Topic của tao có mấy dòng mà mày diễn giải ra nhiều vậyTao thấy kết luận của mày mang tính chủ quan, chụp mũ và ko công bằng vs bác sĩ.
Thứ nhất: trong ngành y, chẩn đoán bệnh cũng mang tính chất chủ quan của từng bác sĩ rồi. Cùng 1 triệu chứng lâm sàng: có bác sĩ sẽ kết luận bệnh A, bác sĩ khác kết luận bệnh B là chuyện bình thường và chắc chắn sẽ có sai sót. Mày ko thể yêu cầu bác sĩ luôn 100% chẩn đoán đúng được. Thế nên câu chuyện của mày là chuyện thường xuyên xảy ra đối với ngành y.
Thứ 2: trong mọi tình huống khám chữa bệnh, mày đang đứng trên vai trò của người nhà bệnh nhân (người mà lúc đó chỉ có duy nhất 1 ng bệnh - là ng nhà mày) để áp đặt cho suy nghĩ, vai trò của bác sĩ (người mà 1 ngày phải đối diện với vài ca mổ, chục ca cấp cứu, và chục cái chết). Đối với mày lúc đó thì ng nhà mày là ưu tiên số 1. Nhưng trong con mắt bs lúc đó, người nhà mày chỉ ưu tiên số….10 thôi. Nên việc họ ko sốt sắng cứu chữa cho ng nhà mày là chuyện bt vì họ cần dành time cho những ca khác họ thấy quan trọng hơn (cấp cứu hiểm nghèo hơn, trẻ hơn, VIP hơn, hoặc ok người nhà họ đã gửi gắm vân vân). Khi một ngày mày phải đối diện với vài chục cái chết thì mày sẽ thấy mổ cấp cứu ruột thừa nó như xước măng rô thôi.
Thứ 3: mày đang chụp mũ trong tình huống này. Căn cứ đâu mày bảo có quan hệ thì ông bs kia sẽ giúp mày? Rõ ràng ng nhà mày đến cấp cứu và ông ấy phán sắp chết, trả về. Vậy thôi chứ đâu phải sau khi mày nói mày quen ông A bà B thì ông ấy quay ra khám cho ng nhà mày đâu. Hay trong lúc đó ông ấy ko khám cho nhà mày mà lại khám cho ng khác mà ông ấy đc nhờ vả quen biết? Ko có đúng ko? Vậy cơ sở gì mày bảo bs phải có quan hệ mới chữa trị. Tiền nong cũng vậy nhé, chả có bằng chứng gì chứng minh việc họ vòi tiền nhà mày. Rõ ràng việc ng nhà mày đc cứu sống chỉ do sự khác nhau về trình độ chuyên môn của 2 viện: 1 bên cứu đc, 1 bên bỏ. Thế thôi.
Cái suy nghĩ của mày rất nguy hiểm và nó ngấm ngầm vào não bộ, truyền tai nhau tạo nên 1 thế hệ mở mồm ra là chửi, mở mồm ra là chụp mũ cho rằng bs ăn tiền, bs quan liêu.
Nhà tao ko ai làm bs hết, tao cũng chả có quan hệ quen biết gì bs cả, nhưng thực tế là tao chưa thấy bs nào tao khám chữa bệnh mà tệ cả, họ ko vòi tiền, họ ko cần ng a ng b ng c giới thiệu. Và tao luôn biết ơn họ vì đã cứu sống ng thân của tao. Bạch Mai có, 108 có, Vinmec có. Đương nhiên khi xong việc tao có cảm ơn, họ có nhận, nhưng chưa baoh vòi vĩnh tiền nong cả. Tao cảm ơn họ trong tâm thế của 1 bệnh nhân, biết ơn họ đã giúp đỡ qua cơn nguy kịch. Đối với 1 bs mổ đứng 10 tiếng đồng hồ, mổ phanh bụng mày ra, lấy cái này, cắt cái kia, thay thế cái khác, giúp mày sống khoẻ. Thì 5-10tr quá rẻ mà? Mày đi Bj xóc lọ đã bo các em 1-2 tr thì 5-10tr cho 1 ng vừa phanh bụng mày ra rồi khâu lại có đáng gì????
Trong 1 vài lần tao có nhờ vả quan hệ để được việc, nhưng rồi tao thấy nhờ vả quan hệ sẽ ko work đâu nếu ko phải mqh cực kì thân thiết. Mày thử tưởng tượng nếu mày làm bs xem, sẽ có những người ở tận đẩu đâu giới thiệu mất 10p mới ra được cái network tại sao họ biết mày để nhờ vả. Và một ngày họ cũng nhận đâu đó tầm 5-10 cuộc điện thoại nhờ vả như vậy, họ sẽ éo care mày là ai đâu. Nếu bs mới vào nghề có thể, chứ bs giàu kn họ éo có time nghe điện thoại nhờ vả đâu. Thế nên tao ko tìm kiếm các mqh để nhờ vả bs. Nhưng bs nào đã giúp tao, khám cho tao, tao luôn lưu số và cảm ơn họ, keep contact với họ. Thậm chí tao gửi hoa tặng họ vào ngày thầy thuốc, tao mua đc con cá ngon tao đem biếu. Đấy là cách tao duy trì mqh tốt vs bs. Và họ nhớ tao khi tao cần họ giúp. Thực tế, các bs bâyh họ tốt cả về nghiệp vụ (đi du học nhiều) lẫn đạo đức - đặc biệt bs trẻ. Thu nhập của họ tại các phòng khám thừa nuôi sống họ mà ko cần phong bì phong bao. Đừng giữ cái suy nghĩ xấu xa đó và tích cực lên.


Vấn đề tao nhìn thấy ở đây là: Có thể bệnh viện/bác sĩ này kết luận ko cứu đc. Nhưng bệnh viện/bác sĩ khác có khi lại cứu được. Kể cả là 9 phần chết, 1 phần sống

