Về cái đẹp

Ham muốn đập vỡ sọ hay nhét thuốc chuột vào mồm thằng khác là những ham muốn hoàn toàn chính đáng. Nhưng sống trong xã hội có khế ước (tức pháp luật) thì không được làm, nếu không muốn bị trừng trị.

Mày không tưởng tượng được ra công dụng đập vỡ sọ thằng khác của một hòn đá, không có nghĩa nó không có tác dụng đó. Thế giới của mày là giới hạn nhận thức của mày. Ví dụ tốt cho luận điểm này có thể thấy rất rõ trong bài chơi nấm của tml @gaodam, rất hay: Hãy bay theo cách của bạn: Nấm - XAMVN
Đá đập vỡ sọ cũng bt thôi chớ k có gì mà k nghĩ ra. Bởi k ai thấy được thế giới như nó vốn có, mỗi người chỉ là 1 góc nhìn phiến diện. Còn luận điểm về chất kích thích t thấy nó đúng nếu dùng hệ quy chiếu là vô thức, những người bị dồn đến đường cùng cũng hành động theo vô thức.
 
Đá đập vỡ sọ cũng bt thôi chớ k có gì mà k nghĩ ra. Bởi k ai thấy được thế giới như nó vốn có, mỗi người chỉ là 1 góc nhìn phiến diện. Còn luận điểm về chất kích thích t thấy nó đúng nếu dùng hệ quy chiếu là vô thức, những người bị dồn đến đường cùng cũng hành động theo vô thức.
Vô thức là một dạng tiềm thức, những thói quen do đúc kết từ tổ tiên, mã hóa vào di truyền. Gọi là "vô" cũng đéo đúng, vì nó là kết quả của những thói quen tập thành, truyền thừa trong một giống loài, bất chấp đời sống ngắn ngủi của các cá thể. Nó khác với ảo giác.

Ảo giác không có giới hạn, không có kế thừa.
 
Đá đập vỡ sọ cũng bt thôi chớ k có gì mà k nghĩ ra. Bởi k ai thấy được thế giới như nó vốn có, mỗi người chỉ là 1 góc nhìn phiến diện. Còn luận điểm về chất kích thích t thấy nó đúng nếu dùng hệ quy chiếu là vô thức, những người bị dồn đến đường cùng cũng hành động theo vô thức.
Tml nói sai bét. Các chất kích thích làm tăng sự kết nối giữa các noron thần kinh. Khiến não mày hoạt động công suất lớn hơn bình thường và xử lý các thông tin khác biệt so với thông thường, phóng đại lên hoặc ảo giác. Vô thức ccc ah, coi bức tranh tao úp phía trên về cách não xử lý lại thông tin và nhận thức nó.
 
Tiếp tục buổi sáng tự nhiên nhiều ý tưởng, theo bài viết này thì những thứ mắt thấy chỉ là ảo ảnh. Thứ nhìn thấy được tái cấu trúc nhiều hơn ở trong não thức.
Triết học hiện đại thì cũng cho rằng con người có 2 loại ý thức: phenomenal consciousness và access consciousness.
Phenomenal consciousness: là ý thức về trải nghiệm những cảm giác trong đời sống từ kinh nghiệm thực hành như ngắm loz, vẽ tranh, địt phò, chơi đồ...
Access consciousness: là ý thức cho phép những thông tin cảm giác kia tiếp cận với những phần còn lại của tâm trí. Minh họa bằng bức tranh đẹp vl này :))
View attachment 32139
Đây, dm, đọc cái này đi rồi chém.
 
phân tâm học của Sigmund Schlomo Freud là 1 trường phái tâm lí học, nó đi sâu vào việc phân tích, mổ xẻ từng ngóc ngách của não bộ. Tóm lại trong bộ óc chúng ta có 3 thành phần trí tuệ: ý thức- tiềm thức và vô thức.
Ý thức: là 1 thành phần của bộ óc có tác dụng tái tạo và xử lí thông tin mà chủ thể biết( kiểm soát) được. Vd: chúng ta biết mình đang làm gì, đang ăn món gì- đây là ý thức.
Tiềm thức: là những hoạt động tâm sinh lí, xử lí thông tin diễn ra bên ngoài sự kiểm soát của chủ thể, nhưng nó lại có liên quan trực tiếp đến các hoạt động tâm lí diễn ra dưới sự kiểm soát của chủ thể ấy. Như vậy, tiềm thức thực chất là những tri thức mang tính chất gần như là bản năng, và hầu như ai đó trong chúng ta cũng đã từng trải nghiệm về vấn đề này. Có những hành động khi mới ban đầu ta còn chú ý, vì ta chưa quen, nhưng sau khi ta đã thực hiện nó quá nhiều lần thì lúc này nó đã trở thành phản xạ hay bản năng, và hầu như ta đã k còn ý thức gì về nó nữa. Như việc nói tiếng việt, hầu như từng câu từng lời tự động tuôn chảy ra khỏi miệng mà ta k kiểm soát... đó là nguyên nhân dẫn tới việc nói lỡ lời, nói nhầm... trái ngược lại có ai đó nói mà phải tìm câu, từ, ráp đúng thứ tự.. đây là trường hợp ta nói năng 1 cách thận trọng, có đề phòng.. nhưng trong sinh hoạt bình thường, hầu hết việc nói đều là phản xạ tự nhiên hay bản năng. Đạp xe cũng vậy, ban đầu chúng ta ý thức việc giữ cân bằng nhưng khi lặp đi lặp lại rất nhiều lần cùng 1 lượng thông tin sẽ khiến nó chuyển hoá sang 1 dạng mới: từ ý thức xuống tiềm thức.
Vô thức: là trạng thái tâm lí nằm ở tầng đáy sâu nhất của não bộ, là sự tái tạo và xử lí thông tin mà chủ thể không hề hay biết gì, nó khiến người ta hành động như 1 cái máy. Hiện giờ ta đang sống, ta ăn, nhưng thức ăn vào bao tử của ta, nó được chế biến thành dạng nào: axit, tinh bột.. ai làm điều này? Đương nhiên vẫn là ta, nhưng ta hoàn toàn k hay biết. Đây là 1 phần biểu hiện của vô thức, hầu hết chúng ta đều bỏ quên phần vô thức và chỉ sử dụng phần ý thức. Chúng ta sống, chúng ta làm việc, chúng ta nói luôn có chủ đích, chúng ta tư duy.. đều dựa trên phần ý thức. Nhưng sự thông thái của ý thức chỉ là giọt nước trong biển rộng mênh mông của vô thức. Ví dụ thì rất nhiều, tích cực có tiêu cực cũng k thiếu.
Và hơn hết, bất đồng quan điểm thì cãi nhau tới vô cùng. Ai cũng có cái tôi, ai cũng cảm thấy mình đúng nên t thấy k nên tranh cãi làm gì, vũ trụ rộng lớn, hiểu biết con người có hạn.
Lười biên vl, đang cày bộ tiên hiệp mặc dù xưa giờ ghét k coi( trừ bộ tru tiên quá hot+ nhiều triết lý nhân sinh hay vl)
 
phân tâm học của Sigmund Schlomo Freud là 1 trường phái tâm lí học, nó đi sâu vào việc phân tích, mổ xẻ từng ngóc ngách của não bộ. Tóm lại trong bộ óc chúng ta có 3 thành phần trí tuệ: ý thức- tiềm thức và vô thức.
Ý thức: là 1 thành phần của bộ óc có tác dụng tái tạo và xử lí thông tin mà chủ thể biết( kiểm soát) được. Vd: chúng ta biết mình đang làm gì, đang ăn món gì- đây là ý thức.
Tiềm thức: là những hoạt động tâm sinh lí, xử lí thông tin diễn ra bên ngoài sự kiểm soát của chủ thể, nhưng nó lại có liên quan trực tiếp đến các hoạt động tâm lí diễn ra dưới sự kiểm soát của chủ thể ấy. Như vậy, tiềm thức thực chất là những tri thức mang tính chất gần như là bản năng, và hầu như ai đó trong chúng ta cũng đã từng trải nghiệm về vấn đề này. Có những hành động khi mới ban đầu ta còn chú ý, vì ta chưa quen, nhưng sau khi ta đã thực hiện nó quá nhiều lần thì lúc này nó đã trở thành phản xạ hay bản năng, và hầu như ta đã k còn ý thức gì về nó nữa. Như việc nói tiếng việt, hầu như từng câu từng lời tự động tuôn chảy ra khỏi miệng mà ta k kiểm soát... đó là nguyên nhân dẫn tới việc nói lỡ lời, nói nhầm... trái ngược lại có ai đó nói mà phải tìm câu, từ, ráp đúng thứ tự.. đây là trường hợp ta nói năng 1 cách thận trọng, có đề phòng.. nhưng trong sinh hoạt bình thường, hầu hết việc nói đều là phản xạ tự nhiên hay bản năng. Đạp xe cũng vậy, ban đầu chúng ta ý thức việc giữ cân bằng nhưng khi lặp đi lặp lại rất nhiều lần cùng 1 lượng thông tin sẽ khiến nó chuyển hoá sang 1 dạng mới: từ ý thức xuống tiềm thức.
Vô thức: là trạng thái tâm lí nằm ở tầng đáy sâu nhất của não bộ, là sự tái tạo và xử lí thông tin mà chủ thể không hề hay biết gì, nó khiến người ta hành động như 1 cái máy. Hiện giờ ta đang sống, ta ăn, nhưng thức ăn vào bao tử của ta, nó được chế biến thành dạng nào: axit, tinh bột.. ai làm điều này? Đương nhiên vẫn là ta, nhưng ta hoàn toàn k hay biết. Đây là 1 phần biểu hiện của vô thức, hầu hết chúng ta đều bỏ quên phần vô thức và chỉ sử dụng phần ý thức. Chúng ta sống, chúng ta làm việc, chúng ta nói luôn có chủ đích, chúng ta tư duy.. đều dựa trên phần ý thức. Nhưng sự thông thái của ý thức chỉ là giọt nước trong biển rộng mênh mông của vô thức. Ví dụ thì rất nhiều, tích cực có tiêu cực cũng k thiếu.
Và hơn hết, bất đồng quan điểm thì cãi nhau tới vô cùng. Ai cũng có cái tôi, ai cũng cảm thấy mình đúng nên t thấy k nên tranh cãi làm gì, vũ trụ rộng lớn, hiểu biết con người có hạn.
Lười biên vl, đang cày bộ tiên hiệp mặc dù xưa giờ ghét k coi( trừ bộ tru tiên quá hot+ nhiều triết lý nhân sinh hay vl)
VN vẫn bị ảnh hưởng nặng nề bởi cái phân tâm học vớ vẩn của Freud mà không hề biết rằng ở phương tây nó ko đc coi là dòng chính thống như tâm lý học. Họ gần như đã dẹp mẹ phân tâm học và không coi đó là một khoa học để giải thích não bộ của con người. Ảnh hưởng của phân tâm học vào VN là từ bọn trí thức pháp thập niên 40-60 do khi đó phân tâm học như 1 phong trào văn hóa chứ đéo phải 1 môn khoa học thực thụ. Rất nhiều người đã nghiên cứu và tố Freud ngụy tạo các bằng chứng thực nghiệm để chứng minh giả thuyết của mình. Phân tâm học lạm dụng nhiều huyền học và sự thần bí trong các giải thích và dm, nó đéo là 1 khoa học
Tham khảo
Amazon product ASIN 0486437671
 
T tìm kiếm cái t muốn, m tìm kiếm thứ m muốn. T tin vào cái t muốn, m tin vào thứ m muốn. Ở hiện tại, m k nghĩ đó cũng là đang phong trào của bây giờ à.
Vậy 1k năm sau, xã hội văn minh hơn, thì những thứ như hiện tại là lỗi thời.
Tất cả những vấn đề tâm linh như xem bói, gọi hồn, thần giao cách cảm của con người đều không kì lạ bằng hiện tượng vướng lượng tử trong vật lý lượng tử. Hai hạt như photon, hay electron khi cho tương tác với nhau, chúng sẽ có một mối liên hệ ràng buộc. Sau đấy tách chúng ra một khoảng cách có thể là vài trăm cây số hay thậm chí một hạt trên mặt trăng, một hạt ở trái đất, hay thậm chí cách nhau nhiều năm ánh sáng.
Nếu ta tác động tới một hạt thì hạt kia cũng thay đổi theo ngay tức thì y như nó bị tác động vậy. Tốc độ truyền thông tin giữa chúng còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng. Điều này Anh-Xờ-Tanh gọi là hiện tượng ma quái và ông rất bực mình không muốn tin điều này là sự thật.
Đến bao giờ khoa học giải thích được và làm chủ được hiện tượng này thì con người cũng ghê gớm như thánh thần vậy.
 
Quan niệm về cái đẹp có 2 trường phái nổi bật: vị nhân sinh, tức vẻ đẹp đó phải đem lại lợi ích gì đó cho con người, Ví dụ như mông vếu nảy nở của 1 thiếu nữ, khuân mặt điển trai của tổng thống mẽo trên đồng bạc xanh... Và vị nghệ thuật: tức là cái đẹp thuần túy không liên quan đến lợi ích con người, ví dụ như 1 đám mây trắng bồng bềnh hay 1 chiếc là vàng rơi vèo trong gió. 2 trường phái này cãi vã và đấu tranh, chửi bới cũng khốc liệt phết.
Tao thì cho rằng cả 2 bên đều nhảm nhí vì thực sự tao đéo thể phân tách đc 2 cái trường phái này khi đi đến tận cùng của cái đẹp. Đối với bọn vị nghệ thuật, cho dù có tách nghệ thuật độc lập ra khỏi đời sống xã hội của con người thì dm, ai là người cảm nhận được cái nghệ thuật đó? Con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng rơi có thể xúc động về 1 chiều thu diễm lệ chăng? Nghệ thuật là vô nghĩa nếu không có ý thức nhận biết ý nghĩa sự tồn tại của nó.
Đối với tụi nghệ thuật vị nhân sinh: như đã nói ở trên, 1 đám mây bồng bềnh hay 1 chiếc lá bay vèo nó đéo phục vụ cho lợi ích xác thực nào của con người cả. Nó chỉ đẹp trong mắt người cảm nhận bởi tính bất vụ lợi, sự không quy tắc và hoàn toàn đéo có khái niệm, mẫu số chung cho cái đẹp đó. Cái đẹp này xuất hiện và xúc động, mộng tưởng về nó sẽ tan biến đi mất trong vô định không mục đích của tồn tại!

Ví dụ minh họa, ảnh tao tự chọt, nó chỉ là sự ngẫu hứng :v =))
View attachment 31622

View attachment 31623
View attachment 31624

View attachment 31626
View attachment 31627
View attachment 31628
Đéo liên quan nhưng em nào mông căng, bím khít thế mày?
 
Quan niệm về cái đẹp có 2 trường phái nổi bật: vị nhân sinh, tức vẻ đẹp đó phải đem lại lợi ích gì đó cho con người, Ví dụ như mông vếu nảy nở của 1 thiếu nữ, khuân mặt điển trai của tổng thống mẽo trên đồng bạc xanh... Và vị nghệ thuật: tức là cái đẹp thuần túy không liên quan đến lợi ích con người, ví dụ như 1 đám mây trắng bồng bềnh hay 1 chiếc là vàng rơi vèo trong gió. 2 trường phái này cãi vã và đấu tranh, chửi bới cũng khốc liệt phết.
Tao thì cho rằng cả 2 bên đều nhảm nhí vì thực sự tao đéo thể phân tách đc 2 cái trường phái này khi đi đến tận cùng của cái đẹp. Đối với bọn vị nghệ thuật, cho dù có tách nghệ thuật độc lập ra khỏi đời sống xã hội của con người thì dm, ai là người cảm nhận được cái nghệ thuật đó? Con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng rơi có thể xúc động về 1 chiều thu diễm lệ chăng? Nghệ thuật là vô nghĩa nếu không có ý thức nhận biết ý nghĩa sự tồn tại của nó.
Đối với tụi nghệ thuật vị nhân sinh: như đã nói ở trên, 1 đám mây bồng bềnh hay 1 chiếc lá bay vèo nó đéo phục vụ cho lợi ích xác thực nào của con người cả. Nó chỉ đẹp trong mắt người cảm nhận bởi tính bất vụ lợi, sự không quy tắc và hoàn toàn đéo có khái niệm, mẫu số chung cho cái đẹp đó. Cái đẹp này xuất hiện và xúc động, mộng tưởng về nó sẽ tan biến đi mất trong vô định không mục đích của tồn tại!

Ví dụ minh họa, ảnh tao tự chọt, nó chỉ là sự ngẫu hứng :v =))
View attachment 31622

View attachment 31623
View attachment 31624

View attachment 31626
View attachment 31627
View attachment 31628
Ko liên quan, nhưng em nào bím đẹp thế?
 
Quan niệm về cái đẹp có 2 trường phái nổi bật: vị nhân sinh, tức vẻ đẹp đó phải đem lại lợi ích gì đó cho con người, Ví dụ như mông vếu nảy nở của 1 thiếu nữ, khuân mặt điển trai của tổng thống mẽo trên đồng bạc xanh... Và vị nghệ thuật: tức là cái đẹp thuần túy không liên quan đến lợi ích con người, ví dụ như 1 đám mây trắng bồng bềnh hay 1 chiếc là vàng rơi vèo trong gió. 2 trường phái này cãi vã và đấu tranh, chửi bới cũng khốc liệt phết.
Tao thì cho rằng cả 2 bên đều nhảm nhí vì thực sự tao đéo thể phân tách đc 2 cái trường phái này khi đi đến tận cùng của cái đẹp. Đối với bọn vị nghệ thuật, cho dù có tách nghệ thuật độc lập ra khỏi đời sống xã hội của con người thì dm, ai là người cảm nhận được cái nghệ thuật đó? Con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng rơi có thể xúc động về 1 chiều thu diễm lệ chăng? Nghệ thuật là vô nghĩa nếu không có ý thức nhận biết ý nghĩa sự tồn tại của nó.
Đối với tụi nghệ thuật vị nhân sinh: như đã nói ở trên, 1 đám mây bồng bềnh hay 1 chiếc lá bay vèo nó đéo phục vụ cho lợi ích xác thực nào của con người cả. Nó chỉ đẹp trong mắt người cảm nhận bởi tính bất vụ lợi, sự không quy tắc và hoàn toàn đéo có khái niệm, mẫu số chung cho cái đẹp đó. Cái đẹp này xuất hiện và xúc động, mộng tưởng về nó sẽ tan biến đi mất trong vô định không mục đích của tồn tại!

Ví dụ minh họa, ảnh tao tự chọt, nó chỉ là sự ngẫu hứng :v =))
View attachment 31622

View attachment 31623
View attachment 31624

View attachment 31626
View attachment 31627
View attachment 31628
Mới làm xong bài Tập làm Văn ở lớp, đề bài: các giá trị của Văn Học huh em? :)) Em nói y hệt như những gì hồi lăng quăng với đội thi Văn anh bị phải nghe =)) Nhờ thoát ly khỏi đống hý luận vô dụng đó mà giờ anh chửi ĐCM mấy đứa ti toe ngộ chữ như em thật trơn tru như trực tràng ngày ỉa chảy ah ;))
 
Quan niệm về cái đẹp có 2 trường phái nổi bật: vị nhân sinh, tức vẻ đẹp đó phải đem lại lợi ích gì đó cho con người, Ví dụ như mông vếu nảy nở của 1 thiếu nữ, khuân mặt điển trai của tổng thống mẽo trên đồng bạc xanh... Và vị nghệ thuật: tức là cái đẹp thuần túy không liên quan đến lợi ích con người, ví dụ như 1 đám mây trắng bồng bềnh hay 1 chiếc là vàng rơi vèo trong gió. 2 trường phái này cãi vã và đấu tranh, chửi bới cũng khốc liệt phết.
Tao thì cho rằng cả 2 bên đều nhảm nhí vì thực sự tao đéo thể phân tách đc 2 cái trường phái này khi đi đến tận cùng của cái đẹp. Đối với bọn vị nghệ thuật, cho dù có tách nghệ thuật độc lập ra khỏi đời sống xã hội của con người thì dm, ai là người cảm nhận được cái nghệ thuật đó? Con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng rơi có thể xúc động về 1 chiều thu diễm lệ chăng? Nghệ thuật là vô nghĩa nếu không có ý thức nhận biết ý nghĩa sự tồn tại của nó.
Đối với tụi nghệ thuật vị nhân sinh: như đã nói ở trên, 1 đám mây bồng bềnh hay 1 chiếc lá bay vèo nó đéo phục vụ cho lợi ích xác thực nào của con người cả. Nó chỉ đẹp trong mắt người cảm nhận bởi tính bất vụ lợi, sự không quy tắc và hoàn toàn đéo có khái niệm, mẫu số chung cho cái đẹp đó. Cái đẹp này xuất hiện và xúc động, mộng tưởng về nó sẽ tan biến đi mất trong vô định không mục đích của tồn tại!

Ví dụ minh họa, ảnh tao tự chọt, nó chỉ là sự ngẫu hứng :v =))
View attachment 31622

View attachment 31623
View attachment 31624

View attachment 31626
gaigoi.tokyo
View attachment 31627
View attachment 31628
ngon chim
 
Nicotin là cây thuốc lá, cây kia là thuốc phiện. Thuốc phiện chuẩn thì sướng lắm.
Ỏ hoá ra là thiên về codein với morphin nhiều hơn hả
Mà thui chơi thư giãn thui chứ k đam mê lắm
 
Top