những cũng tạo ra những sự méo mó khổng lồ, khi hàng triệu công nhân thấy việc làm của họ bị lấy đi bởi máy móc tự động, bởi hàng nhập khẩu giá rẻ hay bởi đưa ra bên ngoài. Việc không có những hành động của những người có quyền lực để làm cho các thành tựu được chia đều hơn đã khởi đầu cho quá trình phá vỡ các nền tảng của một hệ thống chính trị vốn dựa trên niềm tin cho rằng một cơn thủy triều đang lên sẽ nâng tất cả mọi con thuyền.

Tiếp theo, là sự thất bại của sự ủy nhiệm. Việc các tập đoàn lớn và phố Wall, rót hàng tỷ USD nhằm tạo ảnh hưởng chính trị thông qua vận động hành lang và các chiến dịch tài chính, để có một tiếng nói chi phối ở Washington là không mới đối với bất cứ ai. Tuy nhiên, thật là chói tai khi mà ở giữa cuộc suy thoái nặng nhất kể từ cuộc Đại suy thoái, chính phủ thực hiện các hành động giải cứu các nhà sản xuất ô tô và các ngân hàng lớn (đây hầu như chắc chắn là bước đi đúng để ngăn chặn sự suy thoái kinh tế khỏi biến thành một cuộc đại suy thoái), nhưng lại cho rằng đó là không thấy cần thiết để giúp đỡ cho hàng triệu hộ gia đình bị thất nghiệp, bị tịch thu nhà, và mệ mỏi với tương lai không chắc chắn (đó chắc chắn là một hành động sai lầm cả về kinh tế, và chính trị).

Đỉnh điểm của tất cả điều này là sự đầu hàng của Đảng Cộng hòa đối với Donald Trump. Dựa vào sự giúp đỡ của những kẻ tội đồ chính trị khác, những người đã làm phân cực xã hội và hạ thấp giá trị của sự thảo luận công, Trump đã phá bỏ các di tích cuối cùng của sự tôn trọng đối với các thiết chế dân chủ Mỹ cũng như một tinh thần rộng mở trong đời sống công. Ông đã thổi bùng các khuyết điểm trong đời sống kinh tế, chính trị và xã hội của chúng ta bằng một sức mạnh đặc biệt cộng với sự thu hút kỳ lạ của tính cách đả phá tín điều của ông và qua đó giải phóng sức mạnh độc hại đến từ các phong trào dân túy cánh hữu mà ông ve vãn.

Bây giờ chúng ta đang ở giữa những cơn lốc vốn là hệ quả từ những điều ở trên, vốn đã được hạ gục các luật lệ bất thành văn trong đời sống công của Hoa Kỳ. Các chiến dịch tranh cử tổng thống đã thấy Trump phỉ báng các đối thủ của mình, phô trương sự trốn thuế tràn lan của mình, đưa ra những lời kêu gọi gần như công khai cho các hành động bạo lực, và không ngừng đặt câu hỏi về động cơ của các thiết chế, chẳng hạn như ngành tư pháp và truyền thông đại chúng, vốn nhằm để giữ cho các doanh nhân và các chính trị gia vô đạo đức như Trump theo đúng đường ngay lẽ phải. Ông đã tuyên bố rằng ông sẽ bỏ tù đối thủ của mình nếu được bầu. Ông thậm chí tuyên bố rằng ông có thể không thừa nhận kết quả bầu cử nếu thất bại. Để đạt được mục đích, Trump đã chà đạp lên các chuẩn mực vốn bảo vệ những người yếu thế: phụ nữ, dân tộc thiểu số, tôn giáo thiểu số và người tàn tật. Ông đã làm tất cả những điều này - và vẫn được chấp nhận như là một ứng cử viên hợp pháp của Đảng Cộng Hòa.

Trong cuốn Tại sao các quốc gia thất bại, James Robinson và tôi cho rằng các thiết chế toàn diện vần còn có rất nhiều sức mạnh chống đỡ. Chúng đi cùng với sự kiểm soát cố hữu đối với quyền lực và một độ mở khiến cho chúng khó bị chiếm đoạt. Tuy nhiên, Trump đã đưa chúng tôi đến bờ vực của sự phá hủy hai chuẩn mực chính trị mà trên đó hệ thống này hoàn toàn phụ thuộc vào. Việc Trump thể hiện một sự thiếu tôn trọng pháp luật trắng trợn là rõ ràng. Nhưng, ông cũng chấp nhận, và thậm chí khuyến khích, quyền của kẻ mạnh để bắt nạt kẻ yếu hơn, và khi làm như vậy, đã đe dọa đến sự cởi mở vốn được coi là có tính quyết định đối với sự tồn tại lâu dài của hệ thống chính trị của chúng ta. Làm thế nào chúng ta có thể mong đợi, mà khi không có sự mở này, mọi người tiếp tục đưa ra các yêu cầu về công bằng với các chính trị gia và các doanh nhân vốn quyền lực hơn họ? Nếu không có những yêu cầu này, làm thế nào các thiết chế của chúng ta tiếp tục phát triển để đáp ứng các nhu cầu thay đổi, thay vì sụp đổ?

Có lẽ một cách không cố ý, Donald Trump đã tạo ra một thử nghiệm quan trọng đối với hệ thống chính trị của chúng ta. Chúng ta có thể vượt qua được thách thức của ông không? Chúng ta có thể xây dựng lại không?

Tự mãn là một điều nguy hiểm: Lịch sử chứa đầy các ví dụ về sự sụp đổ của các thiết chế vốn một thời dường như rất mạnh mẽ. Các thiết chế toàn diện của Cộng hòa Venetian, đã bị chiếm đoạt, vào đầu thế kỷ 14, bởi một nhóm đầu sỏ gồm những thương gia giàu có nhất, họ không còn cho phép những người khác có tiếng nói trong các quyết định quan trọng của nền cộng hòa và sử dụng quyền lực chính trị ngày càng tăng của mình để làm giàu hơn cho chính mình – có lẽ đó là một lời cảnh báo về sự thống trị ngày càng tăng của những người giàu có trong nền chính trị Mỹ. Cộng hòa La Mã cũng tự hủy diệt thông qua một loạt các cuộc nội chiến trong thế kỷ thứ I trước Công nguyên, một phần vì một số thành viên của nền cộng hòa ngừng tôn trọng các chuẩn mực chính trị vốn nằm ở trung tâm của sự sống còn của nó: đó là, tôn trọng cho sự dân chủ. Khoảng cách ngày càng lớn giữa người giàu và người nghèo, và quy mô ngày càng tăng và thời gian ngày càng kéo dài của các chiến dịch quân sự vào cuối thời Cộng hòa La Mã, khiến một số công dân La Mã cảm thấy bị mất đi quyền hành và dễ dàng chấp nhận những lời hứa của những tên bạo chúa tương lai.

Có lẽ chính ví dụ của La Mã mà chúng ta phải thận trọng hơn hết. Việc làm tổn hại đối với các chuẩn mực tôn trọng nền dân chủ và pháp quyền mà Donald Trump đã tạo ra và sự suy giảm phôi thai ở lòng tin của công chúng vào các thiết chế sẽ không được chặn đứng bằng một chiến thắng của Clinton vào hôm thứ Ba. Nhưng điều quan trọng không kém là không được quên những tội lỗi trước Trump về sự bỏ quên và sự ủy nhiệm của giới tinh hoa chính trị của chúng ta, bao gồm cả Đảng Dân chủ. Họ cũng đóng một vai trò trong việc làm xói mòn lòng tin của công chúng thông qua việc tạo ra ấn tượng cho rằng hệ thống chính trị của chúng ta không có khả năng xác định và ứng phó với các vấn đề của thời đại của chúng ta và rằng các nhà lãnh đạo của chúng ta ít quan tâm đến hoàn cảnh của phần lớn người Mỹ so với những người đóng góp cho các chiến dịch tranh cử, lợi ích của các doanh nghiệp lớn, các liên đoàn, và các nhóm lợi ích khác.

Thử nghiệm mà các thiết chế toàn diện của chúng ta đối mặt là một thách thức khó khăn, nhưng vẫn không đến mức quá tuyệt vọng. Những thách thức mà Đảng Cộng hòa của Abraham Lincoln, phong trào tiến bộ, hay Franklin Delano Roosevelt phải đối mặt không kém nghiêm trọng hơn, và xã hội mà họ sống cũng không kém phân cực hơn. Nhưng họ có một thứ đi cùng với họ. Họ bắt đầu với một chuẩn đoán sáng suốt của về các vấn đề. Và sau cuộc bầu cử, đây cũng phải là bước đầu tiên của chúng ta.

Nằm ở gốc rễ của các vấn đề của chúng ta đó là sự bất lực của chúng ta để tạo ra sự thịnh vượng được chia sẻ và sự không sẵn lòng của hệ thống chính trị để thảo luận và giải quyết vấn đề này. Để giải quyết thách thức hiện nay của chúng ta, các thiết chế của chúng ta cần phải cho thấy rằng chúng có thể làm cho các lợi ích thu được từ các công nghệ mới và thương mại được chia sẻ rộng rãi hơn; xây dựng một mạng lưới an sinh xã hội mạnh mẽ hơn và hợp lý hơn; cải cách hơn nữa hệ thống thuế và quyền sở hữu của chúng ta; giảm bớt tệ quan liêu ngày càng tăng mà các doanh nghiệp nhỏ gặp phải; cải thiện hệ thống giáo dục đang xuống cấp chúng ta; bắt đầu đầu tư vào cơ sở hạ tầng vốn bị lãng quên từ lâu; và cuối cùng, thừa nhận một số vấn đề kinh niên nhất mà những người bất lợi nhất của xã hội ta đang đối mặt, bao gồm cả bạo lực ở các thành phố nội địa của chúng ta và sự quá tải của các nhà tù của chúng ta. Tất cả điều này cần phải được thực hiện mà không làm sâu sắc thêm sự phân cực vỗn đã tạo ra cơ sở cho sự đi lên của Donald Trump. Đó là một yêu câu cao, song không phải là một điều bất khả thi. Và nó sẽ đòi hỏi giới tinh hoa Mỹ thừa nhận rằng trận chiến bảo vệ nền dân chủ Mỹ sẽ không kết thúc.
Thang dien
 
Trump là một thử nghiệm đau đớn

[Những ai đã đọc "Tại sao các quốc gia thất bại" hẳn sẽ ko ngạc nhiên với các kiến giải kinh điển của hai học giả, tác giả Daron Acemoglu và James Robinson, từ sự sụp đổ của đế chế La Mã đến sự biến thái của các quốc gia ********, và giờ là sự thử nghiệm đau đớn với Trump của nên dân chủ Mỹ.

Sự thịnh vượng và ổn định của Hoa Kỳ trong hai thế kỷ qua đã được xây dựng trên danh tiếng vô song về các thiết chế toàn diện của nó. Hoa Kỳ có các bộ luật vốn bảo vệ sở hữu tư nhân, khuyến khích sự đổi mới, và tạo thuận lợi cho sự vận động của thị trường trong khi ngăn chặn không cho nó bị độc quyền bởi một số ít người. Nó có một hệ thống chính trị giúp ngăn chặn sự thống trị của một nhóm người lên phần còn lại của xã hội, cho phép người dân cất lên tiếng nói về việc họ nên được cai trị như thế nào, và cho phép hầu hết người Mỹ tiếp cận với giáo dục cũng như chia sẻ quá trình tạo ra của cải. Các thiết chế này không vận hành chỉ vì chúng được viết trên giấy tấm giấy da. Hiến Pháp, Tuyên ngôn Nhân quyền, và tất cả những sự bảo vệ đối với tự do tôn giáo, ngôn luận, và hội họp và những thứ khác bắt nguồn từ chúng chỉ có một ý nào đó bởi tất chúng ta đều đồng thuận tôn trọng chúng. Tòa án tối cao là một cơ quan đầy quyền lực chỉ bởi chúng ta đã phát triển các chuẩn mực chính trị khiến cho các tổng thống hầu như không thể vứt bỏ ý kiến của nó sang một bên khi họ muốn, như những người đứng đầu chính phủ của nhiều quốc gia khác vẫn thường làm.

Đặc biệt, hai chuẩn mực được kết hợp để giữ toàn bộ hệ thống với nhau: (1) tôn trọng pháp luật, cùng với một sự mở rộng quyền của người dân để tổ chức, tham gia vào các hoạt động chính trị, và (2) đòi hỏi từ người đại diện của họ sự quản trị tốt và những sự thay đổi xã hội khi cần thiết. Các thiết chế của chúng ta không, và chưa bao giờ là hoàn hảo. Chúng có thể tạo ra sự bế tắc. Chúng cũng có thể bị tóm lấy bởi: giới quan liêu khổng lồ của Mỹ, Quốc hội, và thậm chí ngay cả Tòa án tối cao cũng luôn luôn dễ bị tác động tiêu cực bởi các tác nhân được tổ chức tốt trong xã hội. Nhưng sự đồng thuận về các chuẩn mực đã củng cố chúng - một sự kết hợp của sự tôn trọng và kiên định - kì cùng đã mang đến cho các thiết chế này sự linh hoạt cần thiết để tồn tại ngay cả trong các thời kì với sự bất mãn phổ biến. Chính sự đồng thuận này đã cho phép Hoa Kỳ bãi bỏ chế độ nô lệ và giải phóng những người nô lệ cũ, và tống khứ sự thống trị của các ông trùm kẻ cướp, giới hạn sự độc quyền, và sau này xây dựng những sự nền tảng mới cho một mạng an sinh xã hội.
Ngày nay, các thiết chế và chuẩn mực chính trị cơ bản của chúng ta đang phải đối mặt với một số trong những thời điểm khó khăn nhất mà chúng từng phải đối mặt trong kỳ nguyên hiện đại. Chính trị Hoa Kỳ đang ở trong một giai đoạn đả phá các tín điều, và các biểu tượng bị nhắm đến lại là các nền tảng đạo đức của nền dân chủ của chúng ta.

Đó là một con đường dẫn đến thảm họa chính trị mà hệ thống của chúng ta mang đến cho chính nó. Đầu tiên đến từ sự thất bại của việc bỏ quên (một bộ phận xã hội). Các thiết chế và hệ thống chính trị của chúng ta đứng vững trong suốt ba thập kỷ qua khi nền kinh tế tạo ra những thành tựu to lớn nhưng hầu hết người Mỹ được hưởng lợi thì chỉ là một số ít chứ không phải tất cả. Cả sự tiến bộ của công nghệ mới và sự gia tăng nhanh chóng của thương mại quốc tế làm cho chúng ta giàu có hơn nhiều so với thế hệ cha mẹ của chúng ta, những cũng tạo ra những sự méo mó khổng lồ, khi hàng triệu công nhân thấy việc làm của họ bị lấy đi bởi máy móc tự động, bởi hàng nhập khẩu giá rẻ hay bởi đưa ra bên ngoài. Việc không có những hành động của những người có quyền lực để làm cho các thành tựu được chia đều hơn đã khởi đầu cho quá trình phá vỡ các nền tảng của một hệ thống chính trị vốn dựa trên niềm tin cho rằng một cơn thủy triều đang lên sẽ nâng tất cả mọi con thuyền.

Tiếp theo, là sự thất bại của sự ủy nhiệm. Việc các tập đoàn lớn và phố Wall, rót hàng tỷ USD nhằm tạo ảnh hưởng chính trị thông qua vận động hành lang và các chiến dịch tài chính, để có một tiếng nói chi phối ở Washington là không mới đối với bất cứ ai. Tuy nhiên, thật là chói tai khi mà ở giữa cuộc suy thoái nặng nhất kể từ cuộc Đại suy thoái, chính phủ thực hiện các hành động giải cứu các nhà sản xuất ô tô và các ngân hàng lớn (đây hầu như chắc chắn là bước đi đúng để ngăn chặn sự suy thoái kinh tế khỏi biến thành một cuộc đại suy thoái), nhưng lại cho rằng đó là không thấy cần thiết để giúp đỡ cho hàng triệu hộ gia đình bị thất nghiệp, bị tịch thu nhà, và mệ mỏi với tương lai không chắc chắn (đó chắc chắn là một hành động sai lầm cả về kinh tế, và chính trị).

Đỉnh điểm của tất cả điều này là sự đầu hàng của Đảng Cộng hòa đối với Donald Trump. Dựa vào sự giúp đỡ của những kẻ tội đồ chính trị khác, những người đã làm phân cực xã hội và hạ thấp giá trị của sự thảo luận công, Trump đã phá bỏ các di tích cuối cùng của sự tôn trọng đối với các thiết chế dân chủ Mỹ cũng như một tinh thần rộng mở trong đời sống công. Ông đã thổi bùng các khuyết điểm trong đời sống kinh tế, chính trị và xã hội của chúng ta bằng một sức mạnh đặc biệt cộng với sự thu hút kỳ lạ của tính cách đả phá tín điều của ông và qua đó giải phóng sức mạnh độc hại đến từ các phong trào dân túy cánh hữu mà ông ve vãn.

Bây giờ chúng ta đang ở giữa những cơn lốc vốn là hệ quả từ những điều ở trên, vốn đã được hạ gục các luật lệ bất thành văn trong đời sống công của Hoa Kỳ. Các chiến dịch tranh cử tổng thống đã thấy Trump phỉ báng các đối thủ của mình, phô trương sự trốn thuế tràn lan của mình, đưa ra những lời kêu gọi gần như công khai cho các hành động bạo lực, và không ngừng đặt câu hỏi về động cơ của các thiết chế, chẳng hạn như ngành tư pháp và truyền thông đại chúng, vốn nhằm để giữ cho các doanh nhân và các chính trị gia vô đạo đức như Trump theo đúng đường ngay lẽ phải. Ông đã tuyên bố rằng ông sẽ bỏ tù đối thủ của mình nếu được bầu. Ông thậm chí tuyên bố rằng ông có thể không thừa nhận kết quả bầu cử nếu thất bại. Để đạt được mục đích, Trump đã chà đạp lên các chuẩn mực vốn bảo vệ những người yếu thế: phụ nữ, dân tộc thiểu số, tôn giáo thiểu số và người tàn tật. Ông đã làm tất cả những điều này - và vẫn được chấp nhận như là một ứng cử viên hợp pháp của Đảng Cộng Hòa.

Trong cuốn Tại sao các quốc gia thất bại, James Robinson và tôi cho rằng các thiết chế toàn diện vần còn có rất nhiều sức mạnh chống đỡ. Chúng đi cùng với sự kiểm soát cố hữu đối với quyền lực và một độ mở khiến cho chúng khó bị chiếm đoạt. Tuy nhiên, Trump đã đưa chúng tôi đến bờ vực của sự phá hủy hai chuẩn mực chính trị mà trên đó hệ thống này hoàn toàn phụ thuộc vào. Việc Trump thể hiện một sự thiếu tôn trọng pháp luật trắng trợn là rõ ràng. Nhưng, ông cũng chấp nhận, và thậm chí khuyến khích, quyền của kẻ mạnh để bắt nạt kẻ yếu hơn, và khi làm như vậy, đã đe dọa đến sự cởi mở vốn được coi là có tính quyết định đối với sự tồn tại lâu dài của hệ thống chính trị của chúng ta. Làm thế nào chúng ta có thể mong đợi, mà khi không có sự mở này, mọi người tiếp tục đưa ra các yêu cầu về công bằng với các chính trị gia và các doanh nhân vốn quyền lực hơn họ? Nếu không có những yêu cầu này, làm thế nào các thiết chế của chúng ta tiếp tục phát triển để đáp ứng các nhu cầu thay đổi, thay vì sụp đổ?

Có lẽ một cách không cố ý, Donald Trump đã tạo ra một thử nghiệm quan trọng đối với hệ thống chính trị của chúng ta. Chúng ta có thể vượt qua được thách thức của ông không? Chúng ta có thể xây dựng lại không?

Tự mãn là một điều nguy hiểm: Lịch sử chứa đầy các ví dụ về sự sụp đổ của các thiết chế vốn một thời dường như rất mạnh mẽ. Các thiết chế toàn diện của Cộng hòa Venetian, đã bị chiếm đoạt, vào đầu thế kỷ 14, bởi một nhóm đầu sỏ gồm những thương gia giàu có nhất, họ không còn cho phép những người khác có tiếng nói trong các quyết định quan trọng của nền cộng hòa và sử dụng quyền lực chính trị ngày càng tăng của mình để làm giàu hơn cho chính mình – có lẽ đó là một lời cảnh báo về sự thống trị ngày càng tăng của những người giàu có trong nền chính trị Mỹ. Cộng hòa La Mã cũng tự hủy diệt thông qua một loạt các cuộc nội chiến trong thế kỷ thứ I trước Công nguyên, một phần vì một số thành viên của nền cộng hòa ngừng tôn trọng các chuẩn mực chính trị vốn nằm ở trung tâm của sự sống còn của nó: đó là, tôn trọng cho sự dân chủ. Khoảng cách ngày càng lớn giữa người giàu và người nghèo, và quy mô ngày càng tăng và thời gian ngày càng kéo dài của các chiến dịch quân sự vào cuối thời Cộng hòa La Mã, khiến một số công dân La Mã cảm thấy bị mất đi quyền hành và dễ dàng chấp nhận những lời hứa của những tên bạo chúa tương lai.

Có lẽ chính ví dụ của La Mã mà chúng ta phải thận trọng hơn hết. Việc làm tổn hại đối với các chuẩn mực tôn trọng nền dân chủ và pháp quyền mà Donald Trump đã tạo ra và sự suy giảm phôi thai ở lòng tin của công chúng vào các thiết chế sẽ không được chặn đứng bằng một chiến thắng của Clinton vào hôm thứ Ba. Nhưng điều quan trọng không kém là không được quên những tội lỗi trước Trump về sự bỏ quên và sự ủy nhiệm của giới tinh hoa chính trị của chúng ta, bao gồm cả Đảng Dân chủ. Họ cũng đóng một vai trò trong việc làm xói mòn lòng tin của công chúng thông qua việc tạo ra ấn tượng cho rằng hệ thống chính trị của chúng ta không có khả năng xác định và ứng phó với các vấn đề của thời đại của chúng ta và rằng các nhà lãnh đạo của chúng ta ít quan tâm đến hoàn cảnh của phần lớn người Mỹ so với những người đóng góp cho các chiến dịch tranh cử, lợi ích của các doanh nghiệp lớn, các liên đoàn, và các nhóm lợi ích khác.

Thử nghiệm mà các thiết chế toàn diện của chúng ta đối mặt là một thách thức khó khăn, nhưng vẫn không đến mức quá tuyệt vọng. Những thách thức mà Đảng Cộng hòa của Abraham Lincoln, phong trào tiến bộ, hay Franklin Delano Roosevelt phải đối mặt không kém nghiêm trọng hơn, và xã hội mà họ sống cũng không kém phân cực hơn. Nhưng họ có một thứ đi cùng với họ. Họ bắt đầu với một chuẩn đoán sáng suốt của về các vấn đề. Và sau cuộc bầu cử, đây cũng phải là bước đầu tiên của chúng ta.

Nằm ở gốc rễ của các vấn đề của chúng ta đó là sự bất lực của chúng ta để tạo ra sự thịnh vượng được chia sẻ và sự không sẵn lòng của hệ thống chính trị để thảo luận và giải quyết vấn đề này. Để giải quyết thách thức hiện nay của chúng ta, các thiết chế của chúng ta cần phải cho thấy rằng chúng có thể làm cho các lợi ích thu được từ các công nghệ mới và thương mại được chia sẻ rộng rãi hơn; xây dựng một mạng lưới an sinh xã hội mạnh mẽ hơn và hợp lý hơn; cải cách hơn nữa hệ thống thuế và quyền sở hữu của chúng ta; giảm bớt tệ quan liêu ngày càng tăng mà các doanh nghiệp nhỏ gặp phải; cải thiện hệ thống giáo dục đang xuống cấp chúng ta; bắt đầu đầu tư vào cơ sở hạ tầng vốn bị lãng quên từ lâu; và cuối cùng, thừa nhận một số vấn đề kinh niên nhất mà những người bất lợi nhất của xã hội ta đang đối mặt, bao gồm cả bạo lực ở các thành phố nội địa của chúng ta và sự quá tải của các nhà tù của chúng ta. Tất cả điều này cần phải được thực hiện mà không làm sâu sắc thêm sự phân cực vỗn đã tạo ra cơ sở cho sự đi lên của Donald Trump. Đó là một yêu câu cao, song không phải là một điều bất khả thi. Và nó sẽ đòi hỏi giới tinh hoa Mỹ thừa nhận rằng trận chiến bảo vệ nền dân chủ Mỹ sẽ không kết thúc.
Thang dien
 
trump có đặc điểm của đám độc tài là rất ưa nịnh, thích được tung hô, trung quốc nó ngu như mày đâu mà làm đối thủ tức giận. Phải tung hô cho nó sướng chứ, đấy gọi là thao túng tâm lý đối thủ.
thế à? tao nhớ ko nhầm thì bố tàu nhà chúng mày thề trả đũa ko biết bao nhiêu lần lúc trump nó đấm vào mõm cho. mà trung quốc tung hô trump được bao nhiêu lần mày cho tao xem phát nào?
 
có thể mọi người không tin. nhưng những tên phát xít khát máu nhất lại là do dân bầu. bằng chứng mới nhất là Hitler. có những tên độc tài quyền lực tối thượng như Pú tin lại được lượng lớn ủng hộ của dân. cái nghịch lý ở đây là 80% dân số của bất kì quốc gia nào cũng là bọn có nhận thức thấp hơn 20% còn lại. bọn này đông nhưng ngu dốt. và một khi chúng gặp những kẻ mồm mép có cà vạt như Trump hay hittler, chúng sẽ như cô gái nghèo lần đầu tiên nghe lời đường mật của một tay công tử ăn chơi. kết cục là khi kẻ độc tài lên nắm quyền thì chính bọn dân đen ngu ngốc đã bầu cho hắn lại là bọn bị nướng đầu tiên. đối với Hittler thì bọn dân đen bị dồn vào nhà máy quân sự và lùa ra chiến trường. dối với Pú tin thì là gần 1 triệu dân nghèo đã chết ở U cà, nhiều kẻ đã ko còn được mang xác về.

thắng lợi của trump thực ra cũng là do lực lượng đối lập không đủ mạnh. đảng dân chủ mới thấy Biden yếu thế một chút trong lúc tranh luận đã quay lại phản cụ. thói đạo đức giả của chúng thậm chí khiến cụ bị trói tay không bảo vệ được con trai. nhưng cụ bi cũng chẳng vừa, đề cử luôn harris lên làm ứng cử viên. với thói đạo đức giả và phong trào woke của bọn dân chủ, một ứng viên vừa đen nhọ vừa có lồn thì quá hợp với chúng mày rồi còn gì. nhưng xin lỗi, dân Mỹ vẫn thích một gã đàn ông da trắng thượng đẳng với chất giọng trầm ấm hơn. Nếu đảng dân chủ có một ứng viên như thế thì Trump chẳng thể thắng dược. nhưng phải đội mọi đen lên đầu, phải ủng hộ bọn lgbt, lấy đít làm lỗ địt, phải ủng hộ lồn quyền cho nó được tiếng văn minh. cho nên là lại một lần nữa thua ngửa bụng trước Trump. phát xít lên ngôi thì dân Mỹ lại sắp ăn lồn.
Căn bản thua là ko bỏ tiền lì xì nhiều bằng a Elon nha mãy haha a lì xì ngày quay thưởng tới 1tr usd với ăn uống phê pha ở mấy sự kiện bầu cử. Tao ở VN mà còn kêu gọi bầu cho Trump đi chỉ có mấy thằng calier vô gia cư mới bầu Haris Lồn thâm thôi. Nhưng dân Mỹ dễ tính chỗ nào đông vui có trúng thưởng là chơi thôi hahaha obama nghèo ko gánh dc Kamala haris
 
nước Mỹ giải quyết nó bằng phiếu đại cử tri, thượng viện và tòa án...Nên Trump không phải là 1 lựa chọn tùy tiện, thậm chí ngay cả là tùy tiện thì nước Mỹ cũng chả vấn đề gì !
Căn bản thua là ko bỏ tiền lì xì nhiều bằng a Elon nha mãy haha a lì xì ngày quay thưởng tới 1tr usd với ăn uống phê pha ở mấy sự kiện bầu cử. Tao ở VN mà còn kêu gọi bầu cho Trump đi chỉ có mấy thằng calier vô gia cư mới bầu Haris Lồn thâm thôi. Nhưng dân Mỹ dễ tính chỗ nào đông vui có trúng thưởng là chơi thôi hahaha obama nghèo ko gánh dc Kamala haris. Mấy lá đại cử tri là họ bầu theo nguyện vọng của cư dân bang họ thôi . Bang nào vận động tốt là. Win
 
Đưa lại thông tin cũ của triết gia Đức về Trump

Ô trọc, vô học, hạ lưu

Ông Peter Sloterdijk là triết gia Đức đương đại mà danh tiếng và trọng lượng có lẽ chỉ đứng sau tầm vóc quốc gia là lão tướng tư tưởng Jürgen Habermas. Ông lên tiếng và được hỏi ý kiến về nhiều vấn đề, gây tranh cãi, song luôn làm giàu cho người tiếp cận, kể cả bằng một sự bực bội đáng giá; và bất ngờ, kể cả việc xuất hiện ở một nơi khủng khiếp như trên tờ báo lá cải Bild, thế lực truyền thông khét tiếng và tai tiếng nhất ở Đức. Độc giả tờ báo này xem tranh, đọc tít lớn, lướt tin ngắn là chính và vốn từ vựng đã đuối khi đến câu thứ ba của triết gia. Nhưng ít ra, tờ báo đã cố gắng đem lại cho đại chúng một tiếng nói từ thượng tầng hàn lâm về một số đề tài đại chúng và thời sự. Về tọa độ, ông tự nhận mình là bảo thủ trong tư cách công dân và cấp tiến trong tư cách nhà tư tưởng.

Trong bài phỏng vấn tuần vừa rồi, trả lời câu hỏi của báo Bild, điều gì ở Donald Trump mê hoặc người ta đến thế, Sloterdijk dẫn giải như sau:

Chủ đề tiềm ẩn của thế giới hiện đại là giải phóng nô lệ. Nô lệ, tức chưa đạt tới tự do, theo mọi nghĩa. Thế giới ấy dựa trên ý tưởng rằng có thể tức thời giải phóng con người, sáng dậy là bạn có thể thành người tự do. Nhưng chẳng ai thích thú khi bị nhắc rằng mới hôm trước mình còn ở kiếp tôi đòi, phận nô bộc, còn là đầy tớ, con hầu, hay còn ở một địa vị tay chân thuộc hạ nào đó. Giới vô sản một thời tự xưng là nô lệ làm thuê để đòi quyền giải phóng. Đó là một yêu cầu chính đáng, song giải phóng tất cả nô lệ trên thế gian này là một công cuộc lâu dài, tốn kém và phải đương đầu với những sức cản khổng lồ, không thể qua đêm mà thành.

Một kẻ còn đầy dấu vết của một tồn tại nô lệ vừa thoát xích, một ngày xấu trời bỗng trèo được lên thượng đỉnh xã hội, tất yếu đã đánh trúng bản năng của số đông những tồn tại chưa thực sự tự do. Sự thô lỗ ô trọc của kẻ mới xổng ách nô lệ nay vênh vang đứng trên đỉnh cao là tín hiệu nhận dạng cho đám đông đồng hạng. Nó đầy sức mê hoặc cho những ai một chân vẫn trong vòng xích nhưng tâm trí đã vẽ nên ngày mình cũng xông xênh. Trump tuy xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng tiểu tiết đó không thay đổi bản chất của hiện tượng này. Thái độ chủ đạo của ông ta là thái độ của một kẻ vô học, khinh bỉ tri thức, lỡ cầm phải một cuốn sách thì thấy tay mình vấy bẩn, trừ khi đó là cuốn Kinh Thánh gí vào mũi các tín đồ Phúc âm để kiếm phiếu. Những vòi nước bằng vàng trong nhà ông ta nói rằng, chỉ một kẻ tôi đòi hạ lưu mới cần mấy thứ đó để tự chứng minh rằng mình bây giờ đã đổi đời, đã lên hạng quyền quý. Cách đối xử với phụ nữ cũng thế, không có gì để nói thêm. Việc Trump thường xuyên dối trá cũng vậy, tín đồ của ông ta thậm chí thích thú vì thấy ông ta cũng như mình.

Triết gia kết luận: Về cá nhân con người, khó có điều gì tích cực để nói về Trump, đó sẽ là một ca đi vào giáo trình trị liệu lâm sàng. Song về chính sách thì có vài điểm sáng. Thứ nhất, thái độ cứng rắn hơn với Trung Quốc, điều lẽ ra đã phải làm từ sớm hơn. Thứ hai, buộc các đồng minh châu Âu, nhất là Đức, phải tự lo hơn cho an ninh của bản thân và phải xúc tiến một chính sách ngoại giao riêng, độc lập hơn, rõ ràng hơn.

Từ lý giải của Sloterdijk, sức hấp dẫn của Trump không khác của các lãnh tụ ******** là bao. Họ cũng là thần tượng của một đám đông hôm trước còn là bần cố nông, hôm sau đã thành đội tiên phong cho một nhân loại tiến bộ. Chính sách, nhất là đường lối ngoại giao, của Mỹ có thể thay đổi theo các nhiệm kỳ tổng thống; cả Cộng hòa và Dân chủ đều đủ sức làm diều hâu hay bồ câu như nhau. Song khi sự ô trọc, vô học, hạ lưu ở đó lên ngôi và tiếp tục được cổ xúy thì nền dân chủ chỉ còn sức mê hoặc với những tồn tại nô lệ, những kiếp lừa.
 
T ko có ý kiến đóng góp gì, chỉ bình luận để nó nhảy sang page 7. Page 6 die r nhé :nosebleed:
 
địt con đĩ mẹ mày bọn ngu học như mày hay có kiểu người làm chính trị hay lươn lẹo, hay nói dối.
địt con đĩ mẹ mày chỉ có bọn có tư tưởng độc tài dân tuý kiểu trump mới lươn lẹo và nói dói chứ người khác người ta tranh cử đàng hoàng, thua thì nhận, thắng thì cố gắng thực hiện những gì mình đã hứa (có thể thực hiện được có thể không), chứ đéo phải kêu gào ầm ĩ lên.
Con chó dại như mày thì biết con cặc gì, chỉ biết chửi lấy được, mày đưa ví dụ xem thằng mặt Lồn chính trị gia nào nói rồi thực hiện y như lúc nó tranh cử ?
 
Trump là một thử nghiệm đau đớn

[Những ai đã đọc "Tại sao các quốc gia thất bại" hẳn sẽ ko ngạc nhiên với các kiến giải kinh điển của hai học giả, tác giả Daron Acemoglu và James Robinson, từ sự sụp đổ của đế chế La Mã đến sự biến thái của các quốc gia ********, và giờ là sự thử nghiệm đau đớn với Trump của nên dân chủ Mỹ.

Sự thịnh vượng và ổn định của Hoa Kỳ trong hai thế kỷ qua đã được xây dựng trên danh tiếng vô song về các thiết chế toàn diện của nó. Hoa Kỳ có các bộ luật vốn bảo vệ sở hữu tư nhân, khuyến khích sự đổi mới, và tạo thuận lợi cho sự vận động của thị trường trong khi ngăn chặn không cho nó bị độc quyền bởi một số ít người. Nó có một hệ thống chính trị giúp ngăn chặn sự thống trị của một nhóm người lên phần còn lại của xã hội, cho phép người dân cất lên tiếng nói về việc họ nên được cai trị như thế nào, và cho phép hầu hết người Mỹ tiếp cận với giáo dục cũng như chia sẻ quá trình tạo ra của cải. Các thiết chế này không vận hành chỉ vì chúng được viết trên giấy tấm giấy da. Hiến Pháp, Tuyên ngôn Nhân quyền, và tất cả những sự bảo vệ đối với tự do tôn giáo, ngôn luận, và hội họp và những thứ khác bắt nguồn từ chúng chỉ có một ý nào đó bởi tất chúng ta đều đồng thuận tôn trọng chúng. Tòa án tối cao là một cơ quan đầy quyền lực chỉ bởi chúng ta đã phát triển các chuẩn mực chính trị khiến cho các tổng thống hầu như không thể vứt bỏ ý kiến của nó sang một bên khi họ muốn, như những người đứng đầu chính phủ của nhiều quốc gia khác vẫn thường làm.

Đặc biệt, hai chuẩn mực được kết hợp để giữ toàn bộ hệ thống với nhau: (1) tôn trọng pháp luật, cùng với một sự mở rộng quyền của người dân để tổ chức, tham gia vào các hoạt động chính trị, và (2) đòi hỏi từ người đại diện của họ sự quản trị tốt và những sự thay đổi xã hội khi cần thiết. Các thiết chế của chúng ta không, và chưa bao giờ là hoàn hảo. Chúng có thể tạo ra sự bế tắc. Chúng cũng có thể bị tóm lấy bởi: giới quan liêu khổng lồ của Mỹ, Quốc hội, và thậm chí ngay cả Tòa án tối cao cũng luôn luôn dễ bị tác động tiêu cực bởi các tác nhân được tổ chức tốt trong xã hội. Nhưng sự đồng thuận về các chuẩn mực đã củng cố chúng - một sự kết hợp của sự tôn trọng và kiên định - kì cùng đã mang đến cho các thiết chế này sự linh hoạt cần thiết để tồn tại ngay cả trong các thời kì với sự bất mãn phổ biến. Chính sự đồng thuận này đã cho phép Hoa Kỳ bãi bỏ chế độ nô lệ và giải phóng những người nô lệ cũ, và tống khứ sự thống trị của các ông trùm kẻ cướp, giới hạn sự độc quyền, và sau này xây dựng những sự nền tảng mới cho một mạng an sinh xã hội.
Ngày nay, các thiết chế và chuẩn mực chính trị cơ bản của chúng ta đang phải đối mặt với một số trong những thời điểm khó khăn nhất mà chúng từng phải đối mặt trong kỳ nguyên hiện đại. Chính trị Hoa Kỳ đang ở trong một giai đoạn đả phá các tín điều, và các biểu tượng bị nhắm đến lại là các nền tảng đạo đức của nền dân chủ của chúng ta.

Đó là một con đường dẫn đến thảm họa chính trị mà hệ thống của chúng ta mang đến cho chính nó. Đầu tiên đến từ sự thất bại của việc bỏ quên (một bộ phận xã hội). Các thiết chế và hệ thống chính trị của chúng ta đứng vững trong suốt ba thập kỷ qua khi nền kinh tế tạo ra những thành tựu to lớn nhưng hầu hết người Mỹ được hưởng lợi thì chỉ là một số ít chứ không phải tất cả. Cả sự tiến bộ của công nghệ mới và sự gia tăng nhanh chóng của thương mại quốc tế làm cho chúng ta giàu có hơn nhiều so với thế hệ cha mẹ của chúng ta, những cũng tạo ra những sự méo mó khổng lồ, khi hàng triệu công nhân thấy việc làm của họ bị lấy đi bởi máy móc tự động, bởi hàng nhập khẩu giá rẻ hay bởi đưa ra bên ngoài. Việc không có những hành động của những người có quyền lực để làm cho các thành tựu được chia đều hơn đã khởi đầu cho quá trình phá vỡ các nền tảng của một hệ thống chính trị vốn dựa trên niềm tin cho rằng một cơn thủy triều đang lên sẽ nâng tất cả mọi con thuyền.

Tiếp theo, là sự thất bại của sự ủy nhiệm. Việc các tập đoàn lớn và phố Wall, rót hàng tỷ USD nhằm tạo ảnh hưởng chính trị thông qua vận động hành lang và các chiến dịch tài chính, để có một tiếng nói chi phối ở Washington là không mới đối với bất cứ ai. Tuy nhiên, thật là chói tai khi mà ở giữa cuộc suy thoái nặng nhất kể từ cuộc Đại suy thoái, chính phủ thực hiện các hành động giải cứu các nhà sản xuất ô tô và các ngân hàng lớn (đây hầu như chắc chắn là bước đi đúng để ngăn chặn sự suy thoái kinh tế khỏi biến thành một cuộc đại suy thoái), nhưng lại cho rằng đó là không thấy cần thiết để giúp đỡ cho hàng triệu hộ gia đình bị thất nghiệp, bị tịch thu nhà, và mệ mỏi với tương lai không chắc chắn (đó chắc chắn là một hành động sai lầm cả về kinh tế, và chính trị).

Đỉnh điểm của tất cả điều này là sự đầu hàng của Đảng Cộng hòa đối với Donald Trump. Dựa vào sự giúp đỡ của những kẻ tội đồ chính trị khác, những người đã làm phân cực xã hội và hạ thấp giá trị của sự thảo luận công, Trump đã phá bỏ các di tích cuối cùng của sự tôn trọng đối với các thiết chế dân chủ Mỹ cũng như một tinh thần rộng mở trong đời sống công. Ông đã thổi bùng các khuyết điểm trong đời sống kinh tế, chính trị và xã hội của chúng ta bằng một sức mạnh đặc biệt cộng với sự thu hút kỳ lạ của tính cách đả phá tín điều của ông và qua đó giải phóng sức mạnh độc hại đến từ các phong trào dân túy cánh hữu mà ông ve vãn.

Bây giờ chúng ta đang ở giữa những cơn lốc vốn là hệ quả từ những điều ở trên, vốn đã được hạ gục các luật lệ bất thành văn trong đời sống công của Hoa Kỳ. Các chiến dịch tranh cử tổng thống đã thấy Trump phỉ báng các đối thủ của mình, phô trương sự trốn thuế tràn lan của mình, đưa ra những lời kêu gọi gần như công khai cho các hành động bạo lực, và không ngừng đặt câu hỏi về động cơ của các thiết chế, chẳng hạn như ngành tư pháp và truyền thông đại chúng, vốn nhằm để giữ cho các doanh nhân và các chính trị gia vô đạo đức như Trump theo đúng đường ngay lẽ phải. Ông đã tuyên bố rằng ông sẽ bỏ tù đối thủ của mình nếu được bầu. Ông thậm chí tuyên bố rằng ông có thể không thừa nhận kết quả bầu cử nếu thất bại. Để đạt được mục đích, Trump đã chà đạp lên các chuẩn mực vốn bảo vệ những người yếu thế: phụ nữ, dân tộc thiểu số, tôn giáo thiểu số và người tàn tật. Ông đã làm tất cả những điều này - và vẫn được chấp nhận như là một ứng cử viên hợp pháp của Đảng Cộng Hòa.

Trong cuốn Tại sao các quốc gia thất bại, James Robinson và tôi cho rằng các thiết chế toàn diện vần còn có rất nhiều sức mạnh chống đỡ. Chúng đi cùng với sự kiểm soát cố hữu đối với quyền lực và một độ mở khiến cho chúng khó bị chiếm đoạt. Tuy nhiên, Trump đã đưa chúng tôi đến bờ vực của sự phá hủy hai chuẩn mực chính trị mà trên đó hệ thống này hoàn toàn phụ thuộc vào. Việc Trump thể hiện một sự thiếu tôn trọng pháp luật trắng trợn là rõ ràng. Nhưng, ông cũng chấp nhận, và thậm chí khuyến khích, quyền của kẻ mạnh để bắt nạt kẻ yếu hơn, và khi làm như vậy, đã đe dọa đến sự cởi mở vốn được coi là có tính quyết định đối với sự tồn tại lâu dài của hệ thống chính trị của chúng ta. Làm thế nào chúng ta có thể mong đợi, mà khi không có sự mở này, mọi người tiếp tục đưa ra các yêu cầu về công bằng với các chính trị gia và các doanh nhân vốn quyền lực hơn họ? Nếu không có những yêu cầu này, làm thế nào các thiết chế của chúng ta tiếp tục phát triển để đáp ứng các nhu cầu thay đổi, thay vì sụp đổ?

Có lẽ một cách không cố ý, Donald Trump đã tạo ra một thử nghiệm quan trọng đối với hệ thống chính trị của chúng ta. Chúng ta có thể vượt qua được thách thức của ông không? Chúng ta có thể xây dựng lại không?

Tự mãn là một điều nguy hiểm: Lịch sử chứa đầy các ví dụ về sự sụp đổ của các thiết chế vốn một thời dường như rất mạnh mẽ. Các thiết chế toàn diện của Cộng hòa Venetian, đã bị chiếm đoạt, vào đầu thế kỷ 14, bởi một nhóm đầu sỏ gồm những thương gia giàu có nhất, họ không còn cho phép những người khác có tiếng nói trong các quyết định quan trọng của nền cộng hòa và sử dụng quyền lực chính trị ngày càng tăng của mình để làm giàu hơn cho chính mình – có lẽ đó là một lời cảnh báo về sự thống trị ngày càng tăng của những người giàu có trong nền chính trị Mỹ. Cộng hòa La Mã cũng tự hủy diệt thông qua một loạt các cuộc nội chiến trong thế kỷ thứ I trước Công nguyên, một phần vì một số thành viên của nền cộng hòa ngừng tôn trọng các chuẩn mực chính trị vốn nằm ở trung tâm của sự sống còn của nó: đó là, tôn trọng cho sự dân chủ. Khoảng cách ngày càng lớn giữa người giàu và người nghèo, và quy mô ngày càng tăng và thời gian ngày càng kéo dài của các chiến dịch quân sự vào cuối thời Cộng hòa La Mã, khiến một số công dân La Mã cảm thấy bị mất đi quyền hành và dễ dàng chấp nhận những lời hứa của những tên bạo chúa tương lai.

Có lẽ chính ví dụ của La Mã mà chúng ta phải thận trọng hơn hết. Việc làm tổn hại đối với các chuẩn mực tôn trọng nền dân chủ và pháp quyền mà Donald Trump đã tạo ra và sự suy giảm phôi thai ở lòng tin của công chúng vào các thiết chế sẽ không được chặn đứng bằng một chiến thắng của Clinton vào hôm thứ Ba. Nhưng điều quan trọng không kém là không được quên những tội lỗi trước Trump về sự bỏ quên và sự ủy nhiệm của giới tinh hoa chính trị của chúng ta, bao gồm cả Đảng Dân chủ. Họ cũng đóng một vai trò trong việc làm xói mòn lòng tin của công chúng thông qua việc tạo ra ấn tượng cho rằng hệ thống chính trị của chúng ta không có khả năng xác định và ứng phó với các vấn đề của thời đại của chúng ta và rằng các nhà lãnh đạo của chúng ta ít quan tâm đến hoàn cảnh của phần lớn người Mỹ so với những người đóng góp cho các chiến dịch tranh cử, lợi ích của các doanh nghiệp lớn, các liên đoàn, và các nhóm lợi ích khác.

Thử nghiệm mà các thiết chế toàn diện của chúng ta đối mặt là một thách thức khó khăn, nhưng vẫn không đến mức quá tuyệt vọng. Những thách thức mà Đảng Cộng hòa của Abraham Lincoln, phong trào tiến bộ, hay Franklin Delano Roosevelt phải đối mặt không kém nghiêm trọng hơn, và xã hội mà họ sống cũng không kém phân cực hơn. Nhưng họ có một thứ đi cùng với họ. Họ bắt đầu với một chuẩn đoán sáng suốt của về các vấn đề. Và sau cuộc bầu cử, đây cũng phải là bước đầu tiên của chúng ta.

Nằm ở gốc rễ của các vấn đề của chúng ta đó là sự bất lực của chúng ta để tạo ra sự thịnh vượng được chia sẻ và sự không sẵn lòng của hệ thống chính trị để thảo luận và giải quyết vấn đề này. Để giải quyết thách thức hiện nay của chúng ta, các thiết chế của chúng ta cần phải cho thấy rằng chúng có thể làm cho các lợi ích thu được từ các công nghệ mới và thương mại được chia sẻ rộng rãi hơn; xây dựng một mạng lưới an sinh xã hội mạnh mẽ hơn và hợp lý hơn; cải cách hơn nữa hệ thống thuế và quyền sở hữu của chúng ta; giảm bớt tệ quan liêu ngày càng tăng mà các doanh nghiệp nhỏ gặp phải; cải thiện hệ thống giáo dục đang xuống cấp chúng ta; bắt đầu đầu tư vào cơ sở hạ tầng vốn bị lãng quên từ lâu; và cuối cùng, thừa nhận một số vấn đề kinh niên nhất mà những người bất lợi nhất của xã hội ta đang đối mặt, bao gồm cả bạo lực ở các thành phố nội địa của chúng ta và sự quá tải của các nhà tù của chúng ta. Tất cả điều này cần phải được thực hiện mà không làm sâu sắc thêm sự phân cực vỗn đã tạo ra cơ sở cho sự đi lên của Donald Trump. Đó là một yêu câu cao, song không phải là một điều bất khả thi. Và nó sẽ đòi hỏi giới tinh hoa Mỹ thừa nhận rằng trận chiến bảo vệ nền dân chủ Mỹ sẽ không kết thúc.
Cái gì chẳng có vòng đời. Nước Mỹ hơn 300 năm rồi thì phải thay đổi chứ sao.
 
Con chó dại như mày thì biết con cặc gì, chỉ biết chửi lấy được, mày đưa ví dụ xem thằng mặt lồn chính trị gia nào nói rồi thực hiện y như lúc nó tranh cử ?
Hitler viết Những cuộc tranh đấu của tôi ở trong tù. Sau này thực hiện đúng như thế.
 
Sau khi kiểm đếm Trump đc 77 triệu phiếu bầu
Ở Mỹ có hơn 2 triệu người làm nông nghiệp
Nói như tml mày 75 triệu dân kia làm gì?
Comment của mày đầy mâu thuẫn kia kìa =))
Tao vừa xem mẫu phiếu trên mạng này (không biết chính xác chưa). Có thấy ghi nghề nghiệp của người bỏ phiếu đâu. Vậy sao biết được là có hơn 2tr người làm nông nghiệp.
IMG_4405.jpg


IMG_4404.jpg
 
Cả bài viết sặc mùi cay cú khi Trung đắc cử , cố đẩy vấn đề nước Mỹ là do cánh hữu phe Trung gây nên , tảng lờ sạch sẽ vấn đề to lớn như tự do tình dục ,nhập cư , phá thai v.v... Bài viết sặc mùi định hướng dọa dẫm . Chả biết ai biên bài này nhỉ ?
Nhưng có 1 vấn đề mà bài viết có nêu ra là phân hóa giàu nghèo ở Mỹ , tuy lại cố đổ vấy việc này cho Trung nhưng tao thấy vấn đề này là có thật , nhưng tao nghĩ vấn đề này là sự kéo dài liên tục từ khi LX sụp đổ , Tàu cộng gần như khuất phục nên giới lãnh đạo Mỹ dần tha hóa , chưa kể những chi phi tốn kém khi gây ảnh hưởng khắp nơi .Trump là lựa chọn của cánh da trắng nghèo , bị bỏ rơi trong xã hội mỹ , không phải ý thích của 1 nhóm nhỏ thiểu số nào đó.
Điều mà tao không hiểu đc là 1 nhóm nào đó lại đổ tiền làm truyền thông tạo ra những phong trào như Lgbt hay woke,black live matters , gây chia rẽ sâu sắc hơn trong nội bộ nước mỹ , các phong trào này đánh thẳng vào nền tảng đạo đức của cả quốc gia bất chấp những lý luận của nó không phải của số đông , mà nó trên xuất hiện nhiều trên mạng xã hội .
Tao nghĩ là LGBT, Woke, BLM là để giảm dân số, giảm miệng ăn vì tài nguyên của nước Mỹ và của trái đất là có hạn; lại bị các cường quốc khác cạnh tranh gắt gao nên phải tự diệt bớt bọn nghèo, ngu, vô dụng. Nước mỹ muốn độ kiếp thì phải chấp nhận hi sinh, giống Đoàn Chính Thuần tự tay cắt dái để luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.

Ván bài này bọn deep state, những ông chủ thực sự của nước mỹ vẽ ra với thời gian thực hiện và thu thành quả là hàng thế hệ chứ không phải chỉ vài chục năm.
 
Áp thuế thì tao nêu trên chỉ làm cả 2 cùng tệ đi chứ hay ho gì, thời Obama đã dùng TPP để bao vây TQ nhưng thằng ngu Trump lên dẹp mẹ đi ngu thế còn gì bằng, cựu luật sư của Trump thì ví tính khí Trump như thằng trẻ con 11-12 tuổi 🤣
lại con chó huhuhuhu này sủa sảng nữa à =)))))))))) chửi Trump cho lắm vô giờ lão đắc cử thì cayyyyyyyy

đúng thứ chó ăn cứt chỉ biết gâu gâu trong cay cú :look_down:
ô mày lại lên đồng giải thích cho thằng bố con mẹ mày nghe tiếp ah?

cay ko? cay vãi cả lồn luôn
Con cẩu nô tàu này cay Te te te. hahaha Đm Tập Cặn Bã. 4 năm trước trên Voz tao cũng combat với cái đội tàu cẩu Thiểm Tây, bọn nó sục cạc đăng mấy tấm hình thành phố trung cuốc mọc lên như nấm.... đến năm 2024 Tàu cẩu dư thừa 5 tỷ căn hộ khủng hoảng BĐS trầm trọng, thanh niên chán nản sinh ra phong trào nằm thẳng để chống đối, Tập Cặn Bã tung gói cứu trợ mà không kéo kinh tế đi lên thì tao cười ỉa nghiệp quật Cẩu nô tàu.

Sắp tới Trump cùng dàn nội các Alpha Male áp thuế vào mỗm mấy con chó Beta simp lỏr Tàu Cộng thì phong trào thanh niên tàu nổi dậy chống Tập càng hăng nữa. kịch hay còn ở năm 2025.





Nữa đêm thanh niên sinh viên Trung quốc nó học theo Ba Lan ôm tivi ra đường thì mấy cán bụ đái ra máu.
 
Trump là một thử nghiệm đau đớn

[Những ai đã đọc "Tại sao các quốc gia thất bại" hẳn sẽ ko ngạc nhiên với các kiến giải kinh điển của hai học giả, tác giả Daron Acemoglu và James Robinson, từ sự sụp đổ của đế chế La Mã đến sự biến thái của các quốc gia ********, và giờ là sự thử nghiệm đau đớn với Trump của nên dân chủ Mỹ.

Sự thịnh vượng và ổn định của Hoa Kỳ trong hai thế kỷ qua đã được xây dựng trên danh tiếng vô song về các thiết chế toàn diện của nó. Hoa Kỳ có các bộ luật vốn bảo vệ sở hữu tư nhân, khuyến khích sự đổi mới, và tạo thuận lợi cho sự vận động của thị trường trong khi ngăn chặn không cho nó bị độc quyền bởi một số ít người. Nó có một hệ thống chính trị giúp ngăn chặn sự thống trị của một nhóm người lên phần còn lại của xã hội, cho phép người dân cất lên tiếng nói về việc họ nên được cai trị như thế nào, và cho phép hầu hết người Mỹ tiếp cận với giáo dục cũng như chia sẻ quá trình tạo ra của cải. Các thiết chế này không vận hành chỉ vì chúng được viết trên giấy tấm giấy da. Hiến Pháp, Tuyên ngôn Nhân quyền, và tất cả những sự bảo vệ đối với tự do tôn giáo, ngôn luận, và hội họp và những thứ khác bắt nguồn từ chúng chỉ có một ý nào đó bởi tất chúng ta đều đồng thuận tôn trọng chúng. Tòa án tối cao là một cơ quan đầy quyền lực chỉ bởi chúng ta đã phát triển các chuẩn mực chính trị khiến cho các tổng thống hầu như không thể vứt bỏ ý kiến của nó sang một bên khi họ muốn, như những người đứng đầu chính phủ của nhiều quốc gia khác vẫn thường làm.

Đặc biệt, hai chuẩn mực được kết hợp để giữ toàn bộ hệ thống với nhau: (1) tôn trọng pháp luật, cùng với một sự mở rộng quyền của người dân để tổ chức, tham gia vào các hoạt động chính trị, và (2) đòi hỏi từ người đại diện của họ sự quản trị tốt và những sự thay đổi xã hội khi cần thiết. Các thiết chế của chúng ta không, và chưa bao giờ là hoàn hảo. Chúng có thể tạo ra sự bế tắc. Chúng cũng có thể bị tóm lấy bởi: giới quan liêu khổng lồ của Mỹ, Quốc hội, và thậm chí ngay cả Tòa án tối cao cũng luôn luôn dễ bị tác động tiêu cực bởi các tác nhân được tổ chức tốt trong xã hội. Nhưng sự đồng thuận về các chuẩn mực đã củng cố chúng - một sự kết hợp của sự tôn trọng và kiên định - kì cùng đã mang đến cho các thiết chế này sự linh hoạt cần thiết để tồn tại ngay cả trong các thời kì với sự bất mãn phổ biến. Chính sự đồng thuận này đã cho phép Hoa Kỳ bãi bỏ chế độ nô lệ và giải phóng những người nô lệ cũ, và tống khứ sự thống trị của các ông trùm kẻ cướp, giới hạn sự độc quyền, và sau này xây dựng những sự nền tảng mới cho một mạng an sinh xã hội.
Ngày nay, các thiết chế và chuẩn mực chính trị cơ bản của chúng ta đang phải đối mặt với một số trong những thời điểm khó khăn nhất mà chúng từng phải đối mặt trong kỳ nguyên hiện đại. Chính trị Hoa Kỳ đang ở trong một giai đoạn đả phá các tín điều, và các biểu tượng bị nhắm đến lại là các nền tảng đạo đức của nền dân chủ của chúng ta.

Đó là một con đường dẫn đến thảm họa chính trị mà hệ thống của chúng ta mang đến cho chính nó. Đầu tiên đến từ sự thất bại của việc bỏ quên (một bộ phận xã hội). Các thiết chế và hệ thống chính trị của chúng ta đứng vững trong suốt ba thập kỷ qua khi nền kinh tế tạo ra những thành tựu to lớn nhưng hầu hết người Mỹ được hưởng lợi thì chỉ là một số ít chứ không phải tất cả. Cả sự tiến bộ của công nghệ mới và sự gia tăng nhanh chóng của thương mại quốc tế làm cho chúng ta giàu có hơn nhiều so với thế hệ cha mẹ của chúng ta, những cũng tạo ra những sự méo mó khổng lồ, khi hàng triệu công nhân thấy việc làm của họ bị lấy đi bởi máy móc tự động, bởi hàng nhập khẩu giá rẻ hay bởi đưa ra bên ngoài. Việc không có những hành động của những người có quyền lực để làm cho các thành tựu được chia đều hơn đã khởi đầu cho quá trình phá vỡ các nền tảng của một hệ thống chính trị vốn dựa trên niềm tin cho rằng một cơn thủy triều đang lên sẽ nâng tất cả mọi con thuyền.

Tiếp theo, là sự thất bại của sự ủy nhiệm. Việc các tập đoàn lớn và phố Wall, rót hàng tỷ USD nhằm tạo ảnh hưởng chính trị thông qua vận động hành lang và các chiến dịch tài chính, để có một tiếng nói chi phối ở Washington là không mới đối với bất cứ ai. Tuy nhiên, thật là chói tai khi mà ở giữa cuộc suy thoái nặng nhất kể từ cuộc Đại suy thoái, chính phủ thực hiện các hành động giải cứu các nhà sản xuất ô tô và các ngân hàng lớn (đây hầu như chắc chắn là bước đi đúng để ngăn chặn sự suy thoái kinh tế khỏi biến thành một cuộc đại suy thoái), nhưng lại cho rằng đó là không thấy cần thiết để giúp đỡ cho hàng triệu hộ gia đình bị thất nghiệp, bị tịch thu nhà, và mệ mỏi với tương lai không chắc chắn (đó chắc chắn là một hành động sai lầm cả về kinh tế, và chính trị).

Đỉnh điểm của tất cả điều này là sự đầu hàng của Đảng Cộng hòa đối với Donald Trump. Dựa vào sự giúp đỡ của những kẻ tội đồ chính trị khác, những người đã làm phân cực xã hội và hạ thấp giá trị của sự thảo luận công, Trump đã phá bỏ các di tích cuối cùng của sự tôn trọng đối với các thiết chế dân chủ Mỹ cũng như một tinh thần rộng mở trong đời sống công. Ông đã thổi bùng các khuyết điểm trong đời sống kinh tế, chính trị và xã hội của chúng ta bằng một sức mạnh đặc biệt cộng với sự thu hút kỳ lạ của tính cách đả phá tín điều của ông và qua đó giải phóng sức mạnh độc hại đến từ các phong trào dân túy cánh hữu mà ông ve vãn.

Bây giờ chúng ta đang ở giữa những cơn lốc vốn là hệ quả từ những điều ở trên, vốn đã được hạ gục các luật lệ bất thành văn trong đời sống công của Hoa Kỳ. Các chiến dịch tranh cử tổng thống đã thấy Trump phỉ báng các đối thủ của mình, phô trương sự trốn thuế tràn lan của mình, đưa ra những lời kêu gọi gần như công khai cho các hành động bạo lực, và không ngừng đặt câu hỏi về động cơ của các thiết chế, chẳng hạn như ngành tư pháp và truyền thông đại chúng, vốn nhằm để giữ cho các doanh nhân và các chính trị gia vô đạo đức như Trump theo đúng đường ngay lẽ phải. Ông đã tuyên bố rằng ông sẽ bỏ tù đối thủ của mình nếu được bầu. Ông thậm chí tuyên bố rằng ông có thể không thừa nhận kết quả bầu cử nếu thất bại. Để đạt được mục đích, Trump đã chà đạp lên các chuẩn mực vốn bảo vệ những người yếu thế: phụ nữ, dân tộc thiểu số, tôn giáo thiểu số và người tàn tật. Ông đã làm tất cả những điều này - và vẫn được chấp nhận như là một ứng cử viên hợp pháp của Đảng Cộng Hòa.

Trong cuốn Tại sao các quốc gia thất bại, James Robinson và tôi cho rằng các thiết chế toàn diện vần còn có rất nhiều sức mạnh chống đỡ. Chúng đi cùng với sự kiểm soát cố hữu đối với quyền lực và một độ mở khiến cho chúng khó bị chiếm đoạt. Tuy nhiên, Trump đã đưa chúng tôi đến bờ vực của sự phá hủy hai chuẩn mực chính trị mà trên đó hệ thống này hoàn toàn phụ thuộc vào. Việc Trump thể hiện một sự thiếu tôn trọng pháp luật trắng trợn là rõ ràng. Nhưng, ông cũng chấp nhận, và thậm chí khuyến khích, quyền của kẻ mạnh để bắt nạt kẻ yếu hơn, và khi làm như vậy, đã đe dọa đến sự cởi mở vốn được coi là có tính quyết định đối với sự tồn tại lâu dài của hệ thống chính trị của chúng ta. Làm thế nào chúng ta có thể mong đợi, mà khi không có sự mở này, mọi người tiếp tục đưa ra các yêu cầu về công bằng với các chính trị gia và các doanh nhân vốn quyền lực hơn họ? Nếu không có những yêu cầu này, làm thế nào các thiết chế của chúng ta tiếp tục phát triển để đáp ứng các nhu cầu thay đổi, thay vì sụp đổ?

Có lẽ một cách không cố ý, Donald Trump đã tạo ra một thử nghiệm quan trọng đối với hệ thống chính trị của chúng ta. Chúng ta có thể vượt qua được thách thức của ông không? Chúng ta có thể xây dựng lại không?

Tự mãn là một điều nguy hiểm: Lịch sử chứa đầy các ví dụ về sự sụp đổ của các thiết chế vốn một thời dường như rất mạnh mẽ. Các thiết chế toàn diện của Cộng hòa Venetian, đã bị chiếm đoạt, vào đầu thế kỷ 14, bởi một nhóm đầu sỏ gồm những thương gia giàu có nhất, họ không còn cho phép những người khác có tiếng nói trong các quyết định quan trọng của nền cộng hòa và sử dụng quyền lực chính trị ngày càng tăng của mình để làm giàu hơn cho chính mình – có lẽ đó là một lời cảnh báo về sự thống trị ngày càng tăng của những người giàu có trong nền chính trị Mỹ. Cộng hòa La Mã cũng tự hủy diệt thông qua một loạt các cuộc nội chiến trong thế kỷ thứ I trước Công nguyên, một phần vì một số thành viên của nền cộng hòa ngừng tôn trọng các chuẩn mực chính trị vốn nằm ở trung tâm của sự sống còn của nó: đó là, tôn trọng cho sự dân chủ. Khoảng cách ngày càng lớn giữa người giàu và người nghèo, và quy mô ngày càng tăng và thời gian ngày càng kéo dài của các chiến dịch quân sự vào cuối thời Cộng hòa La Mã, khiến một số công dân La Mã cảm thấy bị mất đi quyền hành và dễ dàng chấp nhận những lời hứa của những tên bạo chúa tương lai.

Có lẽ chính ví dụ của La Mã mà chúng ta phải thận trọng hơn hết. Việc làm tổn hại đối với các chuẩn mực tôn trọng nền dân chủ và pháp quyền mà Donald Trump đã tạo ra và sự suy giảm phôi thai ở lòng tin của công chúng vào các thiết chế sẽ không được chặn đứng bằng một chiến thắng của Clinton vào hôm thứ Ba. Nhưng điều quan trọng không kém là không được quên những tội lỗi trước Trump về sự bỏ quên và sự ủy nhiệm của giới tinh hoa chính trị của chúng ta, bao gồm cả Đảng Dân chủ. Họ cũng đóng một vai trò trong việc làm xói mòn lòng tin của công chúng thông qua việc tạo ra ấn tượng cho rằng hệ thống chính trị của chúng ta không có khả năng xác định và ứng phó với các vấn đề của thời đại của chúng ta và rằng các nhà lãnh đạo của chúng ta ít quan tâm đến hoàn cảnh của phần lớn người Mỹ so với những người đóng góp cho các chiến dịch tranh cử, lợi ích của các doanh nghiệp lớn, các liên đoàn, và các nhóm lợi ích khác.

Thử nghiệm mà các thiết chế toàn diện của chúng ta đối mặt là một thách thức khó khăn, nhưng vẫn không đến mức quá tuyệt vọng. Những thách thức mà Đảng Cộng hòa của Abraham Lincoln, phong trào tiến bộ, hay Franklin Delano Roosevelt phải đối mặt không kém nghiêm trọng hơn, và xã hội mà họ sống cũng không kém phân cực hơn. Nhưng họ có một thứ đi cùng với họ. Họ bắt đầu với một chuẩn đoán sáng suốt của về các vấn đề. Và sau cuộc bầu cử, đây cũng phải là bước đầu tiên của chúng ta.

Nằm ở gốc rễ của các vấn đề của chúng ta đó là sự bất lực của chúng ta để tạo ra sự thịnh vượng được chia sẻ và sự không sẵn lòng của hệ thống chính trị để thảo luận và giải quyết vấn đề này. Để giải quyết thách thức hiện nay của chúng ta, các thiết chế của chúng ta cần phải cho thấy rằng chúng có thể làm cho các lợi ích thu được từ các công nghệ mới và thương mại được chia sẻ rộng rãi hơn; xây dựng một mạng lưới an sinh xã hội mạnh mẽ hơn và hợp lý hơn; cải cách hơn nữa hệ thống thuế và quyền sở hữu của chúng ta; giảm bớt tệ quan liêu ngày càng tăng mà các doanh nghiệp nhỏ gặp phải; cải thiện hệ thống giáo dục đang xuống cấp chúng ta; bắt đầu đầu tư vào cơ sở hạ tầng vốn bị lãng quên từ lâu; và cuối cùng, thừa nhận một số vấn đề kinh niên nhất mà những người bất lợi nhất của xã hội ta đang đối mặt, bao gồm cả bạo lực ở các thành phố nội địa của chúng ta và sự quá tải của các nhà tù của chúng ta. Tất cả điều này cần phải được thực hiện mà không làm sâu sắc thêm sự phân cực vỗn đã tạo ra cơ sở cho sự đi lên của Donald Trump. Đó là một yêu câu cao, song không phải là một điều bất khả thi. Và nó sẽ đòi hỏi giới tinh hoa Mỹ thừa nhận rằng trận chiến bảo vệ nền dân chủ Mỹ sẽ không kết thúc.
nhân văn quá b ơi, coppy ở đâu đéo ghi nguồn
 

Có thể bạn quan tâm

Top