Cú đêm ...

Bức tranh …

Bảy tháng trước, mùa xuân, vào một ngày không còn nhớ là đẹp trời hay xấu trời, chúng tôi rẽ vào một hàng bán tranh souvernir rẻ tiền trên đầu phố Nguyễn Thái Học. Đó là ngày trước khi tôi lại đi, là ngày cuối cùng tôi được ở bên cạnh tình yêu của tôi, niềm vui ngắn chẳng tày gang nên dẫu có vui cũng vẫn bị nỗi buồn xa cách phía trước ám ảnh. Sau khi đi lòng vòng mua sắm vài thứ lặt vặt thì chúng tôi vào hàng bán tranh để kiếm một cái tranh nào đó để đem làm quà tặng cho ông giáo của tôi.

Chúng tôi lựa được hai bức tranh, cả khung và tranh giá hai trăm nghìn một bức. Đấy là những bức vẽ phố cổ nhìn khá vô nghĩa, tương xứng với giá tiền của chúng. Một bức có gam màu vàng đất nhạt nhạt, buồn tẻ, mặc dù kỹ thuật phết sơn cũng không tệ lắm. Một bức gam đỏ, tôi khá thích, những mái nhà màu đỏ xếp liền nhau, tuy nhiên bên trên lại là một khoảng trời màu xanh vẽ rất cẩu thả, không khác gì màu xanh trơn đều sơn lên một cái cửa. Sau đó, tôi còn chọn thêm được một bộ tranh gồm ba bức, khổ 30x30, mà tôi rất vừa lòng.

Xách tay mang những bức tranh sang tận đây, là cả một kỳ công. Chính vì thế tôi thấy tiếc nếu đem tặng chúng. Tôi cứ lần lữa. Cũng có thể sự lần lữa ấy giống như một điềm báo trước. Càng ngày chúng càng tăng thêm giá trị đối với tôi, càng ngày chúng càng giống như những vật kỷ niệm quý giá. Sau đó, chúng trở thành vật kỷ niệm quý giá thật sự, khi nhiều thứ buộc phải trôi đi ngoài ý muốn và chúng là dấu chấm cho khoảng thời gian hạnh phúc giờ đây đã hòan toàn đóng băng trong quá khứ.

Tuy nhiên, tôi không nhận ra giá trị của chúng, nếu không đem cho đi một bức.

- Sao mày chưa đem tặng giáo của mày? – M. hỏi.
- Tao chưa kiếm được dịp thích hợp.
- Thế cho tao một bức nhé, tao cần lấy lòng một bà giáo.
- Ừ, lấy bức vàng, đừng lấy bức đỏ.

Khi chỉ còn trong tay một bức lớn, và bộ ba tranh nhỏ, tôi mới quyết định chẳng tặng cho ông giáo nào cả và đem treo lên tường. Mặc dù, bức tường không xứng đáng để có sự hiện diện của tranh. Đó chỉ là mảng vàng ố của những tờ báo được dán lên hai năm trước thay cho giấy dán tường. Căn phòng bừa bộn đến mức kinh khủng của tôi lại càng không xứng đáng để có những bức tranh trang trí. Mặc kệ, tôi vẫn treo những mái nhà màu đỏ lên tường. Bộ tranh nhỏ thì vẫn xếp tạm bợ trên giá sách mà thôi.

Chúng nằm ở trên cao, trên tường và trên giá sách, nhìn xuống căn phòng bề bộn, nơi chỗ này chỗ kia có những đồ vật nhỏ khác giống như chúng, những đồ vật đã biến thành vật kỷ niệm. Cái đồng hồ đeo tay đã đứt dây do đeo quá nhiều và quá lâu, một vài cuốn sách, khung ảnh… những thứ được nhắc tới trong thư rằng “anh hãy vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến em đi”.

Nhiều tháng đã trôi qua như thế. Buồn bã, u ám, một mình ngay cả trong tâm tưởng.


***
Tao thấy cs của mày có vẻ ảm đảm quá nhỉ, đã bao nhiêu lần mày nghĩ cs của mày có gì vui rồi, rồi mày có trả lời đc ko ??? Tao thắc mắc những kiểu ng như mày sẽ yêu như thế nào và ng mà mày yêu sẽ yêu mày ntn vì vốn dĩ mày sinh hoạt giờ giấc khác họ.:vozvn (7):
 
***

Nàng là một sinh viên mới đến, sau một năm học ở trường khác và một chuyến về thăm nhà dài suốt mùa hè, thì chuyển sang trường tôi. Tạm thời ăn cơm cùng với chúng tôi, trong khi đợi chú người yêu Trung Quốc đẹp giai sang. Nàng khá xinh đẹp và vẻ đẹp thì luôn rắc rối, có nhiều chuyện rắc rối xảy ra xung quanh nàng do những thằng đàn ông xa nhà gây ra. Tuy nhiên nó chẳng quan trọng và chẳng cần kể. Quan trọng là tôi được ăn những món Việt Nam nấu rất khéo vào mỗi buổi tối. Tôi không bị đói vào mỗi buổi sáng, vì sẽ có người dậy sớm làm lại những món ăn cho bọn tôi.

Bạn vẫn cho rằng bạn có thể sống không cần ai, không cần ai lo cho mình. Thực tế bạn vẫn đang sống như vậy, vô tâm và cẩu thả với chính bản thân mình, với chính cuộc sống của mình, triền miên trong cái cô độc và một mình gắng gượng chống chọi những khó khăn. Thậm chí bạn còn tự mãn với cuộc sống như vậy. Bạn cười khẩy vào tất cả và sống một cuộc sống không phải với những ngày hiện tại, bạn mặc kệ tất cả và mọi điều bạn nghĩ về bạn đều thuộc về mảnh đất rất xa nơi bạn sinh ra và rất lâu bạn mới có thể trở về. Bạn sống như vậy không sao cả. Rồi, bạn nhận được sự chăm sóc vô tư của đôi bàn tay người phụ nữ. Sự chăm sóc đó từng chút từng chút một lôi bạn về, buộc bạn đối mặt với cuộc sống không phải là cuộc sống của bạn.

Lần đầu tiên trong cuộc sống lang thang này, có người gọi điện cho tôi hỏi có về ăn cơm hay không để chờ. Lần đầu tiên có người tỏ ra vui mừng khi thấy tôi ăn ngon. Lần đầu tiên có người làm tôi thấy cần phải trở về nhà ngay khi xong việc. Lần đầu tiên có người buộc tôi phải làm việc tập trung gấp ba bốn lần sự uể oải bình thường để trở về kịp với mâm cơm. Trước đây, tôi có thể hòan thành chúng bất cứ khi nào tôi thích, tôi có thể về nhà lúc 6h tối để ngồi đọc sách nghe nhạc bên đống vỏ chai và túi ni lông vứt bừa bãi. Hoặc là tôi có thể về vào lúc 12h đêm sau khi lang thang chán chê đơn giản vì chả cần phải về. Hoặc là tôi có thể đi một mạch vài ngày mới thèm về. Sự hiện diện hay không hiện diện của tôi, không ai để ý, ngay cả chính tôi cũng vậy.

Một ngày, tôi đưa cho nàng chìa khóa để nàng ở nhà dùng nhờ máy tính của tôi lên mạng. Chín giờ tối tôi về, thấy nàng đang ngồi bên bàn máy tính. Bàn ghế vẫn kê ở vị trí cũ, nhưng căn phòng của tôi trở nên quá mới mẻ. Nàng đã biến nó thành một căn phòng sạch sẽ không một vết bụi, không một vật để sai chỗ. Nàng đã lau dọn nó từ 1h chiều cho tới 7h tối không ngơi tay. Có một mình mà nàng đã lật hết thảm lên để lau kỹ từng tấm gỗ ván sàn, nàng đã dọn sạch cả những góc khuất nhất mà 2 năm nay tôi không thèm liếc vào.

Chỉ có những ai sống lởm khởm như tôi trong hai năm trời, thì mới có thể hiểu những gì tôi cảm thấy khi ấy. Tôi chợt nhận ra rằng thời gian tới tôi sẽ không thể sống như cũ được nữa. “Thật kinh khủng, làm sao anh có thể sống trong cái phòng như thế cơ chứ!”. Phải, thật kinh khủng, tôi sẽ không còn dám vứt bày bừa ra căn phòng này được nữa, tôi sẽ không chịu được nỗi cô độc bằng cách lãng quên. Nàng đem đến cho tôi sự chăm sóc ngoài sức tưởng tượng của tôi, và cũng buộc tôi phải đối diện với sự cô độc của tôi, điều mà tôi vẫn cười khẩy vào nó. Chỉ vài ngày nữa mọi điều tốt đẹp này sẽ qua đi, vài ngày nữa bạn trai của nàng có mặt rồi.

***
 
Một ng có thể thay đổi được bản thân mày như vậy thì mày phải cố mà giữ lấy chứ sao lại để ng ta phải chờ đợi ai nữa. Hay là mày lại vẫn cười khẩy mà trong lòng thì muốn khóc. Cuộc sống vốn dĩ cũng phức tạp nhưng cũng có thể đơn giản thôi, đơn giản như là '' Lần đầu tiên trong cuộc sống lang thang này, có người gọi điện cho tôi hỏi có về ăn cơm hay không để chờ. Lần đầu tiên có người tỏ ra vui mừng khi thấy tôi ăn ngon. Lần đầu tiên có người làm tôi thấy cần phải trở về nhà ngay khi xong việc. Lần đầu tiên có người buộc tôi phải làm việc tập trung gấp ba bốn lần sự uể oải bình thường để trở về kịp với mâm cơm. Trước đây, tôi có thể hòan thành chúng bất cứ khi nào tôi thích, tôi có thể về nhà lúc 6h tối để ngồi đọc sách nghe nhạc bên đống vỏ chai và túi ni lông vứt bừa bãi. Hoặc là tôi có thể về vào lúc 12h đêm sau khi lang thang chán chê đơn giản vì chả cần phải về. Hoặc là tôi có thể đi một mạch vài ngày mới thèm về. Sự hiện diện hay không hiện diện của tôi, không ai để ý, ngay cả chính tôi cũng vậy.''.
 
***

Tôi chào mừng căn phòng sạch sẽ mới mẻ, bằng những chai bia. Tôi, nàng và M. ngồi uống bia trong phòng tôi, giờ đây nó đã xứng đáng để tiếp khách. Nàng không uống được bia và chỉ ngồi uống nước lọc, vì phòng tôi ngoài bia và nước lã ra thì chả bao giờ có gì để uống. Chúng tôi uống bia, nghe nhạc, nói chuyện, cho đến đêm khuya. Nàng nhìn lên bức tường:

- Anh cho em bức tranh kia đi. Phòng em mà có nó thì sẽ đẹp lắm, chứ anh treo nó lên cái tường dán báo này thì có ra gì đâu.
- Em lấy đi.
- Thật chứ? Em chỉ hỏi đùa thế thôi mà.
- Thật. Chỉ cần em hiểu rằng đó là kỷ niệm của anh và anh rất yêu quý nó.
- Thế tại sao lại tặng cho em. Em không dám lấy đâu.
- Vì anh chỉ thích tặng những gì anh yêu quý. Và vì anh yêu quý em.

Nàng cười rất vui tươi và sau đó một lát thì lấy bức tranh ra khỏi vị trí của nó, mang về phòng. M. cũng ra về. Tôi còn lại một mình, dọn sạch sẽ những vỏ chai bia và giấy vụn. Tôi ngồi vào bàn máy tính. Một cảm giác lạ lạ ở phía sau lưng khiến tôi phải quay lại nhìn, và tôi nhận thấy sự thiếu vắng không thể nào chấp nhận nổi khi trên tường không còn bức tranh đó nữa. Tôi gạt đi, lại ngồi uống tiếp những chai bia còn lại. Nhưng sự thiếu vắng bức tranh càng ngày càng hiện ra rõ rệt.Tôi bỏ máy tính, với tay lên nóc giá sách lấy xuống bộ ba tranh nhỏ đã được nàng xếp rất đẹp trên đó. Tôi dựng chúng bên thành giường, ngồi xuống thảm và ngắm nhìn chúng. Chúng không còn là chúng nữa, chúng mất mát và cô đơn khi bức tranh kia đã không còn.

Bức tranh ấy không còn là của tôi nữa. Tôi mới nhận ra rằng tôi vẫn ngắm nhìn nó hàng ngày dù chỉ là một cái liếc mắt. Khi tôi bước chân qua cửa, thì màu đỏ của những mái nhà ấy là một điểm nhấn ấm áp dành cho tôi. Khi tôi trở về sau một ngày mệt mỏi, màu đỏ ấy đón chào tôi và làm cho nơi tôi ở bớt trống trải. Tôi đã cho đi bức màu vàng mà không nuối tiếc, nhưng cái màu đỏ này mà mất hẳn đi thì tôi không sao chịu được. Quá khứ tuy đã đi qua và không còn lại gì nữa, nhưng thực ra nó vẫn hiện hữu và vẫn sống.

Ba giờ đêm, tôi quyết định lên gõ cửa phòng nàng.
- Ai thế?
- Anh. Anh có chuyện muốn nói.

Nàng mở cửa, tôi nhận thấy nàng vẫn thức từ đó đến giờ. Một sự nghi hoặc nhỏ hiện lên trong mắt nàng khiến tôi thấy cần phải giải thích ngay. Tôi đến bên bức tranh đang được nàng dựng trên bàn, chưa kịp treo, yên lặng đứng nhìn nó. Nàng hiểu ngay lập tức.

- Anh muốn lấy nó về phải không?
- Phải. Anh xin lỗi.
- Anh cứ lấy về đi, có sao đâu.
- Thật lố bịch phải không! Nhưng anh không thể chịu nổi sự thiếu vắng nó. Chỉ khi em mang đi rồi thì anh mới nhận ra. Xin lỗi em. Nó chỉ là một bức tranh rẻ tiền, hầu như vô giá trị. Nên một ngày kia em sẽ thay nó bằng thứ khác, em sẽ vứt bỏ nó như vứt bỏ một đồ vật bình thường đã cũ.
- Em hiểu. – Nàng mỉm cười dịu dàng – Em tặng lại nó cho anh đấy.

Bây giờ, khi tôi đang ngồi đây bên bàn máy tính, thì bức tranh đã được treo trở lại vị trí cũ, màu đỏ của nó lại sưởi ấm cho tôi mỗi khi tôi nhìn ra phía cửa. Những mái ngói đỏ xếp liền nhau, bên trên là màu trời được vẽ cẩu thả, đơn điệu như màu trơn láng mà người ta vẫn sơn lên cánh cửa.

It's another Tequila Sunrise
 
… và người tình ba đêm

- Anh sẽ gọi em là người tình của ba đêm. – Tôi nói với nàng như thế khi bình minh lên xua đi đêm thứ ba.
- Người tình của ba đêm! Nghe khốc liệt quá nhỉ.

Nghe khá là buồn cười và gợi nên nhiều liên tưởng. Đối với tôi thì nàng chính xác là một người tình của ba đêm.

***

Đêm thứ nhất chính là cái đêm tôi lên xin lại bức tranh. Tôi không tạm biệt nàng ngay, cũng không lấy bức tranh về ngay, mà xin phép nàng cho tôi ở lại, và tôi lấy nốt những chai bia lên ngồi trên phòng nàng. Tôi ngồi trên ghế, bên cạnh bức tranh của tôi, uống những chai bia và vừa nói chuyện vừa ngắm nhìn nàng.

Rất lâu rồi tôi mới lại nói chuyện. Tức là nói ra những cái mình nghĩ thật trong lòng, không phải những lời đãi bôi, xã giao. Nói thật sự chứ không phải là viết một cái email. Chúng tôi nói chuyện cho tới sáng. Trước khi tôi về, tôi bảo nàng“Anh yêu cầu em đừng nói lại chuyện của anh cho bất kỳ ai, anh đã nói nhiều đến nỗi đủ để 3 tháng tới không cần nói câu nào”.

***
 
2k/tháng đéo đủ tiền tao chơi gái và uống coffee mày ơi, riêng YouTube đã có những video của tao kiếm 5k/ngày (chỉ 1 video trên 1 kênh duy nhất) rồi. Chưa kể đến Google AdSense (Content Website), Google AdMob (Ứng dụng di động), Facebook Ads Break, Facebook Instant Articles, Amazon FBA cả Dropshipping (PL lẫn Hijack) và bán áo thun bằng traffic Instagram, rồi đá đưa trade coin các kiểu nữa. Mày nghĩ tao phải đi làm thuê cho mấy cái công ty bảo mật củ lìn đấy à. ;))
Mày là thánh à?! 3 đầu 6 tay à? chém vừa thôi chứ ;))
 
Mày là thánh à?! 3 đầu 6 tay à? chém vừa thôi chứ ;))
https://xamvn.bet/threads/chau-tao-...-xin-tu-van-giup-a.154719/page-7#post-1508137
Tao không muốn làm việc cho mấy tập đoàn tư bản bóc lột đó, tao chỉ muốn làm đối tác (partner) của chúng mà thôi. Vì thế nên tao làm YouTube Partner, Publisher của Google AdSense và Google AdMob, Google DoubleClick, Facebook Audience Network (Ad Break và Instant Articles), etc... Mức lương cả tháng của 1 nhân viên, kỹ sư hay kể cả quản lý 1 bộ phận của Google hoặc Facebook cũng chỉ bằng thu nhập vài ngày của tao mà thôi. Đây là 1 tài khoản AdSense trong cả đống tài khoản của tao và mới chỉ là 1 mảng thôi đấy.

HChyH.png


Tao cũng là một khách hàng lớn của tụi nó luôn (Advertiser) với những chiến dịch quảng cáo ngân sách cả trăm ngàn đô 1 ngày để kéo traffic, bán hàng Amazon và Ebay, bán áo thun, vv... Không có những nhà quảng cáo đốt tiền như rác giống như tao thì chúng nó cũng mốc mỏ, lấy đâu ra tiền mả trả lương cho nhân viên.

HJnID.png
 
Người không tin thì show ảnh gì thì vẫn không tin, người tin thì không cần show vẫn tin :doubt:

Show tiền vậy. ;))
https://xamvn.bet/proxy.php?image=http%3A%2F%2Fi.imgur.com%2FYyJJCTQ.jpg&hash=22f4a02ec47dd33efdad823d934f6ad1
 
***

Đêm thứ hai.

Tôi đã thức trắng suốt đêm và cả ngày ngồi nhà dán mắt vào màn hình máy tính. Buổi tối không ai ở nhà, chỉ có tôi và nàng, quyết định chẳng nấu nướng gì cả và mua cái gì đó ăn tạm thôi. Tôi ra đường mua về một con gà quay, giờ này ngoài đường chẳng mua được gì khác cả. Tôi đã ăn nhiều cái món tạm bợ này đến nỗi hơn nửa năm nay chưa ai ép được tôi ăn nó thêm lần nào cả. Thế nhưng tôi vẫn ăn cùng với nàng. Tôi lại uống thêm hai chai bia, tôi có kinh nghiệm rằng ở đây thì bia còn làm người ta tỉnh táo và thức được lâu hơn cả café. Tôi quay về phòng và tiếp tục lọ mọ với cái máy tính, với một phần việc đang bị thúc ép và nó choán hết thời gian của tôi.

Mười hai giờ đêm khi tôi cảm thấy rất mệt thì nghe tiếng chân bước ngoài hành lang. Tôi làm sao nhận ra tiếng bước chân, nhưng tôi hi vọng đó là nàng, và mỉm cười khi người gõ cửa chính là nàng.

Lại một đêm nữa tôi không ngủ để ngồi nói chuyện. Nhưng lần này là nàng kể chuyện. Câu chuyện của nàng quá hấp dẫn đối với những kẻ tọc mạch lẫn không tọc mạch, cho nên tôi không kể nó ra đây được. Mà tôi cũng hiểu rằng nàng chỉ nói với riêng tôi, sẽ không có ai khác để nàng nói ra, bởi lẽ tôi có liên quan đôi chút. Đấy là một chuyện rất cân não đối với một người phụ nữ, khiến cô ta sẽ không bao giờ quên được nếu không bất cần hoặc không tự tha thứ cho mình. Mà nàng cũng chỉ nói hết ra với tôi, khi nàng còn mới đang bóng gió xa xôi thì tôi đã nói rằng tôi thừa biết chuyện đó. Nàng cũng chỉ thoải mái khi biết rằng chẳng ai nói lại với tôi mà tôi chỉ tự nhận thấy mà thôi. Chúng tôi nói chuyện rất lâu như thế. Tôi lắng nghe và an ủi bằng mọi cách nói tôi biết, nhưng không có kết quả gì cả. Người ta không thể vượt qua một chuyện cay đắng, nếu không nhìn rõ nó là thế nào. Và tôi nói cho nàng nghe những sự thật mà nàng không biết, những sự thật mà nếu không vì muốn giúp nàng thì tôi không bao giờ nói, nó rất dễ gây cho tôi những phiền toái nếu nàng không giữ kín cuộc nói chuyện này.

Tôi đã không cẩn trọng để lường hết nàng có thể sốc như thế. Mặt nàng tái nhợt đi, đôi mắt nàng tê dại và thất thần, nàng thở dốc và gấp như một người lên cơn đau tim. Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay nàng, và nàng lập tức túm lấy nó bằng cả hai bàn tay. Tôi ngồi xuống cạnh nàng, quàng tay ôm lấy nàng và để nàng khóc trên vai tôi, khóc rất lâu.

Trời đã gần sáng và nàng đã bình tâm trở lại. Tôi ngồi xuống thảm, tựa lưng vào thành giường, bên chân nàng, vai trái tôi vẫn ướt đẫm những giọt nước mắt của nàng. Lâu sau tôi nói:

- Anh sẽ không quên hai đêm thức trắng này.
- Em cũng thế.
- Không hẳn thế đâu. Khi người yêu em sang, em quay về cuộc sống cũ đem lại hạnh phúc cho em, thời gian sẽ làm em lành vết thương. Cũng có thể sau này thỉnh thoảng em sẽ nhớ lại nó. Và sau đó thì em mới lại nhớ ra rằng từng có anh ngồi nói chuyện với em.
- Không. Đầu tiên em sẽ nhớ tới anh trước, em sẽ nhớ là từng có lúc nói chuyện với anh.
- Cảm ơn em. (Dù sao tôi cũng phải cảm ơn nàng vì một lời nói tốt đẹp, dù biết đấy là lời nói sai).

Khi trời sáng và nàng ra về, tôi còn ngồi rất lâu. Nàng đã làm xáo trộn hết tất cả cuộc sống của tôi, và tôi cần phải suy nghĩ xem thời gian tới tôi sẽ sống như thế nào khi sự xuất hiện ngắn ngủi của nàng kết thúc. Nàng có nói với tôi rằng, “đừng để cho mình bị đóng băng như vậy, đừng cố chấp như vậy, đừng ép mình như vậy, anh hãy mở lòng ra đi và anh sẽ nhận được nhiều điều tốt đẹp”. Cần phải mở lòng ra à? Nhưng để làm gì khi tôi không muốn bất cứ ai bước vào, không muốn bất kỳ ai khi tôi còn ở đây sống cuộc sống lang thang này, không muốn bất kỳ ai kể cả nàng. Kể cả nàng? Tôi vẫn cố chấp rằng “không muốn bất kỳ ai”, nhưng bây giờ lại phải thêm “kể cả”. Tôi hiểu điều đó có nghĩa rằng tôi không thể chống lại nàng nếu nàng muốn.

- Em đã và đang làm nhiều thằng ở đây điên đảo vì em. Tôi nói với nàng thế lúc tối khi đang ăn món gà quay.
- Thế à?
- Ừ, thậm chí kể cả anh.
- Cũng có thể như thế, nhưng điều quan trọng là không giữ chân anh được thôi.
- Em nói thế thì đúng.

Sau đêm đó, tôi ngủ được hai tiếng thì phải thức dậy và lại phải ngồi vào máy tính.


***
 
***

Đêm thứ ba. Đêm cuối cùng.

Nàng gõ cửa khi tôi đang đọc một cái email làm tôi xót xa tới mức không thể nào xót xa hơn được. Tới mức tôi không thể giấu cái cảm xúc ấy đi và nàng nhận thấy nó. Tôi cho nàng đọc, nàng đọc nó rất kỹ. Tôi chờ nàng đọc xong. “Em sang gõ cửa thằng đen mua hộ anh ít bia. Giờ khuya thế này chỉ có giọng con gái mới có thể làm nó chịu ra mở cửa. Sau đó thì cứ ngồi đây chơi và cứ kệ anh”.

Tất nhiên sau khi tôi có bia để ngồi uống, (với mong muốn có thể say để đi ngủ, tôi đang rất thiếu ngủ nhưng sẽ không thể ngủ được với cái tâm trạng thế này), thì nàng bắt đầu tìm cách an ủi tôi. Nàng an ủi tôi rất nhiều nhưng tôi không nhớ nàng nói gì cả. Tôi nghe nàng nói như nghe một bài hát nước ngoài mà không hiểu lời. Đôi khi giai điệu và cảm xúc ở trong giọng hát quan trọng hơn lời rất nhiều. Và tiếng nói của nàng khiến tôi cảm thấy thanh thản trở lại, cảm thấy có thể chịu được những điều vốn không thể chịu, có thể chấp nhận cái mất mát vốn không đủ sức chấp nhận. Nàng làm cho băng giá vốn đang đóng chặt trong tôi tan đi. Một mặt tôi cảm thấy hạnh phúc vì mình lại sắp lại như là mình vốn có, một mặt tôi lo lắng vì những ngày tới đây tôi sống như thế nào. Nàng đã phá vỡ sự cô độc của tôi và đến khi nàng không xuất hiện nữa thì nó sẽ lại quay lại một cách rõ ràng hơn.

Tôi bật nhạc lên để chúng tôi cùng nghe. Với những khoảnh khắc hiểm hoi mà sự gần gũi và đồng cảm giữa hai con người tồn tại, thì không có lý do gì để ép buộc mình cả, nên sống tự nhiên như những gì mình cảm thấy. Nàng ngồi trên chiếc ghế bên bàn máy tính của tôi, nghe đi nghe lại mãi Don’t cry Joni, theo đuổi những điều của riêng nàng, cũng có thể cả những điều thuộc về tôi. Tôi đứng dậy và đến sau lưng nàng, tôi vuốt mái tóc nàng và hôn lên đó, không ngạc nhiên khi nàng nắm lấy tay tôi và áp mặt mình vào nó.

- Em có hiểu thế nào là sự đánh thức không?
- Sao lại là sự đánh thức?
- Anh thấy được đánh thức, khi hôm qua nước mắt của em thấm ướt vai áo anh. Từ ngày mai trở đi, anh sẽ sống hồn nhiên và đầy nhiệt tình như anh vốn là thế.
- Anh cũng sẽ hết buồn vì chuyện của anh chứ?
- Không, còn lâu mới hết. Nhưng anh sẽ nghĩ về nó một cách tích cực hơn. Anh thấy rất thanh thản, cảm ơn em.

Tôi quay về ngồi bên thành giường, còn nàng thì vẫn ngồi trên ghế quay lưng lại phía tôi. Bởi vì chiếc ghế xoay có bánh xe, nên tôi kéo được nàng lại sát gần bên tôi, tôi đẩy thành ghế khiến nàng bị xoay lại, nàng không hề phản đối. Chúng tôi ngồi thật sát nhau như thế, gần gũi và trìu mến như hai người yêu nhau. Tôi khoanh tay ôm lấy hai đầu gối của nàng đang co chân lên ghế, tựa cằm mình lên chúng.

- Đêm hôm nay là đêm cuối cùng em có thể ở đây với anh. Nhưng mà, em cần biết rằng anh sẽ chờ những tiếng gõ cửa của em.
- Em sẽ vẫn gõ chứ. Anh là người bạn, là người anh của em.
- Không phải như thế đâu – tôi nói – Anh không là bạn, không là anh. Anh là một người nào đó.

Nàng cười dịu dàng và vuốt tóc tôi nhẹ nhẹ. Tôi đưa tay nâng cằm nàng lên. “Anh rất muốn hôn môi em, nhưng anh chỉ là một người-nào-đó, nên anh không làm thế được”. Và tôi hôn lên trán nàng.

- Từ bây giờ anh sẽ chịu mở lòng mình ra mà sống chứ?
- Anh đang mở nó đây.
- Anh sẽ làm như anh nói chứ, anh sẽ có lại lòng tin như anh muốn chứ.
- Ừ, anh đã như thế rồi. Anh lại có lòng tin rồi. Cũng có thể anh sẽ thất bại thảm hại nhưng mà anh sẽ không phải hổ thẹn vì mình không chiến đấu một cách dũng cảm.
- Một chú lính chì dũng cảm.

Nàng đưa hai tay ôm lấy tôi, thật chặt. Tôi đặt môi lên tóc nàng, lên cổ nàng, như một người tình. Tôi cảm thấy những hơi thở của nàng và cảm xúc của nàng, tôi cảm thấy nàng hơi run lên trong tay tôi. Không bao giờ tôi biết được, nếu như tôi buông trôi mình thì nàng có buông cùng với tôi không, tôi không đủ nhạy cảm để có thể đoán định điều đó. Tôi dừng lại trong giới hạn và hầu như cùng lúc ấy, nàng đẩy tôi ra bằng một cử chỉ rất nhỏ đến nỗi không thể gọi tên nó là cử chỉ gì.

Khi trời sáng, một ngày mới của tôi lại bắt đầu, rất khác những ngày hôm trước. Nàng chuẩn bị cho tôi bữa sáng, rồi về đi ngủ để còn tỉnh táo đi đón người yêu nàng. Buổi chiều, trước khi đi, nàng qua phòng chào tôi. Chẳng còn vẻ gì giống như ba đêm thức trắng liên tiếp vừa rồi nữa, nàng trông giống y như hôm đầu tiên nàng vừa đến đây, khi tôi chưa quen biết nàng.

Thật chẳng khác gì một cơn gió mát.

***
 
Sao mày không mở thớt kể chuyện riêng đi? Dạo này xam đang có phong trào này. Mày kể ở đây tương tác ít lắm
 
Dạo này t cũng mất ngủ đây, cứ khi nào gặp chuyện buồn hay phải bận tâm suy nghĩ là ko ngủ đc.
 
***

Tôi cũng chẳng hiểu rõ lắm, rằng mình kể lại những chuyện này để làm gì. Nó chẳng có ý nghĩa gì với ai khác ngoài tôi. Tôi cứ kể nó một cách dễ dãi như kể lại cho một người bạn nghe. Tôi kể nó vì tôi tôn trọng những gì đã có. Tôi quan niệm hạnh phúc chỉ là những khoảnh khắc và cần phải ghi nhớ những khoảnh khắc đó.

Trước khi tôi bắt đầu ngồi viết, thì nàng đến, cho tôi 3 bao thuốc Trung Quốc và nói rằng đấy là quà của bạn trai nàng.

Nàng muốn thỉnh thoảng nàng sẽ nấu cơm thật ngon và mời tôi sang ăn cùng. Tôi nói là tôi sẽ sang, nhưng thật lòng tôi không biết là tôi có giữ lời hứa hay không. Bởi vì, một bữa cơm như thế bất quá cũng giống như bao nhiêu bữa cơm mà người ta đã mời tôi ở lại ăn sau khi xong việc. Những bữa cơm ấm cúng của gia đình, rất ấm cúng và rất khác với cuộc sống tôi đang sống. Sau những bữa cơm như thế, không bao giờ tôi trở về nhà ngay và bao giờ tôi cũng lang thang cho tới khuya, cho tới lúc cần phải về.

Tôi lại đang nghe Believe của Savatage. Những câu hát mà tôi thường nghe bằng phone trên những chuyến metro đêm để trở về nơi không ai chờ mình.

And for all the roads you followed
And for all you did not find
And for all the things you had to leave behind
I am the way
I am the light
I am the dark inside the night


It's another Tequila Sunrise
 
Có lẻ đã đến lúc mày cần phải thay đổi lối sống rồi đó tml, đọc văn phong của mày tao thấy cuộc sống của mày chỉ có 1 màu của ảm đạm,buồn và lạnh lẽo. Cuộc sống của mày nhạt quá, nhạt như đếu có gì vui vẻ từ cuộc sống vậy. Có thể mày là 1 trong số ít những nhân tài trong xàm hay của quốc gia Đông Lào này về IQ, về khả năng kiếm tiền nhưng cũng chả để làm gì khi cuộc sống nhạt nhẽo. Sống thì phải có cái gì đó để vui, có người chia sẽ niềm vui hay nỗi buồn chứ sống như mày thì cũng chỉ là tồn tại. ....
 
Có lẻ đã đến lúc mày cần phải thay đổi lối sống rồi đó tml, đọc văn phong của mày tao thấy cuộc sống của mày chỉ có 1 màu của ảm đạm,buồn và lạnh lẽo. Cuộc sống của mày nhạt quá, nhạt như đếu có gì vui vẻ từ cuộc sống vậy. Có thể mày là 1 trong số ít những nhân tài trong xàm hay của quốc gia Đông Lào này về IQ, về khả năng kiếm tiền nhưng cũng chả để làm gì khi cuộc sống nhạt nhẽo. Sống thì phải có cái gì đó để vui, có người chia sẽ niềm vui hay nỗi buồn chứ sống như mày thì cũng chỉ là tồn tại. ....
T nghĩ đây viết như kiểu hồi ký, viết lại suy nghĩ và tình cảm trong quá khứ của chủ top. Hiện tại sẽ khác, lần trc nó đã chia sẻ là sắp cưới vợ còn gì.
 
Nó nghiện cảm giác chiến thắng khi kiếm được tiền được rất nhiều tiền trên mạng , những kĩ năng nó có trên internet thuộc dạng thượng thừa ,nhưng ở ngoài xã hội ngoài kia nó chả là cái Lồn gì cả .tiền thì có thể hơn những thằng cùng trang lứa , nhưng về kĩ năng sống trải nghiệm cuộc sống thì đéo có con cặc gì cả . nó sống khép kín ít khi chia sẻ những suy nghĩ trong đầu của mình với người khác .Phai lên đây chia sẻ với những người lạ trên mạng . cuộc đời mày nhạt nhẽo như nước luộc lồn vậy , giống y như tao vậy
 

Có thể bạn quan tâm

Top