Bắc Kỳ nói: "Chúng tôi kiên cường, bền bỉ,
Từ bao năm qua vẫn giữ vững tay chèo."
Nam Kỳ cười lạnh: "Kiên cường sao?
Chỉ là khư khư giữ lấy cái cũ, để lạc hậu mãi!"
Bắc Kỳ bảo: "Chúng tôi xây dựng đế chế,
Dám làm, dám chịu, không lùi bước trước khó khăn."
Nam Kỳ bật cười: "Đế chế ư? Chỉ là đế chế của lòng tham,
Để những kẻ cầm quyền ngồi trên, dân chúng thì nô lệ dưới đất."
Bắc Kỳ tự hào: "Chúng tôi giữ truyền thống,
Vì mỗi câu nói, mỗi bước đi đều mang ý nghĩa."
Nam Kỳ châm chọc: "Truyền thống ấy chỉ là một cái xiềng xích,
Và các bạn tự hào vì cứ quẩn quanh trong đó, mãi không đi ra ngoài được!"
Bắc Kỳ gắt: "Chúng tôi đón Tết một cách trang trọng,
Từng chi tiết đều được chuẩn bị chu đáo."
Nam Kỳ khinh khỉnh: "Đón Tết, nhưng chừng ấy chỉ là lớp vỏ bọc,
Còn bên trong là sự giả tạo, những bộ mặt 'đạo đức giả' để che đậy sự thật!"
Bắc Kỳ nói: "Chúng tôi biết cách làm giàu,
Biết cách duy trì sự thịnh vượng."
Nam Kỳ lạnh lùng: "Giàu có của các bạn chỉ là sự chiếm đoạt,
Làm giàu trên xương máu của những người lao động, để rồi các bạn mãi ngồi trên mà không nhìn thấy đất nước mình đang lụi tàn!"
Bắc Kỳ bảo: "Các bạn sống quá thoải mái, chẳng biết khổ,
Chỉ biết hưởng thụ mà chẳng cống hiến gì."
Nam Kỳ đứng dậy: "Chúng tôi không cần phải sống trong xiềng xích,
Vì chúng tôi sống để tận hưởng từng giây phút tự do, không phải để các bạn ra lệnh hay áp đặt!"