Kiến Thức Về Trà (phần 2): trà Việt Nam

  • Tạo bởi Tạo bởi Ninh99
  • Start date Start date
Cảm ơn bác đã chia sẻ 1 ý rất thú vị về nước. Còn về ấm thủy tinh, em có chia sẻ ở trên đấy ạ. Nó nóng nhưng thoát nhiệt rất nhanh. Và hơn nữa loại này chỉ pha 1 số loại trà Xanh cao cấp như nõn tôm và Long Tỉnh. Nhiệt độ cũng chỉ 70. Mục đích để ngắm trọn Hương- Sắc. Cách đây 4, 5 năm em đọc 1 số tài liệu về Long Tỉnh thì thấy thời Thanh, họ rất chuộng pha Long Tỉnh bằng thủy tinh. 1 phần vì thủy tinh thời đó cũng là hàng của giới nhà giàu.
Còn ấm đồng/bạc thì sao bác ơi. Dạo này bên cf có mốt chuyển qua dùng đồng. Không biết mảng trà thì sao,kim loại dùng lâu có lớp patina giống ấm sứ nhưng nghe nói nó trọn vẹn ngũ hành?
 
Tao thích Trà cave trong phía trc là bầu trời cơ. Trà vn uống chả bõ đau bụng.
 
Còn ấm đồng/bạc thì sao bác ơi. Dạo này bên cf có mốt chuyển qua dùng đồng. Không biết mảng trà thì sao,kim loại dùng lâu có lớp patina giống ấm sứ nhưng nghe nói nó trọn vẹn ngũ hành?
Tao thấy giới quý tộc Anh, Pháp hay dùng ấm trà bằng bạc, nghe bọn nó kháo là có thể giải độc, hạ lượng cafein của trà xuống. Còn về uống trà thì tuỳ theo từng loại trà mà pha bằng các loại ấm đất sét như tử sa, tử nê...nó đc thêm 1 chút thành phần khoáng giúp trà ngon hơn, ấm sẽ đượm mùi hơn.
 
Nhà T cũng có Thiết Quan Âm, Long Tỉnh, Ô Long...Trà Việt cũng vài loại từ Shan Tuyết, Tân Cương...Tựu chung lại trà thì tao đánh giá các loại của TQ sẽ đượm hương hơn vị, các loại trà Trung tao hay dùng ấm men hoả biến, đất của vùng Nghi Hưng. Còn trà Việt thì tao dùng ấm tử sa Bát Tràng, trà việt sẽ đượm vị hơn hương, có thể do thói quen dùng trà của người Việt nên Trà Trung chỉ để thưởng thức, chứ uống nhiều k thấy ai khen.
Nhà tao có bộ ấm tử sa, cũng làm thủ công, tao được khách tặng nghe đâu cũng hơn 5000 tệ năm 2009. Giờ chắc được giá, nhà ông bạn tao bên đó có ấm của Cố Cảnh Chu, nghe đâu bảo giá cũng hơn 500 ngàn tệ.
Uống trà thì người Việt dễ tính, không cầu kì, nên chưa có văn hoá thưởng trà như Nhật. Còn về trà của trung đến giờ tao vẫn đánh giá cao vì nó có phân ra nhiều thứ ví dụ như
- Trà cụ, bên đó có hàng chục món đồ dùng để pha, từ đồ tráng chén, đồ gắp trà, bàn trà...tao từng lạc trong 1 bàn trà làm từ nguyên 1 gốc gỗ to tổ bố, điêu khắc rồng phượng, hoa lá...mà về VN chưa thấy chỗ nào có
- Không gian: Bên TQ nó rất quan trọng không gian uống trà, một số nơi tao đến đều có phòng trà riêng để thưởng trà, với phong cảnh hữu tình, không gian riêng tư có cả khép kín lẫn hoà vào thiên nhiên.
- Bối cảnh: Mỗi dịp lễ tết, hoặc sự kiện là có lý do thưởng trà, đương nhiên với mỗi dịp đó họ sẽ pha một loại trà khác nhau. Ví dụ tao được tiếp bằng Long Tỉnh hảo hạng chỉ dành cho khách quý khi ngồi kí hợp đồng, nhưng khi làm bạn với họ xong thì họ lại dùng Ô Long để đàm đạo, tao có hỏi là tại sao thì họ bảo là cái gì mới mẻ, trân trọng sẽ trịnh trọng hơn, không cầu kì quá, nhưng phải để khách thư thái và có thể nhớ về thời gian đó lâu nhất. Còn khi là bạn bè tâm sự thì trà chỉ là thứ tiếp dẫn cho câu chuyện. Sau tao xem thì giá của 2 loại bạn tao mời giá ngang nhau.
...
Còn hơi nhiều, nhưng tao xin phép chia sẻ tí tẹo về cái tao thấy, chứ về trà Việt tao lại hơi ít kiến thức.
Nói hay lắm, hảo huynh đệ.:vozvn (22)::vozvn (22)::vozvn (22):
Tớ cũng uống chà Vịt là chính thôi, người anh em thiện lành cho xin ít địa chỉ xắm bộ ấm tử sa bát tràng cho thưởng Chà thêm phấn khưởi cái nhỉ :vozvn (41):
 
Nói hay lắm, hảo huynh đệ.:vozvn (22)::vozvn (22)::vozvn (22):
Tớ cũng uống chà Vịt là chính thôi, người anh em thiện lành cho xin ít địa chỉ xắm bộ ấm tử sa bát tràng cho thưởng Chà thêm phấn khưởi cái nhỉ :vozvn (41):
Mày có qua Bát Tràng thì qua nhà ông Mậu xem thử mấy bộ ổn k, trên mạng hình như con ông ý lấy tên là gốm Quỳnh Hương thì phải, chọn bộ nung mộc, không cần men, dáng tống để pha trà Việt.
Tao khuyến nghị mỗi loại trà nên pha bằng một ấm khác nhau, nhất là với ấm tử sa hay tử nê. Trà muốn ngon thì nên chia đều ra các hũ đựng, tránh không khí vào sẽ làm oxy hoá trà, uống vài ngày có thể thay sang loại khác để không nhàm trà.
Với ấm trà khi đi mua tuỳ tài chính mày có thể xem ấm thủ công sẽ đắt hơn, còn lại đa số là bán công nghiệp nên nắp ấm trà sẽ không khít. Hàng thủ công mày tráng nước sôi lên trên cả ấm, sau đó dốc ngược ấm mà nắp không rơi ra là hàng ngon. Vòi sẽ nhô hơn thân ấm 1 tí xíu để lúc rót có nghiêng thì nước cũng không tràn qua nắp.
Trà nên uống với chén nhỏ sẽ vừa miệng hơn.
Tao có cái tật uống trà đến giờ bạn bè tao đều thích và thường k ai làm theo được. Đó là lấy được một ấm trà ngon thì lượng trà cho vào bình rất quan trọng, nước tao ướm chỉ tầm 85 độ chứ k sôi hẳn. Ngoài ra mỗi tuần trà chín tao sẽ không ngâm trà tiếp mà sẽ chiết ra bình chiết, như thế với ấm trà Tân Cương tao uống 3 tuần trà đều đồng vị, đồng hương.
Điểm này khác cách uống của cha ông ta là trà k đong nước, không định lượng thời gian, và dẫn đến các tuần trà không đồng nhau.
 
Tiêu mỗ bắt đầu hoa mắt chóng mặt , dù sáng nay bụng đói và chưa uống trà.

Biên tiếp và mạch chậm tí, tránh trong 1 bài nhiều danh trà và chủng loại quá anh em bị rối ấy Ninh .
Nên đi tới đâu sâu tới đó, thay vì liệt kê 1 loạt rồi quay lại giải thích từng cái.

-Chỉ là ngu ý của Tiêu mỗ_
Dạ vâng anh. Em cũng thấy em hơi dài dòng quá! Để em tiết chế lại.
 
Nhà T cũng có Thiết Quan Âm, Long Tỉnh, Ô Long...Trà Việt cũng vài loại từ Shan Tuyết, Tân Cương...Tựu chung lại trà thì tao đánh giá các loại của TQ sẽ đượm hương hơn vị, các loại trà Trung tao hay dùng ấm men hoả biến, đất của vùng Nghi Hưng. Còn trà Việt thì tao dùng ấm tử sa Bát Tràng, trà việt sẽ đượm vị hơn hương, có thể do thói quen dùng trà của người Việt nên Trà Trung chỉ để thưởng thức, chứ uống nhiều k thấy ai khen.
Nhà tao có bộ ấm tử sa, cũng làm thủ công, tao được khách tặng nghe đâu cũng hơn 5000 tệ năm 2009. Giờ chắc được giá, nhà ông bạn tao bên đó có ấm của Cố Cảnh Chu, nghe đâu bảo giá cũng hơn 500 ngàn tệ.
Uống trà thì người Việt dễ tính, không cầu kì, nên chưa có văn hoá thưởng trà như Nhật. Còn về trà của trung đến giờ tao vẫn đánh giá cao vì nó có phân ra nhiều thứ ví dụ như
- Trà cụ, bên đó có hàng chục món đồ dùng để pha, từ đồ tráng chén, đồ gắp trà, bàn trà...tao từng lạc trong 1 bàn trà làm từ nguyên 1 gốc gỗ to tổ bố, điêu khắc rồng phượng, hoa lá...mà về VN chưa thấy chỗ nào có
- Không gian: Bên TQ nó rất quan trọng không gian uống trà, một số nơi tao đến đều có phòng trà riêng để thưởng trà, với phong cảnh hữu tình, không gian riêng tư có cả khép kín lẫn hoà vào thiên nhiên.
- Bối cảnh: Mỗi dịp lễ tết, hoặc sự kiện là có lý do thưởng trà, đương nhiên với mỗi dịp đó họ sẽ pha một loại trà khác nhau. Ví dụ tao được tiếp bằng Long Tỉnh hảo hạng chỉ dành cho khách quý khi ngồi kí hợp đồng, nhưng khi làm bạn với họ xong thì họ lại dùng Ô Long để đàm đạo, tao có hỏi là tại sao thì họ bảo là cái gì mới mẻ, trân trọng sẽ trịnh trọng hơn, không cầu kì quá, nhưng phải để khách thư thái và có thể nhớ về thời gian đó lâu nhất. Còn khi là bạn bè tâm sự thì trà chỉ là thứ tiếp dẫn cho câu chuyện. Sau tao xem thì giá của 2 loại bạn tao mời giá ngang nhau.
...
Còn hơi nhiều, nhưng tao xin phép chia sẻ tí tẹo về cái tao thấy, chứ về trà Việt tao lại hơi ít kiến thức.
ÔI, ở topic trước chém gió về trà TH mày không xuất hiện cho vui.
Thực ra đứng về tuổi nghề mày thuộc đàn anh tao ấy. Cho tao gọi mày là bác cho tiện nhé. Về mấy cái bác bổ sung em đồng ý hết. Bác cứ chém thêm đi cho thêm phần xôm tụ.
 
ÔI, ở topic trước chém gió về trà TH mày không xuất hiện cho vui.
Thực ra đứng về tuổi nghề mày thuộc đàn anh tao ấy. Cho tao gọi mày là bác cho tiện nhé. Về mấy cái bác bổ sung em đồng ý hết. Bác cứ chém thêm đi cho thêm phần xôm tụ.
Dạo này ít vào xàm hơn xưa, các bô lão cũng quy ẩn khá nhiều rồi. Trà thì t chỉ là người thưởng trà thôi chứ k có kinh doanh buôn bán gì cả. T biết được chút là do đi nhiều, được thưởng nhiều nên có cái ngồi chém với ae thôi.
 
Còn ấm đồng/bạc thì sao bác ơi. Dạo này bên cf có mốt chuyển qua dùng đồng. Không biết mảng trà thì sao,kim loại dùng lâu có lớp patina giống ấm sứ nhưng nghe nói nó trọn vẹn ngũ hành?
Cái này lại 1 chủ đề thú vị này. Cách đây 8, 9 năm đã từng có 1 cuộc tranh luận trong giới trà về vấn đề này. Phe trà cổ truyền thì cho rằng khi pha trà phải đủ 5 yếu tố ngũ hành và cái siêu đồng chính là hành KIm. Tuy nhiên có 1 câu hỏi rất hay giống hệt của bác. Ai cũng biết đồng bị ô xy hóa sẽ chuyển màu và chất có 1 mùi tanh. Vậy làm sao để xử lý cái này. Thì phe kia tậm tịt. Có 1 ông cấp tiến hơn (chuyên ngành về khoáng sản sau đi buôn đồ gốm sứ- kim khí, ông này rất giỏi, đã mất nên em không tiện nói tên) thì nêu quan điểm là có những cái cổ cần bỏ thì nên bỏ và cái yếu tố ngũ hành khi áp dụng vào trà nó sẽ như này. Hành KIm ở TQ thì chính là ... cái ấm tử sa (lát em nói rõ hơn), ở Nhật Bản thì là cái ấm tetsubin. Còn ở VN mình ngày xưa các cụ thích nồi đồng cối đá vì nhiều lý do, ngày nay hiện đại hơn, đâu nhất thiết phải dùng nồi đồng mới là đủ ngũ hành được. Có những cái bỏ được nên bỏ.
Quan điểm của em thì cũng từa tựa như vậy. Giờ việc pha trà cầu kỳ đơn giản hơn nhiều. Chẳng qua trong đây nói nhiều về mảng văn hóa trà chứ thực ra bây giờ sản lượng trà tiêu thụ nhiều nhất lại là mảng trà sữa, trà đá, tà túi lọc. Chỉ có mấy vị tao nhân mặc khách như trong XÀM này mới cầu kỳ, mượn trà bàn chuyện thiên hạ thôi. KKK
 
Tao thấy giới quý tộc Anh, Pháp hay dùng ấm trà bằng bạc, nghe bọn nó kháo là có thể giải độc, hạ lượng cafein của trà xuống. Còn về uống trà thì tuỳ theo từng loại trà mà pha bằng các loại ấm đất sét như tử sa, tử nê...nó đc thêm 1 chút thành phần khoáng giúp trà ngon hơn, ấm sẽ đượm mùi hơn.
Cái này em xin bổ sung 1 ý nhỏ. Cũng lâu rồi, khoảng mười mấy năm trước em có đọc 1 bài báo nói về việc các binh sĩ La Mã cổ chết vì tả nhiều nhưng chiến tướng của họ lại không. Lý do rất đơn giản, tướng toàn dùng đồ bạc để sài: từ ly uống rượu cho đến dao, nĩa... Mảng hóa thì em không giỏi nhưng đại loại ion bạc nó có khả năng kháng khuẩn cao. Hơn nữa bạc nó là kim loại quý. ĐỐi với giới quý tộc, nó dùng những món đồ từ bạc còn là biểu trưng giàu sang, quyền lực như kiểu trang sức ấy.
Còn chuyện nó hạ caffein thì em nghĩ là... chém gió á bác. Bên em mạnh nhất mảng trà đen. Âu- Mỹ nó tiêu thụ nhiều nhất là trà đen. Trong công nghệ sản xuất trà đen thì việc muốn tăng hay giảm caffein đều có thể theo ý khách hàng. Nên uống rất êm.
Chính em hồi mới ra giàng cũng gom bạc để thuê thợ làm 1 cái chén. Em có tìm tới làng bạc ĐỒng Xâm- Thái Bình nhờ gò 1 cái chén bằng bạc. Bạc em có rồi nhưng công cao quá nên không làm được. Còn chén bạc uống thật thì chủ yếu là loại bạc Tây Tạng, ko phải bạc nguyên chất, dùng uống trà Anh.
Sau tất cả những gì từng trải thì đối với em, pha trà, Gốm- Sứ vẫn là chân ái!
 
Dạo này ít vào xàm hơn xưa, các bô lão cũng quy ẩn khá nhiều rồi. Trà thì t chỉ là người thưởng trà thôi chứ k có kinh doanh buôn bán gì cả. T biết được chút là do đi nhiều, được thưởng nhiều nên có cái ngồi chém với ae thôi.
Trà thì ngày xưa em đi làm cũng thế. Cũng chỉ thưởng thức và chém gió với aanh em. Nhưng sau này khi em đi làm ở các cty trà, thấy nó không được đúng như chí của mình nên quyết định bỏ ra ngoài tự xây dựng. Giờ thì tay trắng dựng xây cơ đồ ấy. KKK.
Được cái em vẫn giữ mối quan hệ tốt với các cty cũ. Lâu lâu vẫn lên gặp chém gió, lấy trà hoặc hỏi thêm về kinh nghiệm sản xuất. Trong giới trà có 1 câu nói "Người mua có thể bị lầm chứ người bán không thể bị lầm" Nhưng sau này em mới nghiệm ra chỉ có "Thằng sản xuất mới không lầm được thôi". Đôi khi người bán vẫn bị lầm.
 
Trước đây mọi người chỉ nghĩ vùng đông á mới là nơi trồng nhiều trà, nhiều người uống trà, nhưng thực ra trên thế giới rất nhiều nơi dùng trà. Đơn giản như việc sản xuất và xuất khẩu trà thì Nam Mỹ mới là nơi có những nông trường lớn nhất. Và tất nhiên mỗi nơi có một loại trà ngon khác nhau.
Tao từng được thưởng thức một loại trà dành cho Hoàng Gia Anh (đấy là nghe thằng bán nói thế nhé), tao có ông anh chuyên làm xnk, năm 2012 ông ý làm Cigar thất bại, nhưng từ đó ông ấy nảy ra thêm 1 sản phẩm cấp cao là trà. Bọn chơi Cigar thì thường là dân có tuổi, có tiền, có địa vị, vì thế ngoài thuốc thì cafe và trà là 2 thứ bọn nó dùng nhiều nhất.
Bọn tây thì không thích trà Nhật, trà Trung, trà Đài hay trà Việt lắm đâu nhé, bọn nó thích uống trà của Sri Lanka (nghe lạ không) - Thực ra trước đây bọn Srilanka này cũng k có tiếng tăm lắm về trà, nhưng lũ thực dân Anh sành ăn giỏi đánh chiếm lại khai phá ra được một loại trà rất ngon là trà đen Ceylon.
Bọn dân ở đây uống trà đen Ceylon như cơm bữa, họ còn pha sữa với trà (tao uống thử k trôi), hay uống trà pha soda (món này tao càng chịu).
Nhưng trà đen xuất khẩu cho Hoàng Gia Anh lại khác. Trà chỉ hái mầm 2 lá, chỉ có phụ nữ (ưu tiên phụ nữ trẻ hoặc trinh nữ - cái này là truyền thuyết bọn nó đồn tai nhau), nhưng để ra loại trà này ngon phải là khâu lên men và sấy khô, quá trình lên men có tận 3 giai đoạn, với 3 loại men khác nhau để khi sấy khô bề mặt lá trà vừa có lớp phấn màu trắng, gỡ ra bên trong lại là màu đen của lá trà đã xuống màu.
Ở VN đã bán trà Srilanka rồi, nhưng loại ngon thì thường chỉ là quà tặng biếu dùng thử, và số lượng xuất cho quý tộc và hoàng gia các nước là rất hạn chế, vì lên men 3 lần nó khó, dễ bị hỏng.
Loại này tao chỉ biết tí xíu, hôm nào tao xin phép đàm đạo lại trà tàu, tao biết nhiều hơn tí.
 
Trước đây mọi người chỉ nghĩ vùng đông á mới là nơi trồng nhiều trà, nhiều người uống trà, nhưng thực ra trên thế giới rất nhiều nơi dùng trà. Đơn giản như việc sản xuất và xuất khẩu trà thì Nam Mỹ mới là nơi có những nông trường lớn nhất. Và tất nhiên mỗi nơi có một loại trà ngon khác nhau.
Tao từng được thưởng thức một loại trà dành cho Hoàng Gia Anh (đấy là nghe thằng bán nói thế nhé), tao có ông anh chuyên làm xnk, năm 2012 ông ý làm Cigar thất bại, nhưng từ đó ông ấy nảy ra thêm 1 sản phẩm cấp cao là trà. Bọn chơi Cigar thì thường là dân có tuổi, có tiền, có địa vị, vì thế ngoài thuốc thì cafe và trà là 2 thứ bọn nó dùng nhiều nhất.
Bọn tây thì không thích trà Nhật, trà Trung, trà Đài hay trà Việt lắm đâu nhé, bọn nó thích uống trà của Sri Lanka (nghe lạ không) - Thực ra trước đây bọn Srilanka này cũng k có tiếng tăm lắm về trà, nhưng lũ thực dân Anh sành ăn giỏi đánh chiếm lại khai phá ra được một loại trà rất ngon là trà đen Ceylon.
Bọn dân ở đây uống trà đen Ceylon như cơm bữa, họ còn pha sữa với trà (tao uống thử k trôi), hay uống trà pha soda (món này tao càng chịu).
Nhưng trà đen xuất khẩu cho Hoàng Gia Anh lại khác. Trà chỉ hái mầm 2 lá, chỉ có phụ nữ (ưu tiên phụ nữ trẻ hoặc trinh nữ - cái này là truyền thuyết bọn nó đồn tai nhau), nhưng để ra loại trà này ngon phải là khâu lên men và sấy khô, quá trình lên men có tận 3 giai đoạn, với 3 loại men khác nhau để khi sấy khô bề mặt lá trà vừa có lớp phấn màu trắng, gỡ ra bên trong lại là màu đen của lá trà đã xuống màu.
Ở VN đã bán trà Srilanka rồi, nhưng loại ngon thì thường chỉ là quà tặng biếu dùng thử, và số lượng xuất cho quý tộc và hoàng gia các nước là rất hạn chế, vì lên men 3 lần nó khó, dễ bị hỏng.
Loại này tao chỉ biết tí xíu, hôm nào tao xin phép đàm đạo lại trà tàu, tao biết nhiều hơn tí.
Chuẩn bác.
Mảng trà Tàu nó rộng lớn vô cùng. Em cũng chỉ mới thử được chút ít. Lâu lâu bác vô chém gió cho xôm sẵn tiện chia sẻ kiến thức cho anh em đồng hữu.
 
Trà thì ngày xưa em đi làm cũng thế. Cũng chỉ thưởng thức và chém gió với aanh em. Nhưng sau này khi em đi làm ở các cty trà, thấy nó không được đúng như chí của mình nên quyết định bỏ ra ngoài tự xây dựng. Giờ thì tay trắng dựng xây cơ đồ ấy. KKK.
Được cái em vẫn giữ mối quan hệ tốt với các cty cũ. Lâu lâu vẫn lên gặp chém gió, lấy trà hoặc hỏi thêm về kinh nghiệm sản xuất. Trong giới trà có 1 câu nói "Người mua có thể bị lầm chứ người bán không thể bị lầm" Nhưng sau này em mới nghiệm ra chỉ có "Thằng sản xuất mới không lầm được thôi". Đôi khi người bán vẫn bị lầm.
LàmTrà tuy không giầu nhưng được cái vất vả :vozvn (17)::vozvn (17)::vozvn (17):
 
LàmTrà tuy không giầu nhưng được cái vất vả :vozvn (17)::vozvn (17)::vozvn (17):
Thực ra nếu làm vớ vẩn thì giàu lắm luôn ấy bác. Ngày xưa bên em từng làm gia công cho 1 bên chuyên bán Trà Giảm Cân. Không biết có ai ở đây bán loại này không, nói ra sợ động chạm nhưng chính họ (khách) tiết lộ, họ bỏ thêm thuốc chán ăn vào ấy. Chứ chả có méo loại nào là loại giảm cân đâu. Bán mấy cái đó Giàu Lắm nhưng hại người!
Còn làm trà có tâm 1 chút vẫn Giàu nhưng Giàu ở mức vừa phải thôi. Em đang phấn đấu Thoát Nghèo sau đó dần dần mới Giàu được. KKK!
 
Lên nào...lại lang man rồi. Bổ túc văn hóa đi Ninh ơi.
Dạ anh. Mấy nay vào Xàm hơi chập chờn ạ nên em chưa up được. À nhân dịp này chúc mừng sinh nhật anh nhé. Có trà ngon muốn biếu anh ấy. Nhưng không biết phải gửi như thế nào. KKK.
 
Nay mưa quá, đi uống trà lại được tặng trà ngon nên cao hứng biên lại 1 bài về trà Shan tuyết gửi tới anh em trà trên Xàm đọc chơi. Bài hơi dài 1 xíu, mong mọi người thông cảm!
 
Dạ anh. Mấy nay vào Xàm hơi chập chờn ạ nên em chưa up được. À nhân dịp này chúc mừng sinh nhật anh nhé. Có trà ngon muốn biếu anh ấy. Nhưng không biết phải gửi như thế nào. KKK.
Cảm ơn bạn !
Tôi xin nhận chân tình nhé, còn trà ngon mà uống một mình nó phí...nếu có dịp chung vui thì sẽ ngon hơn phải không ?!
 
Cảm ơn bạn !
Tôi xin nhận chân tình nhé, còn trà ngon mà uống một mình nó phí...nếu có dịp chung vui thì sẽ ngon hơn phải không ?!
Vậy chờ em hơi lâu á anh ạ! KKK. Nếu năm nay tiến triển tốt chắc hơn 1 năm nữa em mở lại quán. He he!
 
Trà shan tuyết

***

Trăm năm trải gió, nằm sương

Chắt chiu chất đất, gom hương vị trời

Sắc như hoa tuyết rạng ngời

Hiên ngang vững chãi giữa đời phôi pha.

“Thơ Con Cóc" của… Ninh 99 viết năm 2017


Trà Shan Tuyết Là Gì?
Trà.png


Chè Shan tuyết giống chè Shan, có tên khoa học là Camellia Sinensis var. Shan. Chè Shan - một trong 4 thứ chè theo bảng phân loại của Cohen Stuart (chè Trung Quốc lá nhỏ, chè Trung Quốc lá to, chè Shan, chè Ấn Độ).

Cái tên shan tuyết ( nghĩa là “tuyết trên núi”) bắt nguồn từ sắc trắng như tuyết của lớp lông mao dày trên búp non. Lưu ý 1 chút, không phải loại nào có lớp lông mao trắng (ví dụ như Bạch Trà Tiên) cũng thuộc dòng shan tuyết cổ thụ.

Đây là loại trà mọc hoang, thường sống trên núi cao thuộc phạm vi ảnh hưởng của các dãy Hoàng Liên Sơn hay Tây Côn Lĩnh.

Nước ta chỉ mới phát hiện được một số vùng cao tại Yên Bái, Hà Giang, Lào Cai, Lai Châu, Sơn La… và một số nơi khác phân bố rải rác loại trà này. Tuy nhiên trà shan tuyết về cơ bản được biết đến nhiều nhất ở 3 tỉnh:

  • Yên Bái: (vùng Suối Giàng cũng là vùng trà shan tuyết đầu tiên được công nhận di sản)
  • Sơn La
  • Hà Giang


Nguồn Gốc Trà Shan Tuyết

Ảnh2.jpg
Ảnh Ninh 99 thăm cây chè năm 2015​
Trà shan tuyết là giống mọc hoang, tuổi đời khoảng 300 đến 400 trăm năm tuổi tại các vùng núi Đông- Tây Bắc. Cá biệt có những cây chè hơn 600 năm tuổi.

Ví dụ: 1 cây chè tổ của Suối Giàng- Văn Chấn- Yên Bái được tính toán hơ 600 năm tuổi tuy nhiên cụ đã hy sinh năm 2016.
1 số rừng chè cổ thụ tại Hoàng Liên Sơn nằm sâu trong rừng già Được Cho là có tuổi thọ hơn 1000 năm. (Số liệu này cần được kiểm chứng.)

Ngoài Việt Nam thì shan tuyết cổ thụ còn mọc nhiều tại Vân Nam (Trung Quốc), Thượng Lào (em mới biết tỉnh Phong Sa Lỳ và đã từng được uống), Myanmar và 1 số vùng khác thuộc Ấn Độ.

Tuy nhiên các loại trà được chế biến từ shan cổ thụ được đánh giá cao nhất vẫn là của Trung Quốc và Việt Nam. Mới đây, nhờ công nghệ phát triển, chất lượng các sản phẩm là từ trà tuyết của Việt Nam cũng được đánh giá rất cao.

Chế biến trà shan tuyết

Đa số mọi người khi nói tới trà shan tuyết thì thường hiểu nó là Bạch Trà (loại được chế biến từ 1 tôm) hoặc Lục Trà shan tuyết. Nhưng thực ra shan tuyết cổ thụ là 1 giống cây. Và từ đó họ làm ra vô số các sản phẩm khác.

Sơ sơ có vài dòng sau:

  • Bạch trà: bạch hào và bạch mẫu đơn
  • Lục trà: các loại trà sao, diệt men đều được xếp vào dạng này. Thường lục trà shan tuyết làm từ phẩm 1 tôm 1 lá hoặc lá non

  • Hoàng trà: loại này ít, mới thấy vài năm gần đây tại Việt Nam. Hồi đầu năm cũng có vài người gửi nhờ mình test nhưng ra vị giống hồng trà hơn là hoàng trà ngày trước uống của Tàu
  • Hồng trà: Loại này thì nhiều
  • Phổ Nhĩ: Trước đây Trung Quốc hay nhập nguyên liệu shan tuyết thô của mình về làm Phổ Nhĩ, hiện Việt Nam mình đã tự chủ được công nghệ nhưng có lẽ trà chưa đủ tuổi hay do công nghệ chế biến còn yếu nên hương vị vẫn chưa được ngon như của Tàu.
Ngoài ra còn 2 dòng nữa khá thú vị mà khó xếp vào đâu là Trà Lam (trà Ống tre) và trà Chít (trà bó) xin được chia sẻ thêm trong bài viết tiếp theo.

1.png
4.png
Trà Lam
3.png
Trà Chít​

Trong giới trà thì thường có quan điểm trà ngon nhất vẫn là trà sao tay và “thủ công toàn chế”. Tuy nhiên quan điểm của em hơi khác so với các anh các bác. Trong trường hợp sản lượng trà ít thì “thủ công” là 1 phương pháp hay, tuy nhiên sản lượng nhiều thì máy móc vẫn là lựa chọn tối ưu nhất. Không chỉ chuẩn về nhiệt độ, thời gian mà chất lượng sản phẩm cũng đồng đều hơn.

Nói thật là sống trong thế kỷ 21 rồi, mình cần phải lý tính hơn 1 xíu. Tất nhiên có ông nào đem biếu tặng loại “thủ công hoàn toàn” thì cũng nên trân quý bởi nó là tấm lòng. Nên ai biếu trà em thì em … toàn khen. Còn trong bài viết đánh giá thực tế thì mình lại phải lý tính: phân tích rõ mùi hương, vị, màu sắc, xác trà,… thậm chí cả bao bì sản phẩm như thế nào…

Thưởng Trà Shan Tuyết

Người Trung Quốc có câu "Có phúc được thưởng trà cổ thụ". Các sản phẩm được chế biến từ trà shan tuyết cổ thụ thường được coi là trân phẩm có giá trị nhất.
Những cánh trà shan tuyết sắc trắng, pha ra hương thơm nhưng vị đầu rất nhạt. Kẻ thô tục chưa quen vị trà thì buột miệng một câu: “Trà nhạt lách!” rồi bỏ đi.

Người tinh tế lại từ từ ngẫm nghĩ, nhâm nhi và cảm nhận.
Shan tuyết 1 (4).jpg

Pha trà, nhiều người thường dùng ấm tử sa nhưng với món trà tuyết thì tôi khuyên thật nên dùng ấm thủy tinh. Ấm thủy tinh tuy không giữ nhiệt tốt (điều này không đáng lo vì trà rót ra tới đâu uống tới đó, trà chưa kịp nguội đã hết rồi!)

Sau khi đánh thức trà, hương trà đã dậy lên, man mác mùi nhựa cỏ ngắt buổi sớm, thơm nhẹ mà hơi ngai ngái, khó bút nào tả được. Nước rửa trà thường được chuyên từ chén này sang chén khác để làm nóng và lưu hương.

Nước đầu thưởng thức hương, nước 2 thấm nhuần môi, nước ba chát đầu lưỡi, nước 4, nước 5 mới ngọt cổ họng, đến nước thứ 6, thứ 7, hương thơm, mùi vị đã nhạt nhưng cảm giác xao xuyến vẫn còn vương vấn.

Thưởng trà shan tuyết như ăn mía từ ngọn ăn xuống, qua mỗi lần nước, vị cứ ngọt dần trong cổ. Sau 7 chén trà, chỉ thấy gió thổi vù vù như có cánh bay, tâm hồn lâng lâng bay bổng trên mây, miệng không ngớt ngân nga trà ca Lô Đồng mà đôi tay chừng chưa muốn buông chén, …Đến lúc này, người thưởng trà mới chợt nhận ra: vẻ đẹp của trà là nét tươi trong thiên nhiên cây cỏ, sự say sưa của rượu ngô nương, sắc trắng tinh khôi của sương giá ngây lòng người!

Nguồn: Trà Nam Hoa (tác giả Ninh 99)
 

Attachments

  • Capture.PNG
    Capture.PNG
    352.3 KB · Lượt xem: 5

Có thể bạn quan tâm

Top