Có Hình Cách hiểu về khái niệm "Trống rỗng, Rỗng không" trong một số nền Triết học, Tôn giáo hay mấy tml mới sục cặc, vừa hút cần xong !

Tóm lược khái quát :


sMGWmd.png

1. Vô ngã (Anatta) trong Phật giáo Nguyên thủy (Theravāda)

- "Anatta" (Pāli) có nghĩa là "không có tự ngã", đối lập với khái niệm "Atman" trong Ấn Độ giáo.

- Đức Phật dạy rằng con người không có một linh hồn hay thực thể bất biến. Thay vào đó, chúng ta là tập hợp của ngũ uẩn (sắc, thọ, tưởng, hành, thức), luôn biến đổi.

- Mục tiêu của nhận thức về vô ngã là diệt trừ chấp ngã, từ bỏ tham ái và đạt đến Niết-bàn.


2. Tánh Không (Śūnyatā) trong Phật giáo Đại thừa (Mahayāna)

- "Śūnyatā" (Trống rỗng/Tánh Không) do Bồ Tát Long Thọ (Nāgārjuna) phát triển trong Trung quán tông.

- Không phải chỉ có con người là vô ngã, mà mọi pháp đều vô tự tính (svabhāva). Không có gì tồn tại độc lập, tất cả chỉ hiện hữu dựa vào duyên khởi.

- Tánh Không không phải là hư vô mà là cái nhìn sâu sắc về bản chất thực tại: mọi thứ đều do duyên sinh, không có bản chất cố định.

Ví dụ: Một chiếc xe không có tự tính riêng biệt, nó chỉ là sự tập hợp của bánh xe, động cơ, khung xe… Không có phần nào trong đó là "cốt lõi của chiếc xe".


3. "Empty" trong Thiền tông (Zen)

- Trong Thiền (Ch’an/Zen), khái niệm "empty" (Không, 無 - Wú, Mu) mang tính thực hành nhiều hơn là lý thuyết.

- Empty không phải là "không có gì" mà là sự buông bỏ mọi chấp trước, kiến giải.

- Thiền sư nổi tiếng Joshu (Triệu Châu) có câu thoại "Vô (Mu)!", khi đệ tử hỏi "Con chó có Phật tính không?" → Hướng người hỏi đến chỗ trực nhận Tánh Không mà không dính mắc vào lý luận.

4. Vô ngã & Tánh Không trong Đạo giáo

Đạo giáo không dùng thuật ngữ "vô ngã" nhưng lại có khái niệm "Vô vi" (無爲) và "Tự nhiên" (自然).

Lão Tử trong Đạo Đức Kinh nói:
"Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh."
(Cái có thể gọi là Đạo thì không phải Đạo tuyệt đối, cái có thể đặt tên thì không phải tên thật.)


Tánh Không ở đây là sự hòa hợp với tự nhiên, buông bỏ cái "tôi" nhỏ bé, để trở thành một phần của vũ trụ rộng lớn.

5. Empty trong Triết học Phương Tây

- Hiện sinh (Existentialism - Sartre, Heidegger): Con người không có bản chất cố định mà tự do tạo nghĩa cho đời mình.

- Hư vô luận (Nihilism - Nietzsche): Không có giá trị hay bản chất tuyệt đối nào tồn tại, mọi thứ đều là cấu trúc tâm trí con người tạo ra.

- Hiện tượng học (Phenomenology - Husserl): Không có "thực tại tuyệt đối", mọi thứ chỉ tồn tại trong ý thức của ta về chúng.
 
Umm, nay về lại với Vô Ngã ở chùa Bề Đề đi

I’m e m p t y
Quá chán, tự nhiên nhớ lại giáo án lên núi làm ẩn sĩ của phe Nho giáo Tàu ngày xưa.

Đi nghe giảng pháp thêm, căn cơ cao hơn sẽ được truyền khẩu, 3 cái trên mạng kể cả mày hỏi AI cũng chỉ là sơ sài
Ý mày chỗ in đậm này là sao.
 
Tóm lược khái quát :


sMGWmd.png
2. Tánh Không (Śūnyatā) trong Phật giáo Đại thừa (Mahayāna)

- "Śūnyatā" (Trống rỗng/Tánh Không) do Bồ Tát Long Thọ (Nāgārjuna) phát triển trong Trung quán tông.

- Không phải chỉ có con người là vô ngã, mà mọi pháp đều vô tự tính (svabhāva). Không có gì tồn tại độc lập, tất cả chỉ hiện hữu dựa vào duyên khởi.

- Tánh Không không phải là hư vô mà là cái nhìn sâu sắc về bản chất thực tại: mọi thứ đều do duyên sinh, không có bản chất cố định.

Ví dụ: Một chiếc xe không có tự tính riêng biệt, nó chỉ là sự tập hợp của bánh xe, động cơ, khung xe… Không có phần nào trong đó là "cốt lõi của chiếc xe".
T hay tìm hiểu và đặt niềm tin vào Đại Thừa hơn mấy cái còn lại, tại đây tức Đại Thừa không bao giờ lý thuyết của nó xa rời khoa học, ai tin yêu thì nghe và tìm hiểu thì sẽ được lợi lộc, an lạc. Ngược lại không tin, không thích thì cũng không sao. Đại Thừa không bao giờ hù dọa ai về địa ngục hay cõi súc sanh, hay thúc ép đệ tử phải học.... Với Đại Thừa là vạn sự tùy duyên, duyên khởi, trò muốn học thì thầy sẽ xuất hiện, ngược lại thầy muốn dạy thì trò sẽ xuất hiện.
Đường đời vô vạn nẻo
Không có cũng không không
Hỏi ta làm gì đó ?
CHƠI !!!!
 
Quá chán, tự nhiên nhớ lại giáo án lên núi làm ẩn sĩ của phe Nho giáo Tàu ngày xưa.


Ý mày chỗ in đậm này là sao.
Là mật pháp không thể khinh truyền
Tức là mật pháp sẽ không viết ra giấy.
Nó chỉ được truyền bằng trí nhớ thầy sẽ đọc và trò nhớ thôi
Cái đó là truyền khẩu
 
Đi nhà thờ nghe cha giảng, đi chùa nghe sư thầy thuyết pháp. Chắc ý là vậy…
Mấy ông Sư, ông Cha giảng là dựa vào đâu ? Kinh sách, hay mấy ông tự kinh nghiệm trải nghiệm, đối chiếu, quán chiếu cuộc đời mấy ổng rồi nói ra ? ́Còn đúng hay không thì nói lắm !

Như về cái vụ "cuộc đời này là vô nghĩa" hay từ cổ gọi là "trống rỗng, rỗng không". Mấy bé Genz thì gọi là "tư bản bóc lột nên cần phải chữa lành".

Nói theo triết học hiện đại thì việc "cuộc đời này vô nghĩa vãi l" có 2 cách lý giải :

Chủ nghĩa hiện sinh (Existentialism):
Đây là cái triết lý mà mấy ông triết gia như Søren Kierkegaard, Friedrich Nietzsche, Jean-Paul Sartre nghĩ ra. Nó bảo rằng cuộc sống này đéo có ý nghĩa sẵn đâu, mà mỗi thằng phải tự tạo ra ý nghĩa cho đời mình. Nói trắng ra, mày sống thế nào, mày tự quyết định, không ai ép buộc được. Cuộc đời là vô nghĩa, nhưng chính vì thế, mày có quyền tự do để tạo ra ý nghĩa cho nó.

Chủ nghĩa hư vô (Nihilism): Còn cái này thì bảo rằng mọi thứ đều vô nghĩa, không có giá trị, không có mục đích gì sất. Mấy ông theo chủ nghĩa này nghĩ rằng đạo đức, tôn giáo, hay bất kỳ hệ thống giá trị nào cũng chỉ là do con người bịa ra để tự an ủi nhau thôi. Cuộc sống chả có mục đích gì cả, tất cả chỉ là hư vô.

Sự khác biệt giữa hai chủ nghĩa mặc dù đều thấy cuộc đời này vô nghĩa vãi lồn. Cả hai chủ nghĩa đều bắt đầu từ việc thừa nhận sự vô nghĩa của cuộc sống.

Nhưng trong khi chủ nghĩa hiện sinh khuyến khích việc tự tạo ra ý nghĩa.

Thì chủ nghĩa hư vô lại cho rằng mọi nỗ lực đó đều vô ích !

- Chủ nghĩa hiện sinh:
Chấp nhận rằng cuộc sống không có ý nghĩa sẵn, nhưng khuyến khích mỗi người tự tạo ra ý nghĩa cho riêng mình.

- Chủ nghĩa hư vô: Tin rằng không có ý nghĩa hay giá trị nào tồn tại, và việc tìm kiếm ý nghĩa cũng vô ích.
 
T hay tìm hiểu và đặt niềm tin vào Đại Thừa hơn mấy cái còn lại, tại đây tức Đại Thừa không bao giờ lý thuyết của nó xa rời khoa học, ai tin yêu thì nghe và tìm hiểu thì sẽ được lợi lộc, an lạc. Ngược lại không tin, không thích thì cũng không sao. Đại Thừa không bao giờ hù dọa ai về địa ngục hay cõi súc sanh, hay thúc ép đệ tử phải học.... Với Đại Thừa là vạn sự tùy duyên, duyên khởi, trò muốn học thì thầy sẽ xuất hiện, ngược lại thầy muốn dạy thì trò sẽ xuất hiện.
Đường đời vô vạn nẻo
Không có cũng không không
Hỏi ta làm gì đó ?
CHƠI !!!!
Mấy cuốn Đại Thừa mà m nói là cuốn nào. Vì riêng cái gọi là "Đại Thừa" cũng rất nhiều cái đối chọi lẫn nhau.
 
Mấy cuốn Đại Thừa mà m nói là cuốn nào. Vì riêng cái gọi là "Đại Thừa" cũng rất nhiều cái đối chọi lẫn nhau.
Tao đọc sách và nghe video của tác giả & dịch giả Thích Từ Thông do thầy Dương Tuấn Ngọc giới thiệu. Ngoài ra không nghe nhiều tác giả khác để so sánh.
Tam sao thất bản, giờ sách do người viết mỗi tác giả lại xào nấu, chế biến một chút không biết đường đâu mà học.
 
Là mật pháp không thể khinh truyền
Tức là mật pháp sẽ không viết ra giấy.
Nó chỉ được truyền bằng trí nhớ thầy sẽ đọc và trò nhớ thôi
Cái đó là truyền khẩu
tao khinh, truyền khẩu cc :)))ghi giấy viết còn tam sao thất bản, truyền khẩu đời này qua đời nọ thì Tu tà Tu sai là cái chắc. Bọn mật tông lúc nào cũng tỏ vẻ huyền bí, bí mật, giả thần, giả quỷ toàn lũ vô dụng dụ dỗ con nhang mê tín để kính doanh tôn giáo Giàu nhanh.
 
Là mật pháp không thể khinh truyền
Tức là mật pháp sẽ không viết ra giấy.
Nó chỉ được truyền bằng trí nhớ thầy sẽ đọc và trò nhớ thôi
Cái đó là truyền khẩu
tao khinh, truyền khẩu cc :))) tam sao thất bản, Tu tà Tu sai là cái chắc. Bọn mật tông lúc nào cũng tỏ vẻ huyền bí, bí mật, giả thần, giả quỷ toàn lũ vô dụng dụ dỗ con nhang mê tín để kính doanh tôn giáo Giàu nhanh.

Cái vụ mà "mật pháp" như m nói thì t cũng có nghiên cứu :

- Phật Giáo Tây Tạng (Vajrayana) thì có cái gọi là mật mật này. Ở VN thường biết đến với tên gọi là Mật Tông.

- Thiền Tông (Zen), có khái niệm "truyền pháp, nơi bản chất của Giác Ngộ được truyền từ thiền sư đến học trò, thường vượt qua lời nói, "ấn tâm" (mind seal) được coi là quan trọng và phi ngôn ngữ. Nhưng mà cái này không giống như bên Mật Tông hay theo nghĩa giáo lý bí mật không thể viết ra.

- Bên Đạo Giáo, một số giáo lý và phương pháp được coi là bí mật và chỉ được chia sẻ với học trò đã chứng minh được giá trị.

- Bên Ấn giáo thì có nghi lễ và mantra bí mật được dạy chỉ cho học trò.

- Hồi Giáo nhánh Sufi thường có các nghi lễ, kỹ thuật thiền định và giáo lý ẩn được dạy miệng.

Còn bên Nho giáo có Luận Ngữ, PGNT có Pali Canon và 1 số khác .... thì không thấy vụ "ẩn mật" như trên !
 
Mấy ông Sư, ông Cha giảng là dựa vào đâu ? Kinh sách, hay mấy ông tự kinh nghiệm trải nghiệm, đối chiếu, quán chiếu cuộc đời mấy ổng rồi nói ra ? ́Còn đúng hay không thì nói lắm !

Như về cái vụ "cuộc đời này là vô nghĩa" hay từ cổ gọi là "trống rỗng, rỗng không". Mấy bé Genz thì gọi là "tư bản bóc lột nên cần phải chữa lành".

Nói theo triết học hiện đại thì việc "cuộc đời này vô nghĩa vãi l" có 2 cách lý giải :

Chủ nghĩa hiện sinh (Existentialism):
Đây là cái triết lý mà mấy ông triết gia như Søren Kierkegaard, Friedrich Nietzsche, Jean-Paul Sartre nghĩ ra. Nó bảo rằng cuộc sống này đéo có ý nghĩa sẵn đâu, mà mỗi thằng phải tự tạo ra ý nghĩa cho đời mình. Nói trắng ra, mày sống thế nào, mày tự quyết định, không ai ép buộc được. Cuộc đời là vô nghĩa, nhưng chính vì thế, mày có quyền tự do để tạo ra ý nghĩa cho nó.

Chủ nghĩa hư vô (Nihilism): Còn cái này thì bảo rằng mọi thứ đều vô nghĩa, không có giá trị, không có mục đích gì sất. Mấy ông theo chủ nghĩa này nghĩ rằng đạo đức, tôn giáo, hay bất kỳ hệ thống giá trị nào cũng chỉ là do con người bịa ra để tự an ủi nhau thôi. Cuộc sống chả có mục đích gì cả, tất cả chỉ là hư vô.

Sự khác biệt giữa hai chủ nghĩa mặc dù đều thấy cuộc đời này vô nghĩa vãi lồn. Cả hai chủ nghĩa đều bắt đầu từ việc thừa nhận sự vô nghĩa của cuộc sống.

Nhưng trong khi chủ nghĩa hiện sinh khuyến khích việc tự tạo ra ý nghĩa.
Thì chủ nghĩa hư vô lại cho rằng mọi nỗ lực đó đều vô ích !

- Chủ nghĩa hiện sinh:
Chấp nhận rằng cuộc sống không có ý nghĩa sẵn, nhưng khuyến khích mỗi người tự tạo ra ý nghĩa cho riêng mình.

- Chủ nghĩa hư vô: Tin rằng không có ý nghĩa hay giá trị nào tồn tại, và việc tìm kiếm ý nghĩa cũng vô ích.
chân lý là gì thì ai cũng biết rồi. google, chatgpt còn biết nữa là. Nhưng để diễn đạt chân lí thì chẳng mấy ai làm được. điều này làm tao nhớ tới một nhận xét của nhà văn Vũ Trọng Phụng "cái gì mà người ta tranh cãi nhiều, cái đó sẽ nát bét, kể cả chân lý". Nhận xét này có đúng với cả nhân loại hay không thì không biết, nhưng chắc chắn đúng ở xứ sở này kể cả mấy cái trend, viral xàm cứt.

Kể cả tao là người Công giáo, cũng rất làm biếng đến nhà thờ để nghe phần rao giảng của các cha. Tuỳ người sẽ nói rất súc tích, hiện đại, mang tính thời sự. Còn lại đều rất giáo điều, và chung chung… Tựu chung người có trí tuệ, ko làm biếng nên đọc sách tự nghiên cứu để hiểu.
 
Cái vụ mà "mật pháp" như m nói thì t cũng có nghiên cứu :

- Phật Giáo Tây Tạng (Vajrayana) thì có cái gọi là mật mật này. Ở VN thường biết đến với tên gọi là Mật Tông.

- Thiền Tông (Zen), có khái niệm "truyền pháp, nơi bản chất của Giác Ngộ được truyền từ thiền sư đến học trò, thường vượt qua lời nói, "ấn tâm" (mind seal) được coi là quan trọng và phi ngôn ngữ. Nhưng mà cái này không giống như bên Mật Tông hay theo nghĩa giáo lý bí mật không thể viết ra.

- Bên Đạo Giáo, một số giáo lý và phương pháp được coi là bí mật và chỉ được chia sẻ với học trò đã chứng minh được giá trị.

- Bên Ấn giáo thì có nghi lễ và mantra bí mật được dạy chỉ cho học trò.

- Hồi Giáo nhánh Sufi thường có các nghi lễ, kỹ thuật thiền định và giáo lý ẩn được dạy miệng.

Còn bên Nho giáo có Luận Ngữ, PGNT có Pali Canon và 1 số khác .... thì không thấy vụ "ẩn mật" như trên !
Theo tao và môt số đạo hữu Đại Thừa thì thứ gì tự xưng là pháp mà còn bí mật người ngoài đọc không hiểu, chỉ có đệ tử chân truyền a.k.a người được chọn đọc mới hiểu thì đó đích thị là phường lừa đảo, súc sanh, giả thần, giả quỷ dụ dỗ tín đồ xa vào con đường tà ma ngoại đạo, để mấy khầy tiện đường kinh doanh vật phẩm tâm linh, để khầy làm giàu nuôi con vợ bé.

Bản chất của tu = học, nếu tu đã bằng học mà học thì ai học chả được, chỉ cần người ấy thiện trí thức thì vấn đề đó có khó đến mấy họ vẫn học được.
Nam mô bồ tát, vợ tát phạm nhẹt vựn 🙏🙏
@Xoanquay
 
Theo tao và môt số đạo hữu Đại Thừa thì thứ gì tự xưng là pháp mà còn bí mật người ngoài đọc không hiểu, chỉ có đệ tử chân truyền a.k.a người được chọn đọc mới hiểu thì đó đích thị là phường lừa đảo, súc sanh, giả thần, giả quỷ dụ dỗ tín đồ xa vào con đường tà ma ngoại đạo, để mấy khầy tiện đường kinh doanh vật phẩm tâm linh, để khầy làm giàu nuôi con vợ bé.

Bản chất của tu = học, nếu tu đã bằng học mà học thì ai học chả được, chỉ cần người ấy thiện trí thức thì vấn đề đó có khó đến mấy họ vẫn học được.
Nam mô bồ tát, vợ tát phạm nhẹt vựn 🙏🙏
@Xoanquay
Các thiền sư khá kiệm lời trước các câu hỏi. hơn cả kiệm lời, họ còn thường trả lời hết sức lăng nhăng (thường được thuật lại như những công án), kiểu trả lời của các thiền sư là cách nói khác của thần chú "bố mày đéo biết".Sống trong chân lí thì lời là thừa thãi. Còn chưa ngộ được chân lí thì cũng là hiển nhiên, thế nên mới phải học.
 
chân lý là gì thì ai cũng biết rồi. google, chatgpt còn biết nữa là. Nhưng để diễn đạt chân lí thì chẳng mấy ai làm được. điều này làm tao nhớ tới một nhận xét của nhà văn Vũ Trọng Phụng "cái gì mà người ta tranh cãi nhiều, cái đó sẽ nát bét, kể cả chân lý". Nhận xét này có đúng với cả nhân loại hay không thì không biết, nhưng chắc chắn đúng ở xứ sở này kể cả mấy cái trend, viral xàm cứt.

Kể cả tao là người Công giáo, cũng rất làm biếng đến nhà thờ để nghe phần rao giảng của các cha. Tuỳ người sẽ nói rất súc tích, hiện đại, mang tính thời sự. Còn lại đều rất giáo điều, và chung chung… Tựu chung người có trí tuệ, ko làm biếng nên đọc sách tự nghiên cứu để hiểu.
Theo tao và môt số đạo hữu Đại Thừa thì thứ gì tự xưng là pháp mà còn bí mật người ngoài đọc không hiểu, chỉ có đệ tử chân truyền a.k.a người được chọn đọc mới hiểu thì đó đích thị là phường lừa đảo, súc sanh, giả thần, giả quỷ dụ dỗ tín đồ xa vào con đường tà ma ngoại đạo, để mấy khầy tiện đường kinh doanh vật phẩm tâm linh, để khầy làm giàu nuôi con vợ bé.

Bản chất của tu = học, nếu tu đã bằng học mà học thì ai học chả được, chỉ cần người ấy thiện trí thức thì vấn đề đó có khó đến mấy họ vẫn học được.
Nam mô bồ tát, vợ tát phạm nhẹt vựn 🙏🙏
@Xoanquay
Tao cũng không thích nghi lễ tôn giáo.

Khi mọi người bám chấp vào quan điểm riêng của mình và cho đó là chân lý duy nhất, họ dễ dàng coi thường quan điểm của người khác, dẫn đến tranh cãi và mâu thuẫn. Sự đa dạng trong quan điểm xuất phát từ sự suy diễn và tưởng tượng cá nhân !

Nhưng dù là quan điểm tôn giáo, triết học nào đi nữa thì cũng sẽ phải chết, và chết rồi không biết sẽ đi về đâu. Đó là sự thật !
 
Mệnh đề “chết là hết”, cũng là triết học đấy. Tuỳ người hiểu thôi, thích đơn giản thì nó đơn giản, thích fuck tạp thì nó fuck tạp
Thật ra bạn ấy là bodo của xàm, nên việc nghĩ ngắn, tay nhanh để phang 1 câu mà không đọc nội dung gì hết cũng không bất ngờ.

Có rõ ràng ở trên :

Chủ nghĩa hư vô (Nihilism): Còn cái này thì bảo rằng mọi thứ đều vô nghĩa, không có giá trị, không có mục đích gì sất. Mấy ông theo chủ nghĩa này nghĩ rằng đạo đức, tôn giáo, hay bất kỳ hệ thống giá trị nào cũng chỉ là do con người bịa ra để tự an ủi nhau thôi. Cuộc sống chả có mục đích gì cả, tất cả chỉ là hư vô.
 
Mày đưa ra cái chủ đề nó ko có ý nghĩa. Vô ngã của tiểu thừa nó là kết quả của quá trình tu tập, tâm của con người phải rũ bỏ lậu hoặc, rũ bỏ tham sân si, thực hành tứ chánh cần, ly dục, ly hết ác pháp, lậu hoặc, diệt ngã, xả tâm, từ đó nhập thiền để cho tâm thanh thản, bất động trước mọi cảm thọ, tác động bên ngoài, hình thành nên cái vô ngã, trạng thái đắc đạo mà Thích Ca đã thực hành thành công. Còn tính không của các trường phái còn lại nó chỉ là trạng thái nhất thời khi thiền, nhưng khi xả nếu tâm vẫn còn tham sân si, vẫn còn lậu hoặc thì sẽ lại đâu vào đấy.

Tìm hiểu cho kĩ để hiểu rõ bản chất nghe chưa chú em.
 
Top