vừa đúng lại vừa ko đúng,
con đường trung đạo nó ko có định nghĩa rõ ràng, nó chỉ có 1 khái niệm là nằm giữa sự thoải mái và sự khổ hạnh ép xác
nếu quá thoải mái sẽ dẫn đến sự ngu ngốc
ngược lại, nếu quá ép xác, khổ hạnh, sẽ dẫn đến sự hoang tưởng có thể đắc đạo
The second extreme,
attakilamathānuyoga, refers to excessive austerity and self-denial in an attempt to attain spiritual purification. The same sutta states:
con đường đúng đắn là con đường trung đạo, ở giữa, ko thoải mái nhưng cũng ko ép xác, giác ngộ bằng trí tuệ
Conclusion: The Middle Way
Rejecting both extremes, the Buddha declared:
The
majjhima-paṭipadā is neither indulgence nor self-torture, but a balanced path leading to wisdom (
paññā), meditation (
samādhi), and ultimately Nibbāna.
NHƯNG, như nào mới là thoải mái và như nào là khổ hạnh ép xác ? Cái này nó còn phụ thuộc vô tình trạng cơ thể, trạng thái thực tế, cái ông phật chỉ ra với dhutanga, là nó là 1 pháp tu khổ hạnh NHƯNG không ép xác, tức cái dhutanga này là 1 cái chặn trên, vì nếu 1 tu sĩ nào đó thực hành pháp tu khổ hạnh, ban đầu sẽ là ép xác, nhưng lâu dần cơ thể r sẽ quen, và khi này tu sĩ nhầm tưởng cảm giác "quen" này là thoải mái --> ép xác nhiều hơn cho tới khi thành bộ xương khô như này luôn :v
còn lý do vì sao tất cả giới nghiên cứu phật giáo này đều đéo hiểu con đường trung đạo, tại vì con đường trung đạo này là con đường cần phải thực hành, cần phải chiêm nghiệm, ko phải lôi kinh kệ ra soi từng chữ như nào là đúng như nào là đéo đúng, như nào là thoải mái như nào là khổ hạnh ép xác --> ko thực hành thì mãi mãi ko hiểu đc
còn 1 cái rất là "tự mâu thuẫn" của con đường trung đạo, đó là nếu ông nào đó hiểu ra, thì sẽ thấy con đường này hoàn toàn là do cá nhân tự diễn giải ra từ quá trình tu tập 13 hạnh đầu đà, nó xảy ra sự "tự mâu thuẫn", tức là sự nghi ngờ liệu có đang đi đúng chánh pháp, chánh đạo hay ko, hay là đang "tự phát minh" ra 1 loại phật giáo mới, và như vậy liệu có phải là tà đạo ?
tóm lại, thay vì đi thực hành con đường trung đạo phật để lại, thì giới phật giáo lại chìm đắm trong bắt lỗi con chữ kinh kệ, và lại càng chìm trong sự thoải mái ( sensual pleasures ) ---> càng bắt lỗi càng thấy tự mâu thuẫn, và càng vô minh
dhutanga nó như 1 cái đường cao tốc cho tu hành, nhưng có thể đi đc trên đó ko, thì còn phải tùy vô xe và động cơ, ông tuệ trước khi thực hành dhutanga, cũng phải mất đâu 2 năm tập ăn 1 bữa, tập ngủ ngồi r gì đó đ nhớ, với người thế tục ko tu thì nhìn dhutanga như khổ hạnh ép xác, còn với ông tuệ thì nó là trung đạo