Vì sao các triều đại sụp đổ?

Phần 2 - Tiếp

Nhà Đường

Giống như nhà Hán nhà Đường là giai đoạn vẻ vang bậc nhất của TQ. Nó kéo dài gần 300 năm với 2 vua Thái Tông, Huyền Tông. Nhưng thực chất nhà Đường chỉ được khoảng 130 năm yên ổn phẳng lặng thì tiếng trống Ngư Dương nổ ra kéo sập triều đại này. Nó lay lắt thêm 150 năm trong tủi hổ. Tại sao vậy?
Thời Tây ngụy (áp dụng đến những năm Khai Nguyên Thiên bảo nhà Đường), Vũ Văn Thái tạo ra chế độ Phủ binh, phiên chế ra lực lượng quân đội chuyên nghiệp đông đảo. Nhưng các thời trước, quân đội tinh nhuệ đều đóng ở kinh đô, chịu sai sử của Hoàng đế, Huyền tông lại phá bỏ khiến phiên trấn cát cứ mạnh hơn kinh đô. Vua mất khả năng điều khiển tiết độ sứ mà họ cũng k coi vua ra gì. Nên vua chỉ kiểm soát vùng đất nhỏ hẹp. Tài chính thì thiếu thốn, trong bị gia nô (hoạn quan) ức hiếp, ngoài thì lại bị phiên trấn uy hiếp. Cái thói tệ chân tay nặng làm thân thể k mang vác được cuối thời Đông Hán lại bị lại tái hiện mà còn lâu dài hơn, trầm trọng hơn xuyên suốt cả thời Ngũ đại cho đến khi Hậu Chu thế tông Sài Vinh mới bị loại bỏ.

Nhà Tống

Nhà Bắc Tống thay nhà Hậu Chu thấy Đường - Ngũ Đại phiên trấn cát cứ quá mạnh, trung ương thì yếu nên mới sửa cong thành thẳng mà lại thành thẳng quá – điều quân mạnh về Trung ương, cho văn quan quản lý võ quan, cho tướng 3-5 năm đổi chỗ 1 lần, thành ra tướng k biết lính, lính k biết tướng. Đã vậy triều đình dùng người k xứng chức nên cứ đánh với Tây Hạ, Liêu là thua hoài, k gượng được (dù khi ấy Tây Hạ chỉ có 3-4 triệu dân, Liêu có độ 9 triệu dân có Bắc Tống có tới 60-90 triệu dân) quân Hán đông hơn quân Liêu, Hạ rất nhiều.
Ngoài ra không thể kể tới cái mất tai hại – 16 châu Yên Vân. Đây là vùng bên trong trường thành thuộc 2 tỉnh Ký, Tấn. Vùng này nằm sâu trong nội địa, bị Thạch Kính Đường cắt cho Liêu – đây là nơi từ nhà Bắc Tề luyện ngựa chiến – nên Bắc Tống k có kỵ binh mạnh để chống lại quân du mục.
Một nguyên nhân quan trọng nữa là nhà Tống rất giàu có. Miền Giang Nam, Biện - Lạc, Kinh Triệu, Tứ Xuyên…nhiều nơi xuất hiện cảnh phồn vinh chưa từng có. Các vua Tống (từ thời Chân Tông) yếu hèn, nghĩ rằng dồn tiền nuôi quân quá tốn kém, chi bằng cầu hoà, lấy vàng – bạc – lụa đổi lấy hoà bình (k đến 10% ngân khố). Nên sau hoà ước 1005, Tống Liêu gần 100 năm k chiến tranh, yên ổn vô sự, quân sự vô cùng yếu. Khi quân Kim nam xâm (1127) Tống còn thua k kịp vuốt mặt. Lần lượt mất Hà Bắc, Thiểm Tây, Hà Nam Sơn Đông, buộc phải rút về Hoài Nam và Giang Nam. Sự kiện Tĩnh Khang có thể coi là nỗi nhục muôn thuở của người Tàu
Nam Tống k tiếp thu bài học của Bắc Tống, tiếp tục giữ thế thủ với nhà Kim và Mông Cổ, chỉ nghĩ đến đường cầu hoà. Nhưng chỉ còn giữ được non nửa đất nước. Khi Kim mất, lại cùng Mông đánh Kim mà quên rằng Kim mất thì Tống trước sau gì cũng tiêu vong. Năm 1279 nhà Nam Tống mất

Nhà Kim – Nhà Nguyên

Kim là một nước bán khai của người Nữ Chân xuất phát từ vùng Hắc Long Giang. Nhưng là một dân tộc quật khởi, thắng trận như trẻ tre cùng thế thái sơn áp đỉnh, với hàng loạt tướng tài họ Hoàn Nhan (A Cốt Đã, Ô cổ nãi, Tông Bật, Tông Bàn, Tông cán, Tông Hàn…) chỉ mất hơn 10 năm, diệt Liêu, Bắc Tống, bắt Hạ thần phục. Làm chủ Trung Nguyên, Đại mạc và nhiều vùng đất mênh mông ngoài trường thành
Hơn 100 năm sau đến lượt người Mông Cổ do Thành Cát Tư Hãn đứng đầu, nổi lên. Họ nổi lên còn mau hơn nhà Kim, đánh từ Bắc xuống Nam từ đông sang tây. Tạo nên một đế chế rộng lớn liền mạch chưa từng có trong lịch sử nhân loại. Lần đầu tiên người Trung Hoa bị các rợ Hồ làm chủ cả đất nước
Nhưng người Kim và người Mông đều mau suy. Cả hai chỉ làm chủ TQ được trăm năm rồi mất. Bởi vì họ bị Hán hoá. Họ từ bỏ chiến trận trên lưng ngựa, bỏ thịt dê, thịt cừu, bỏ lều bạt trên đồng cỏ, họ ăn sơn hào hải vị của người Hán, thích gái đẹp Trung Quốc, mặc quần là áo lượt, cạo mặt đánh phấn như Hán nhân, thích cầm kỳ thi hoạ, thích giao du với sĩ đại phụ, những vua như Kim Chương Tông rất giỏi hoạ, Nguyên Huệ Tông viết chữ Hán rất đẹp. Thế là họ thành người Hán, mất đi cái anh dũng của tổ tiên, và vì vậy họ trở nên yếu đuối về võ bị, cũng bị những tật của người Hán như tham nhũng, hoạn quan…vậy là họ tiêu vong.
Nhân đây cũng kể, nhiều thằng TQ chê người Hán làm quan cho ngoại tộc là Hán gian. Nhưng người TQ bấy giờ (đặc biệt là người Trung Nguyên) k nghĩ thế. Nhiều người theo nhà Kim, nhà Nguyên rất trung thành (Trương Thiên Cương, Vương Bảo Bảo…). Quan điểm của họ là di địch vào Trung Nguyên thì đều là người Hán, k thủ cựu như quan điểm sau này.
 
Tao có đọc ở đâu đấy ở Trung Quốc có những gia tộc tồn tại gần cả nghìn năm, hay các nước phương Tây cũng vậy, cũng tồn tại rất nhiều gia tộc cổ xưa tồn tại mấy trăm năm đến bây giờ vẫn phát triển. Chứng tỏ rằng mô hình quản lý gia tộc trong phạm vi nhỏ vẫn có thể bền vững, nhưng rộng ra là mô hình phong kiến thì không thể bền vững, lâu dài.
Các gia tộc nghìn năm ở Trung Quốc k thiếu như họ Cố, họ Lục ở Giang Tả, họ Vương ở Thái Nguyên, họ Vương ở Lang Nha, họ Lư ở Bác Lăng...nhưng họ - không tạo thành dòng họ đời đời làm quan - mà vẫn dòng dõi đó 5-7 đời lại có người phát tiết đỗ đạt làm quan trong triều. Mô hình gia tộc Trung Hoa đều như vậy, k có dòng họ nào thành công mãi mãi, nhưng con cháu họ, vẫn nhiều người mang được vẻ vang về cho gia đình
 
Phần 2 - Tiếp

Nhà Đường

Giống như nhà Hán nhà Đường là giai đoạn vẻ vang bậc nhất của TQ. Nó kéo dài gần 300 năm với 2 vua Thái Tông, Huyền Tông. Nhưng thực chất nhà Đường chỉ được khoảng 130 năm yên ổn phẳng lặng thì tiếng trống Ngư Dương nổ ra kéo sập triều đại này. Nó lay lắt thêm 150 năm trong tủi hổ. Tại sao vậy?
Thời Tây ngụy (áp dụng đến những năm Khai Nguyên Thiên bảo nhà Đường), Vũ Văn Thái tạo ra chế độ Phủ binh, phiên chế ra lực lượng quân đội chuyên nghiệp đông đảo. Nhưng các thời trước, quân đội tinh nhuệ đều đóng ở kinh đô, chịu sai sử của Hoàng đế, Huyền tông lại phá bỏ khiến phiên trấn cát cứ mạnh hơn kinh đô. Vua mất khả năng điều khiển tiết độ sứ mà họ cũng k coi vua ra gì. Nên vua chỉ kiểm soát vùng đất nhỏ hẹp. Tài chính thì thiếu thốn, trong bị gia nô (hoạn quan) ức hiếp, ngoài thì lại bị phiên trấn uy hiếp. Cái thói tệ chân tay nặng làm thân thể k mang vác được cuối thời Đông Hán lại bị lại tái hiện mà còn lâu dài hơn, trầm trọng hơn xuyên suốt cả thời Ngũ đại cho đến khi Hậu Chu thế tông Sài Vinh mới bị loại bỏ.

Nhà Tống

Nhà Bắc Tống thay nhà Hậu Chu thấy Đường - Ngũ Đại phiên trấn cát cứ quá mạnh, trung ương thì yếu nên mới sửa cong thành thẳng mà lại thành thẳng quá – điều quân mạnh về Trung ương, cho văn quan quản lý võ quan, cho tướng 3-5 năm đổi chỗ 1 lần, thành ra tướng k biết lính, lính k biết tướng. Đã vậy triều đình dùng người k xứng chức nên cứ đánh với Tây Hạ, Liêu là thua hoài, k gượng được (dù khi ấy Tây Hạ chỉ có 3-4 triệu dân, Liêu có độ 9 triệu dân có Bắc Tống có tới 60-90 triệu dân) quân Hán đông hơn quân Liêu, Hạ rất nhiều.
Ngoài ra không thể kể tới cái mất tai hại – 16 châu Yên Vân. Đây là vùng bên trong trường thành thuộc 2 tỉnh Ký, Tấn. Vùng này nằm sâu trong nội địa, bị Thạch Kính Đường cắt cho Liêu – đây là nơi từ nhà Bắc Tề luyện ngựa chiến – nên Bắc Tống k có kỵ binh mạnh để chống lại quân du mục.
Một nguyên nhân quan trọng nữa là nhà Tống rất giàu có. Miền Giang Nam, Biện - Lạc, Kinh Triệu, Tứ Xuyên…nhiều nơi xuất hiện cảnh phồn vinh chưa từng có. Các vua Tống (từ thời Chân Tông) yếu hèn, nghĩ rằng dồn tiền nuôi quân quá tốn kém, chi bằng cầu hoà, lấy vàng – bạc – lụa đổi lấy hoà bình (k đến 10% ngân khố). Nên sau hoà ước 1005, Tống Liêu gần 100 năm k chiến tranh, yên ổn vô sự, quân sự vô cùng yếu. Khi quân Kim nam xâm (1127) Tống còn thua k kịp vuốt mặt. Lần lượt mất Hà Bắc, Thiểm Tây, Hà Nam Sơn Đông, buộc phải rút về Hoài Nam và Giang Nam. Sự kiện Tĩnh Khang có thể coi là nỗi nhục muôn thuở của người Tàu
Nam Tống k tiếp thu bài học của Bắc Tống, tiếp tục giữ thế thủ với nhà Kim và Mông Cổ, chỉ nghĩ đến đường cầu hoà. Nhưng chỉ còn giữ được non nửa đất nước. Khi Kim mất, lại cùng Mông đánh Kim mà quên rằng Kim mất thì Tống trước sau gì cũng tiêu vong. Năm 1279 nhà Nam Tống mất

Nhà Kim – Nhà Nguyên

Kim là một nước bán khai của người Nữ Chân xuất phát từ vùng Hắc Long Giang. Nhưng là một dân tộc quật khởi, thắng trận như trẻ tre cùng thế thái sơn áp đỉnh, với hàng loạt tướng tài họ Hoàn Nhan (A Cốt Đã, Ô cổ nãi, Tông Bật, Tông Bàn, Tông cán, Tông Hàn…) chỉ mất hơn 10 năm, diệt Liêu, Bắc Tống, bắt Hạ thần phục. Làm chủ Trung Nguyên, Đại mạc và nhiều vùng đất mênh mông ngoài trường thành
Hơn 100 năm sau đến lượt người Mông Cổ do Thành Cát Tư Hãn đứng đầu, nổi lên. Họ nổi lên còn mau hơn nhà Kim, đánh từ Bắc xuống Nam từ đông sang tây. Tạo nên một đế chế rộng lớn liền mạch chưa từng có trong lịch sử nhân loại. Lần đầu tiên người Trung Hoa bị các rợ Hồ làm chủ cả đất nước
Nhưng người Kim và người Mông đều mau suy. Cả hai chỉ làm chủ TQ được trăm năm rồi mất. Bởi vì họ bị Hán hoá. Họ từ bỏ chiến trận trên lưng ngựa, bỏ thịt dê, thịt cừu, bỏ lều bạt trên đồng cỏ, họ ăn sơn hào hải vị của người Hán, thích gái đẹp Trung Quốc, mặc quần là áo lượt, cạo mặt đánh phấn như Hán nhân, thích cầm kỳ thi hoạ, thích giao du với sĩ đại phụ, những vua như Kim Chương Tông rất giỏi hoạ, Nguyên Huệ Tông viết chữ Hán rất đẹp. Thế là họ thành người Hán, mất đi cái anh dũng của tổ tiên, và vì vậy họ trở nên yếu đuối về võ bị, cũng bị những tật của người Hán như tham nhũng, hoạn quan…vậy là họ tiêu vong.
Nhân đây cũng kể, nhiều thằng TQ chê người Hán làm quan cho ngoại tộc là Hán gian. Nhưng người TQ bấy giờ (đặc biệt là người Trung Nguyên) k nghĩ thế. Nhiều người theo nhà Kim, nhà Nguyên rất trung thành (Trương Thiên Cương, Vương Bảo Bảo…). Quan điểm của họ là di địch vào Trung Nguyên thì đều là người Hán, k thủ cựu như quan điểm sau này.
Bài này đặc biệt hay.
 
Phần 2 - Tiếp

Nhà Đường

Giống như nhà Hán nhà Đường là giai đoạn vẻ vang bậc nhất của TQ. Nó kéo dài gần 300 năm với 2 vua Thái Tông, Huyền Tông. Nhưng thực chất nhà Đường chỉ được khoảng 130 năm yên ổn phẳng lặng thì tiếng trống Ngư Dương nổ ra kéo sập triều đại này. Nó lay lắt thêm 150 năm trong tủi hổ. Tại sao vậy?
Thời Tây ngụy (áp dụng đến những năm Khai Nguyên Thiên bảo nhà Đường), Vũ Văn Thái tạo ra chế độ Phủ binh, phiên chế ra lực lượng quân đội chuyên nghiệp đông đảo. Nhưng các thời trước, quân đội tinh nhuệ đều đóng ở kinh đô, chịu sai sử của Hoàng đế, Huyền tông lại phá bỏ khiến phiên trấn cát cứ mạnh hơn kinh đô. Vua mất khả năng điều khiển tiết độ sứ mà họ cũng k coi vua ra gì. Nên vua chỉ kiểm soát vùng đất nhỏ hẹp. Tài chính thì thiếu thốn, trong bị gia nô (hoạn quan) ức hiếp, ngoài thì lại bị phiên trấn uy hiếp. Cái thói tệ chân tay nặng làm thân thể k mang vác được cuối thời Đông Hán lại bị lại tái hiện mà còn lâu dài hơn, trầm trọng hơn xuyên suốt cả thời Ngũ đại cho đến khi Hậu Chu thế tông Sài Vinh mới bị loại bỏ.

Nhà Tống

Nhà Bắc Tống thay nhà Hậu Chu thấy Đường - Ngũ Đại phiên trấn cát cứ quá mạnh, trung ương thì yếu nên mới sửa cong thành thẳng mà lại thành thẳng quá – điều quân mạnh về Trung ương, cho văn quan quản lý võ quan, cho tướng 3-5 năm đổi chỗ 1 lần, thành ra tướng k biết lính, lính k biết tướng. Đã vậy triều đình dùng người k xứng chức nên cứ đánh với Tây Hạ, Liêu là thua hoài, k gượng được (dù khi ấy Tây Hạ chỉ có 3-4 triệu dân, Liêu có độ 9 triệu dân có Bắc Tống có tới 60-90 triệu dân) quân Hán đông hơn quân Liêu, Hạ rất nhiều.
Ngoài ra không thể kể tới cái mất tai hại – 16 châu Yên Vân. Đây là vùng bên trong trường thành thuộc 2 tỉnh Ký, Tấn. Vùng này nằm sâu trong nội địa, bị Thạch Kính Đường cắt cho Liêu – đây là nơi từ nhà Bắc Tề luyện ngựa chiến – nên Bắc Tống k có kỵ binh mạnh để chống lại quân du mục.
Một nguyên nhân quan trọng nữa là nhà Tống rất giàu có. Miền Giang Nam, Biện - Lạc, Kinh Triệu, Tứ Xuyên…nhiều nơi xuất hiện cảnh phồn vinh chưa từng có. Các vua Tống (từ thời Chân Tông) yếu hèn, nghĩ rằng dồn tiền nuôi quân quá tốn kém, chi bằng cầu hoà, lấy vàng – bạc – lụa đổi lấy hoà bình (k đến 10% ngân khố). Nên sau hoà ước 1005, Tống Liêu gần 100 năm k chiến tranh, yên ổn vô sự, quân sự vô cùng yếu. Khi quân Kim nam xâm (1127) Tống còn thua k kịp vuốt mặt. Lần lượt mất Hà Bắc, Thiểm Tây, Hà Nam Sơn Đông, buộc phải rút về Hoài Nam và Giang Nam. Sự kiện Tĩnh Khang có thể coi là nỗi nhục muôn thuở của người Tàu
Nam Tống k tiếp thu bài học của Bắc Tống, tiếp tục giữ thế thủ với nhà Kim và Mông Cổ, chỉ nghĩ đến đường cầu hoà. Nhưng chỉ còn giữ được non nửa đất nước. Khi Kim mất, lại cùng Mông đánh Kim mà quên rằng Kim mất thì Tống trước sau gì cũng tiêu vong. Năm 1279 nhà Nam Tống mất

Nhà Kim – Nhà Nguyên

Kim là một nước bán khai của người Nữ Chân xuất phát từ vùng Hắc Long Giang. Nhưng là một dân tộc quật khởi, thắng trận như trẻ tre cùng thế thái sơn áp đỉnh, với hàng loạt tướng tài họ Hoàn Nhan (A Cốt Đã, Ô cổ nãi, Tông Bật, Tông Bàn, Tông cán, Tông Hàn…) chỉ mất hơn 10 năm, diệt Liêu, Bắc Tống, bắt Hạ thần phục. Làm chủ Trung Nguyên, Đại mạc và nhiều vùng đất mênh mông ngoài trường thành
Hơn 100 năm sau đến lượt người Mông Cổ do Thành Cát Tư Hãn đứng đầu, nổi lên. Họ nổi lên còn mau hơn nhà Kim, đánh từ Bắc xuống Nam từ đông sang tây. Tạo nên một đế chế rộng lớn liền mạch chưa từng có trong lịch sử nhân loại. Lần đầu tiên người Trung Hoa bị các rợ Hồ làm chủ cả đất nước
Nhưng người Kim và người Mông đều mau suy. Cả hai chỉ làm chủ TQ được trăm năm rồi mất. Bởi vì họ bị Hán hoá. Họ từ bỏ chiến trận trên lưng ngựa, bỏ thịt dê, thịt cừu, bỏ lều bạt trên đồng cỏ, họ ăn sơn hào hải vị của người Hán, thích gái đẹp Trung Quốc, mặc quần là áo lượt, cạo mặt đánh phấn như Hán nhân, thích cầm kỳ thi hoạ, thích giao du với sĩ đại phụ, những vua như Kim Chương Tông rất giỏi hoạ, Nguyên Huệ Tông viết chữ Hán rất đẹp. Thế là họ thành người Hán, mất đi cái anh dũng của tổ tiên, và vì vậy họ trở nên yếu đuối về võ bị, cũng bị những tật của người Hán như tham nhũng, hoạn quan…vậy là họ tiêu vong.
Nhân đây cũng kể, nhiều thằng TQ chê người Hán làm quan cho ngoại tộc là Hán gian. Nhưng người TQ bấy giờ (đặc biệt là người Trung Nguyên) k nghĩ thế. Nhiều người theo nhà Kim, nhà Nguyên rất trung thành (Trương Thiên Cương, Vương Bảo Bảo…). Quan điểm của họ là di địch vào Trung Nguyên thì đều là người Hán, k thủ cựu như quan điểm sau này.
Hình như kể từ nhà Nguyên khi du mục tràn vào thì vị trí của Bắc Kinh mới được nâng lên làm thủ đô, ai chiếm được Bắc Kinh là làm hoàng đế ;)). Tính ra vô tình đám du mục Mông Cổ Mãn Thanh mang cái gen thiện chiến vào bọn tàu, mở rộng lãnh thổ mấy cái vùng sa mạc khỉ ho cò gáy. Chứ trước đó thời Tống Đường mặc dù văn hoá cao, giàu có, thơ phú chơi đĩ giỏi chứ đánh đấm thì rất sợ bọn du mục.
 
Hình như kể từ nhà Nguyên khi du mục tràn vào thì vị trí của Bắc Kinh mới được nâng lên làm thủ đô, ai chiếm được Bắc Kinh là làm hoàng đế ;)). Tính ra vô tình đám du mục Mông Cổ Mãn Thanh mang cái gen thiện chiến vào bọn tàu, mở rộng lãnh thổ mấy cái vùng sa mạc khỉ ho cò gáy. Chứ trước đó thời Tống Đường mặc dù văn hoá cao, giàu có, thơ phú chơi đĩ giỏi chứ đánh đấm thì rất sợ bọn du mục.
Mày nhầm rồi
Thời Hán Vệ Thanh bảy lần thắng Hung Nô, thời Đường Lý Tích cầm quân Đột Quyết đánh tới hồ Baikal. Những lần ấy lãnh thổ TQ mở rộng ra rất nhiều (dù toàn sa mạc). Đặc biệt thời Đường, người Hán nhiễm tập tính của người Tiên Ty du mục rất hiếu chiến, k sợ bố con thằng nào cả. Cương vực nhà Đường cũng rất rộng (nam tới Việt Nam, bắc qua đại mạc, đông bắc tới sông Amur, đảo Sakhalin, đông tới Triều Tiên, tây tới Trung Á (thuộc Liên Xô sau này). Chỉ có nhà Tống là võ bị như đbrr thôi
 
Vai trò của Bắc Kinh thì bắt đầu thực sự nổi bật dưới thời Liêu (nam kinh của Liêu) rồi thành Trung Đô của Kim, Đại Đô của Nguyên, Bắc Kinh của Minh và Thanh. Thời Kim trở đi, vai trò của Trung Nguyên (Lạc - Biện) , Quan Trung đã k còn quan trọng như thời Bắc tống về trước. Kinh đô dời về vùng Yên Kinh vì nó là trung tâm lãnh thổ của các triều đại (như nhà Kim, Mông) hoặc là nơi địa đầu biên cương phục vụ mục đích quân sự (Minh). Căn bản nhất bọn vua chúa TQ rất quan về phong thuỷ, đây là nơi có long mạch của cả nước, đặt đô ở đây triều đại mới bền vững lâu dài. (Long mạch ở Trường An, Lạc Dương, Nam Kinh đã bị phá nát k thích hợp đặt kinh đô)
 
Mày nhầm rồi
Thời Hán Vệ Thanh bảy lần thắng Hung Nô, thời Đường Lý Tích cầm quân Đột Quyết đánh tới hồ Baikal. Những lần ấy lãnh thổ TQ mở rộng ra rất nhiều (dù toàn sa mạc). Đặc biệt thời Đường, người Hán nhiễm tập tính của người Tiên Ty du mục rất hiếu chiến, k sợ bố con thằng nào cả. Cương vực nhà Đường cũng rất rộng (nam tới Việt Nam, bắc qua đại mạc, đông bắc tới sông Amur, đảo Sakhalin, đông tới Triều Tiên, tây tới Trung Á (thuộc Liên Xô sau này). Chỉ có nhà Tống là võ bị như đbrr thôi
Ờ nhầm thật, đúng là ngay từ thời Hán và trước đó nữa đã đánh chiếm du mục khét lẹt rồi. Mặc dù có nhiều thời điểm chiếm được vùng đất của người du mục nhưng không cai trị lâu dài được, phải lùi về trường thành. Cơ bản Hán nó vẫn sợ du mục nên mới có cái trường thành, tới khi nhà Thanh - một đám du mục khác tràn vào thì trường thành mới hết ý nghĩa.
Sử tàu tao thích đám du mục ::xamvl19::, chứ ba cái mưu kế thâm độc giữa Hán với Hán thấy nó sao sao ấy ::xamvl19::. Giờ hiện đại mấy anh du mục hết ngóc đầu nổi rồi.
 
Ờ nhầm thật, đúng là ngay từ thời Hán và trước đó nữa đã đánh chiếm du mục khét lẹt rồi. Mặc dù có nhiều thời điểm chiếm được vùng đất của người du mục nhưng không cai trị lâu dài được, phải lùi về trường thành. Cơ bản Hán nó vẫn sợ du mục nên mới có cái trường thành, tới khi nhà Thanh - một đám du mục khác tràn vào thì trường thành mới hết ý nghĩa.
Sử tàu tao thích đám du mục ::xamvl19::, chứ ba cái mưu kế thâm độc giữa Hán với Hán thấy nó sao sao ấy ::xamvl19::. Giờ hiện đại mấy anh du mục hết ngóc đầu nổi rồi.
Uk. Tao cũng thích đọc về các dân tộc du mục kiểu người Hung Nô, người Khương, Tiên Ty, Sa Đà, Nữ Chân, Mông Cổ. Đặc biệt là sử về các triều đại Tiên Ti (Bắc Ngụy, Bắc Tề, Bắc Chu) và Nữ Chân (Kim), nhiều khía cạnh rất hấp dẫn
Thật ra là người Hán k phải lúc nào cũng sợ người Hồ. Hồ mạnh Hán yếu, Hán mạnh Hồ yếu là điều bình thường. Nó phòng lúc nó yếu, Hồ mạnh thôi
 
Nghĩ cũng kì , có mấy cái thằng ất ơ ở đâu .
Tự dưng trồi lên cũng dựng nước như ai xong rồi cũng biến mất 1 cách rõ nhanh , chả ảnh hưởng mẹ đến bản đồ thế giới j cả .
Điển hình là thằng Đại Lý hãm Lồn của gia tộc sừng hươu .
Như 1 kiểu xuất hiện cho vui , ít ra cũng phải xưng hùng xưng bá như Tây Hạ , Thổ Phồn , Đại Liêu hay Mãn Thanh chớ .
 
Nghĩ cũng kì , có mấy cái thằng ất ơ ở đâu .
Tự dưng trồi lên cũng dựng nước như ai xong rồi cũng biến mất 1 cách rõ nhanh , chả ảnh hưởng mẹ đến bản đồ thế giới j cả .
Điển hình là thằng Đại Lý hãm lồn của gia tộc sừng hươu .
Như 1 kiểu xuất hiện cho vui , ít ra cũng phải xưng hùng xưng bá như Tây Hạ , Thổ Phồn , Đại Liêu hay Mãn Thanh chớ .
đại lý của đoàn dự oai hùng, đem toàn quân tinh nhuệ ra đánh quyết tử với quân mông cổ. Sau 1 đêm mất luôn đại lý tự :V
 
đại lý của đoàn dự oai hùng, đem toàn quân tinh nhuệ ra đánh quyết tử với quân mông cổ. Sau 1 đêm mất luôn đại lý tự :V
Tổ sư , nó còn mang quân bem Đại Việt xong mất mẹ quả núi Tây Côn Lĩnh .
Bố tổ sư thằng Kim Dung xạo Lồn , chế cháo truyện viết cha con Đoàn Dư như siêu anh hùng , dìm anh Phục của tao quá đáng .
 
8. Nhà Minh

Từ Châu, Bạc Châu, Túc Thiên, Trừ Châu... Là miền Bắc của 2 tỉnh Tô, Hoãn. Gọi chung là Hoài Bắc hay Hoài Tứ. Vùng này hàng nghìn năm nay là rìa của Trung Nguyên, thiên hạn hán lụt lội k bao giờ dứt. Chiến tranh chưa bao giờ bỏ qua mảnh đất này. Nhưng đây là nơi sản sinh ra nhiều triều đại lịch sử TQ (Hán, Tào Ngụy, Minh). Cái khốn khó khiến con người trở nên khắc bạc nhưng quật cường ý chí vô cùng mạnh mẽ.

Chu Nguyên Chương là một bình dân nghèo miền đất Bái (vùng Từ Châu ngày nay), nghèo khó lưu lạc xuống Giang Nam. Họ Chu tham gia khởi nghĩa Hồng Cân quân, rồi tự tách ra thành một cánh quân, diệt Trương Sỹ Thanh, Trần Hữu Lượng, thống nhất Giang Nam – vùng đất giàu có và rộng lớn nhất Trung Quốc thời đó. Sau đấy, Chu Nguyên Chương sai từ đạt mang quân bắc phạt, diệt nhà Nguyên. Đây có lẽ là lần duy nhất trong lịch sử TQ bắc phạt thành công, quân miền Nam giành được toàn cõi Trung Hoa.

343171
Bản đồ nhà Minh

Thời Minh là thời kỳ đỉnh cao về quyền lực nhà vua. Vua bãi bỏ chức tể tướng, một mình nắm hết đại quyền. Dưới vua là lục bộ. Chu Nguyên Chương, Chu Đệ đều là những người vô cùng tàn bạo nên không tin ai (sợ người ta làm lại bài đó với mình chăng?). Họ tạo ra Cẩm Y vệ, Đông Xưởng, Tây Xưởng – những cơ quan mật vụ khủng khiếp…lại trọng dụng hoạn quan để giám sát quan lại và nhân dân. Minh bản chất vẫn là một nước nông nghiệp nghèo. Nhà Minh chỉ được vài ông vua tốt còn lại đều chẳng ra sao. Các vua đời sau như Vạn Lịch đổ ra đất nước đã vô cùng thối nát, trong thì hoạn quan chuyên quyền (đỉnh cao là Ngụy Trung Hiền), quan lại đấu đá, ngoài thì mất mùa dân chúng đói khổ.

Cuối thế kỷ 16, Minh lại bị người Nữ Chân quật khởi tấn công từ phía Đông bắc, mất Liêu đông, phải co về giữ mấy thành nhỏ ở hành lang Liêu tây và Sơn Hải quan. Trong lúc ấy Lý tự thành nổi lên từ Thiểm tây đánh phá tan hoan cả đất nước. Năm 1644, Lý tự thành diệt nhà Minh rồi lại để cho quân Thanh vượt Sơn Hải quan vào đánh bại. Người Hán giết người Hán để cho ngoại tộc vào nô dịch Trung Hoa thêm gần 300 năm

9. Nhà Thanh

Nhà Thanh là triều đại quân chủ Trung quốc cuối cùng, cũng là triều đại ngoại tộc (người Mãn) như các triều Kim, Nguyên. Nhưng Thanh khôn hơn, không nô dịch người Hán như 2 triều đại kia mà biết tôn trọng văn hóa Hán, dung hợp Mãn Hán làm một cuối cùng người Mãn cũng thành người Hán mà thôi.

Người Mãn Thanh thành công trong việc chinh phục Trung Quốc nhờ mấy điểm – họ sở hữu lực lượng quân sự vô cùng mạnh mẽ (kỵ binh) cùng loạt các tướng lĩnh xuất sắc trên lưng ngưạ. Họ xây dựng mô hình binh-dân hợp nhất (Bát Kỳ) vô cùng hiệu quả mà các dân tộc du mục khác không sánh bằng, lại có thể dùng hết sức của những hàng binh, hàng thần, hàng tướng người Mông, Hán (Bát kỳ mông cổ, bát kỳ hán quân, Lục doanh binh). Lại học được cách đóng súng lớn để công thành. Nhưng quan trọng nhất việc người Hán suy vong (tự đấu đá lẫn nhau) là cơ hội cho người Mãn dành được nước.

Nhà Thanh trải qua một giai đoạn hơn 100 năm vô cùng phồn thịnh rất hiếm có trong lịch sử với 3 ông vua (Khang Hy, Ung Chính, Càn Long). Biên cương mở rộng tới Trung Á, gồm cả Tây Tạng, Tân cương, Mông cổ, nội – ngoại Mãn Châu. Biết tật xấu của các triều vua trước, nhà Thanh k cho biết lập ai làm thái tử để đến khi chết mới công bố. Như thế để chọn được người tài nhất trong số các con vua. Nhờ vậy nhà Thanh ít có vua bất tài.

343172
Bản đồ nhà Thanh

Nhưng giống như tất cả các triều đại phong kiến khác, nhà Thanh cũng rơi vào suy vong. Đó là điều tất yếu. Đầu tiên là về mặt chính trị, sau thời Càn Long, nhà Thanh k còn vua giỏi, tham nhũng tràn lan mà k có khả năng khống chế (đỉnh cao là Hòa thân), hệ thống quan liêu càng lúc càng bộc lộ sự thiếu hiệu quả. Về mặt kinh tế, dân số tăng k ngừng trong khi đó, đất thì có hạn, thiên tai nhiều khiến kinh tế lụi bại. Việc “bế quan tỏa cảng” làm cho thương mại đình đốn, kém phát triển. Về mặt xã hội, những bất mãn về thể chế, về việc ngoại tộc đô hộ, ngoại bang nhòm ngó (Nga, Pháp, Đức, Anh, Mỹ, Nhật…) dẫn đến các bất ổn xã hội bùng nổ. Các cuộc khởi nghĩa của Thái bình thiên quốc, Niệm quân làm cho nhà Thanh trở nên lay lắt. Thêm nữa, thấy nhà Thanh suy yếu, các nước đế quốc gây ra các cuộc chiến tranh (thuốc phiện 1-2, Thanh - Nhật, Nga - Thanh, Thanh – Anh, Liên quân tám nước đánh bắc kinh...) khiến nhà Thanh mất nhiều đất đai (Ngoại Mãn châu, Đài Loan,..) dẫn tới việc nhà Thanh sụp đổ (cách mạng tân hợi)
 

Có thể bạn quan tâm

Top