Uchiha Sasuke
Trẻ trâu
Hôm qua mình có đăng một trích đoạn ngắn trong cuốn tiểu thuyết "Thép đã tôi thế đấy" thì có một bạn đã bình luận như thế này. Đại khái ý của bạn ấy là Pavel cống hiến đấy nhưng cuốn cùng cũng nghèo đói thì cống hiến làm gì, làm cách mạng thì phải bụng no trước đã...
Trước hết, chúng ta cần phải đồng ý với nhau là "có thực mới vực được đạo", phải có cái ăn, phải no đủ đã thì mới làm được việc lớn. Nếu câu bình luận của bạn này áp dụng cho cuộc sống hiện nay thì có phần đúng đấy. Nhưng đưa nó vào khoảng thời gian như trong cuốn tiểu thuyết thì đúng là...một suy nghĩ cực kỳ nguy hiểm
Tại sao lại nguy hiểm, chúng ta hãy xem thời điểm viết cuôn tiểu thuyết này. Nước Nga Xô viết mới được thành lập khi đất nước đã kiệt quệ sau cuộc thế chiến 1, nội chiến bùng nổ, nền độc lập bị đe dọa, phỉ nổi lên khắp nơi... Thời khắc Tổ quốc lâm nguy như vậy mà còn phải đợi "bụng no" đã mới đi chiến đấu mới cống hiến tái thiết đất nước thì chắc là Tổ quốc làm gì còn xuất hiện nữa...
Quay trở lại với Pavel, bạn thanh niên kia bình luận cho rằng Pavel cống hiến cả đời cht trong khó khăn thì chả có ý nghĩa gì. Nhưng Pavel đâu có mong cầu mấy thứ vật chất đó. Anh sống trong đau đơn bệnh tật ch#t đi cũng trong đau đớn nhưng cuộc đời anh thì vẫn rực cháy lắm và có lẽ anh không hề hối hận gì cả.
Pavel ra chiến trường năm 15 tuổi, cống hiến tái thiết đất nước khi còn 18 đôi mươi, anh làm gì đã có gia đình (Pavel có mẹ nhưng anh trai sống cùng bà và lo được cho mẹ) mà lại áp dụng cái tiêu chuẩn phải lo cho người thân trước đã rồi mới làm cách mạng được. Anh chỉ có tuổi xuân và sức trẻ thì anh đã cống hiến rồi
Làm cách mạng phải no cái đã...
Vậy Bác Hồ khi ra đi Bác có gì ngoài 2 bàn tay trắng. Đại tướng Võ Nguyên Giáp tham gia hoạt động cách mạng trong khi người vợ đầu còn đang bị thực dân Pháp bắt giam và sau đó bà ch#t trong tù. Vậy chiếu theo cái ý nghĩ hèn mọn kia thì phải chăng Bác Hồ và Đại tướng Võ Nguyên Giáp chưa đủ tầm để làm cách mạng vì bụng chưa no, chưa lo được cho người thân, chưa có nhà, có xe...
Hơi ôi, chí của chim bằng, chim đại bàng thì chó ngựa sao mà hiểu được...
Bản thân mình, người viết bài này chả có gì và chả tự bản thân thấy cống hiến được gì được gọi là cao cả nhưng ít nhất mình biết trân trọng và ghi nhớ những người đã xả thân vì dân tộc, những người dám làm điều mà không ai dám làm.
Hơi ôi thanh niên trời rét 20 độ vẫn con đang nằm trong chăn ấm cầm điện thoại gõ phím mà lại đi nhận xét người dám cống hiến lao động dưới trời mưa tuyết âm hàng chục độ để tái thiết tuyến đường sắt tiếp tế cho thành phố...
Những suy nghĩ như trên bình luận kia, nó nguy hiểm lắm thay. Chắc hẳn đó là điều mà những nước thực dân đã nhắm vào người dân ở nước thuộc địa vì như vậy nó sẽ triệt tiêu mọi ý định phản kháng
"Vì phải no bụng trước đã"
Giả sử thời kháng chiến chống Mỹ, ai cũng kêu là tôi phải lo cho gia đình đã, tôi phải xây nhà, lo cho cái bụng của tôi đã rồi xong xuôi tôi lên đường nhập ngũ đi gi#t giặc thì không rõ Tổ quốc ta hiện đang như thế nào ?
Trước hết, chúng ta cần phải đồng ý với nhau là "có thực mới vực được đạo", phải có cái ăn, phải no đủ đã thì mới làm được việc lớn. Nếu câu bình luận của bạn này áp dụng cho cuộc sống hiện nay thì có phần đúng đấy. Nhưng đưa nó vào khoảng thời gian như trong cuốn tiểu thuyết thì đúng là...một suy nghĩ cực kỳ nguy hiểm
Tại sao lại nguy hiểm, chúng ta hãy xem thời điểm viết cuôn tiểu thuyết này. Nước Nga Xô viết mới được thành lập khi đất nước đã kiệt quệ sau cuộc thế chiến 1, nội chiến bùng nổ, nền độc lập bị đe dọa, phỉ nổi lên khắp nơi... Thời khắc Tổ quốc lâm nguy như vậy mà còn phải đợi "bụng no" đã mới đi chiến đấu mới cống hiến tái thiết đất nước thì chắc là Tổ quốc làm gì còn xuất hiện nữa...
Quay trở lại với Pavel, bạn thanh niên kia bình luận cho rằng Pavel cống hiến cả đời cht trong khó khăn thì chả có ý nghĩa gì. Nhưng Pavel đâu có mong cầu mấy thứ vật chất đó. Anh sống trong đau đơn bệnh tật ch#t đi cũng trong đau đớn nhưng cuộc đời anh thì vẫn rực cháy lắm và có lẽ anh không hề hối hận gì cả.
Pavel ra chiến trường năm 15 tuổi, cống hiến tái thiết đất nước khi còn 18 đôi mươi, anh làm gì đã có gia đình (Pavel có mẹ nhưng anh trai sống cùng bà và lo được cho mẹ) mà lại áp dụng cái tiêu chuẩn phải lo cho người thân trước đã rồi mới làm cách mạng được. Anh chỉ có tuổi xuân và sức trẻ thì anh đã cống hiến rồi
Làm cách mạng phải no cái đã...
Vậy Bác Hồ khi ra đi Bác có gì ngoài 2 bàn tay trắng. Đại tướng Võ Nguyên Giáp tham gia hoạt động cách mạng trong khi người vợ đầu còn đang bị thực dân Pháp bắt giam và sau đó bà ch#t trong tù. Vậy chiếu theo cái ý nghĩ hèn mọn kia thì phải chăng Bác Hồ và Đại tướng Võ Nguyên Giáp chưa đủ tầm để làm cách mạng vì bụng chưa no, chưa lo được cho người thân, chưa có nhà, có xe...
Hơi ôi, chí của chim bằng, chim đại bàng thì chó ngựa sao mà hiểu được...
Bản thân mình, người viết bài này chả có gì và chả tự bản thân thấy cống hiến được gì được gọi là cao cả nhưng ít nhất mình biết trân trọng và ghi nhớ những người đã xả thân vì dân tộc, những người dám làm điều mà không ai dám làm.
Hơi ôi thanh niên trời rét 20 độ vẫn con đang nằm trong chăn ấm cầm điện thoại gõ phím mà lại đi nhận xét người dám cống hiến lao động dưới trời mưa tuyết âm hàng chục độ để tái thiết tuyến đường sắt tiếp tế cho thành phố...
Những suy nghĩ như trên bình luận kia, nó nguy hiểm lắm thay. Chắc hẳn đó là điều mà những nước thực dân đã nhắm vào người dân ở nước thuộc địa vì như vậy nó sẽ triệt tiêu mọi ý định phản kháng

"Vì phải no bụng trước đã"
Giả sử thời kháng chiến chống Mỹ, ai cũng kêu là tôi phải lo cho gia đình đã, tôi phải xây nhà, lo cho cái bụng của tôi đã rồi xong xuôi tôi lên đường nhập ngũ đi gi#t giặc thì không rõ Tổ quốc ta hiện đang như thế nào ?
