Về cái đẹp

Cụ thể hơn , Kant diễn đạt quan điểm này rất tường tận trong các tác phẩm Phê phán năng lực phán đoán (Kritik der Urteilskraft), sau đó là Phê phán lý tính thuần túy (Kritik der reinen Vernunft; 1781) và Phê phán lý tính thực hành (Kritik der praktischen Vernunft; 1788). Luận đề cơ bản của Kant đưa ra là: Phán đoán thẩm mỹ là một sự tương tác hài hòa giữa cảm năng và trí năng trong hình thù của một cuộc chơi tự do của các năng lực nhận thức (freies Spiel der Erkenntniskräfte). Đây chính là bước ngoặt mở ra một kỉ nguyên mới trong tư duy mỹ học.
Hiểu thế cũng đc nhưng ko hẳn đâu m ơi. Cái hay ở chỗ là Kant đặt vai trò chủ động của chủ thể(đối tượng) thẩm mỹ vào trung tâm phản tư. Không phải khảo sát cái đẹp mà là khảo sát sự phán đoán cái đẹp là đối tượng của mỹ học. Khác với quan điểm bản thể học từng thống trị (và cho đến bây giờ vẫn còn ám ảnh) tư duy mỹ học, ông không quy cái đẹp vào đối tượng mà là vào năng lực phản tư của chủ thể thẩm mỹ, vào tính năng động của quá trình cấu thành trải nghiệm thẩm mỹ. Cái đẹp không thể tách rời khỏi sự phán đoán, không nằm sẵn trong đối tượng, không phải là thuộc tính của đối tượng mà được cấu thành trong và bởi sự hoạt động của chủ thể.
Đơn giản là thấy đẹp khi chủ thể nhận thức về sự tồn tại của đối tượng. Hay cách văn vẻ nghệ thuật trong ánh mắt người nghệ sỹ
 
Quan niệm về cái đẹp có 2 trường phái nổi bật: vị nhân sinh, tức vẻ đẹp đó phải đem lại lợi ích gì đó cho con người, Ví dụ như mông vếu nảy nở của 1 thiếu nữ, khuân mặt điển trai của tổng thống mẽo trên đồng bạc xanh... Và vị nghệ thuật: tức là cái đẹp thuần túy không liên quan đến lợi ích con người, ví dụ như 1 đám mây trắng bồng bềnh hay 1 chiếc là vàng rơi vèo trong gió. 2 trường phái này cãi vã và đấu tranh, chửi bới cũng khốc liệt phết.
Tao thì cho rằng cả 2 bên đều nhảm nhí vì thực sự tao đéo thể phân tách đc 2 cái trường phái này khi đi đến tận cùng của cái đẹp. Đối với bọn vị nghệ thuật, cho dù có tách nghệ thuật độc lập ra khỏi đời sống xã hội của con người thì dm, ai là người cảm nhận được cái nghệ thuật đó? Con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng rơi có thể xúc động về 1 chiều thu diễm lệ chăng? Nghệ thuật là vô nghĩa nếu không có ý thức nhận biết ý nghĩa sự tồn tại của nó.
Đối với tụi nghệ thuật vị nhân sinh: như đã nói ở trên, 1 đám mây bồng bềnh hay 1 chiếc lá bay vèo nó đéo phục vụ cho lợi ích xác thực nào của con người cả. Nó chỉ đẹp trong mắt người cảm nhận bởi tính bất vụ lợi, sự không quy tắc và hoàn toàn đéo có khái niệm, mẫu số chung cho cái đẹp đó. Cái đẹp này xuất hiện và xúc động, mộng tưởng về nó sẽ tan biến đi mất trong vô định không mục đích của tồn tại!

Ví dụ minh họa, ảnh tao tự chọt, nó chỉ là sự ngẫu hứng :v =))
View attachment 31622

View attachment 31623
View attachment 31624

View attachment 31626
View attachment 31627
View attachment 31628
Văn mày rất hay, đưa ra chủ đề rất trừu tượng... 1 like
 
Cháu @Xẽoeo đang thất tình, cần bán trinh để vơi đi nỗi buồn. Có tml nào mua với giá 50tr ko? =))
Theo mệnh lệnh đạo đức Kant, thấy cháu khó khăn là phải giúp đỡ, tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách. Nhưng đạo đức duy lợi Bentham bảo là, 50tr cho cái trinh là quá đắt.
 
T đi ngủ thôi , buồn quác
 
Top