Bức tranh …
Bảy tháng trước, mùa xuân, vào một ngày không còn nhớ là đẹp trời hay xấu trời, chúng tôi rẽ vào một hàng bán tranh souvernir rẻ tiền trên đầu phố Nguyễn Thái Học. Đó là ngày trước khi tôi lại đi, là ngày cuối cùng tôi được ở bên cạnh tình yêu của tôi, niềm vui ngắn chẳng tày gang nên dẫu có vui cũng vẫn bị nỗi buồn xa cách phía trước ám ảnh. Sau khi đi lòng vòng mua sắm vài thứ lặt vặt thì chúng tôi vào hàng bán tranh để kiếm một cái tranh nào đó để đem làm quà tặng cho ông giáo của tôi.
Chúng tôi lựa được hai bức tranh, cả khung và tranh giá hai trăm nghìn một bức. Đấy là những bức vẽ phố cổ nhìn khá vô nghĩa, tương xứng với giá tiền của chúng. Một bức có gam màu vàng đất nhạt nhạt, buồn tẻ, mặc dù kỹ thuật phết sơn cũng không tệ lắm. Một bức gam đỏ, tôi khá thích, những mái nhà màu đỏ xếp liền nhau, tuy nhiên bên trên lại là một khoảng trời màu xanh vẽ rất cẩu thả, không khác gì màu xanh trơn đều sơn lên một cái cửa. Sau đó, tôi còn chọn thêm được một bộ tranh gồm ba bức, khổ 30x30, mà tôi rất vừa lòng.
Xách tay mang những bức tranh sang tận đây, là cả một kỳ công. Chính vì thế tôi thấy tiếc nếu đem tặng chúng. Tôi cứ lần lữa. Cũng có thể sự lần lữa ấy giống như một điềm báo trước. Càng ngày chúng càng tăng thêm giá trị đối với tôi, càng ngày chúng càng giống như những vật kỷ niệm quý giá. Sau đó, chúng trở thành vật kỷ niệm quý giá thật sự, khi nhiều thứ buộc phải trôi đi ngoài ý muốn và chúng là dấu chấm cho khoảng thời gian hạnh phúc giờ đây đã hòan toàn đóng băng trong quá khứ.
Tuy nhiên, tôi không nhận ra giá trị của chúng, nếu không đem cho đi một bức.
- Sao mày chưa đem tặng giáo của mày? – M. hỏi.
- Tao chưa kiếm được dịp thích hợp.
- Thế cho tao một bức nhé, tao cần lấy lòng một bà giáo.
- Ừ, lấy bức vàng, đừng lấy bức đỏ.
Khi chỉ còn trong tay một bức lớn, và bộ ba tranh nhỏ, tôi mới quyết định chẳng tặng cho ông giáo nào cả và đem treo lên tường. Mặc dù, bức tường không xứng đáng để có sự hiện diện của tranh. Đó chỉ là mảng vàng ố của những tờ báo được dán lên hai năm trước thay cho giấy dán tường. Căn phòng bừa bộn đến mức kinh khủng của tôi lại càng không xứng đáng để có những bức tranh trang trí. Mặc kệ, tôi vẫn treo những mái nhà màu đỏ lên tường. Bộ tranh nhỏ thì vẫn xếp tạm bợ trên giá sách mà thôi.
Chúng nằm ở trên cao, trên tường và trên giá sách, nhìn xuống căn phòng bề bộn, nơi chỗ này chỗ kia có những đồ vật nhỏ khác giống như chúng, những đồ vật đã biến thành vật kỷ niệm. Cái đồng hồ đeo tay đã đứt dây do đeo quá nhiều và quá lâu, một vài cuốn sách, khung ảnh… những thứ được nhắc tới trong thư rằng “anh hãy vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến em đi”.
Nhiều tháng đã trôi qua như thế. Buồn bã, u ám, một mình ngay cả trong tâm tưởng.
***