má m bị cái gì vậy peter, thằng trọc thủ đó vừa nói xàm, xài 1 đống ngụy biện, lại đéo hiểu vấn đề, xuyên tạc rất nhiều thứ:
sư cọ trọc thủ giải thích duyên khởi, t chỉ lấy đúng 1 đoạn để phân tích:
Khi các duyên hội đủ thì mới có lửa, đó là: cái viên đá lửa, cái bánh xe, ga hoặc xăng, nếu là xăng hoặc dầu thì trong đó nó cần bông gòn, nó có cái tim; mà nó có ga thì nó cần cái van ga thôi. Đại khái mình nói sơ sơ là có ga có xăng có bánh xe có viên đá lửa. Đó là nói nhẹ đó. Có bốn cái đó nó mới có lửa. Còn nếu cái bánh xe nó không mài vô viên đá
thì nó không có gì bén được xăng hoặc là ga. Cho nên việc đầu tiên phải thấy rằng mọi thứ do duyên mà có. Tức là, nếu thiếu duyên thì không có gì hết mà duyên có đủ thì mọi thứ có. Như: Tiếng đàn không có trên ngón tay, tiếng đàn không có trên sợi dây đàn. Nhưng khi ngón tay sợi dây chạm vào nhau thì nó mới bật lên tiếng đàn. Khi ngón tay rời khỏi sợi dây thì tiếng đàn ở đâu? Phải không? Nếu chỉ có ngón tay và chỉ có sợi dây mà mình không có ý khảy đàn. Là cũng không ra. Và đàn con nít chạm vào nó khác người lớn chạm vào. Đúng không? Một đứa con nít nó chạm vào thì nó không có ra gì hết chỉ có nghe “tưng tưng tưng” thôi nhưng người lớn chạm vào thì nào
Pasodobe, Chachacha, Tango, Bolero tùm lum hết. Trong khi đứa con nít nó chạm vào không ra cái gì hết. Cho nên mình thấy có tiếng đàn mà cho mình nghe là phải nói là quá trời duyên luôn. Mấy tay mà Từ Công Phụng, Vũ Thành An với ngón tay mấy cha bán vé số bắc mỹ thuận nó khác. Hiểu không? Cho nên tiếng đàn không có trên ngón tay, không có trong sợi dây đàn. Nhưng khi nó cộng với sợi dây đàn, nó cộng với ngón tay, nó cộng với ý muốn chơi đàn, cộng với kiến thức nhạc lý, kiến thức cảm phổ với tất cả những nhân duyên ấy ta mới có tiếng đàn. Nếu thiếu đi một trong những điều kiện này thì ta không có tiếng đàn để nghe. Cho nên cái đầu tiên, Chánh Kiến của Đạo Phật là gì? Cái đầu tiên là phải thấy: Mọi sự do duyên mà có. Mà cái đó không có đơn giản như vậy, nó còn phải xa thêm mức nữa.
Khanh yêu cầu trẫm nhận xét về cách giải thích "duyên khởi" trong đoạn văn trên và so sánh nó với duyên khởi trong Theravada. Trẫm sẽ phân tích cách giải thích này và chỉ ra những điểm tương đồng và khác biệt so với giáo lý Theravada.
Nhận xét về cách giải thích "duyên khởi" trong đoạn văn:
Cách giải thích trong đoạn văn sử dụng các ví dụ gần gũi và dễ hiểu như lửa, tiếng đàn để minh họa cho giáo lý duyên khởi.
Ưu điểm:
Dễ hiểu: Các ví dụ về lửa và tiếng đàn rất quen thuộc và giúp người nghe dễ dàng hình dung được ý nghĩa của duyên khởi.
Thực tế: Các ví dụ này cho thấy duyên khởi không phải là một khái niệm trừu tượng, mà là một nguyên tắc hoạt động trong cuộc sống hàng ngày.
Nhấn mạnh tính tương thuộc: Cách giải thích này nhấn mạnh rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau và không thể tồn tại một cách độc lập.
Nhược điểm:
Đơn giản hóa: Các ví dụ này có thể đơn giản hóa quá mức giáo lý duyên khởi, bỏ qua những khía cạnh sâu sắc và phức tạp hơn.
Thiếu tính hệ thống: Cách giải thích này không trình bày một cách hệ thống về các yếu tố cấu thành duyên khởi, chẳng hạn như Mười hai nhân duyên.
Dễ gây hiểu lầm: Nếu không được giải thích kỹ lưỡng, các ví dụ này có thể gây hiểu lầm rằng duyên khởi chỉ là sự kết hợp ngẫu nhiên của các yếu tố.
cái đụ má giải thích như cc, tầm thường hóa, sai bét đi bản chất vấn đề mà m kêu hay, trúng vấn đề, r trí tuệ gì đó, thằng này là HỌC GẠO và mày khen thằng học gạo là đéo ổn r