Luận Tam Quốc: Một góc nhìn khác về Lỗ Túc

Long Trung đối sai từ trứng nước. Tao từng viết rồi
Kinh Tương là giáp giới của Giang Nam, là phên dậu của Đông Ngô. Bằng mọi giá Đông Ngô phỉa giữ được vùng này nếu k lúc nào cũng bị uy hiếp từ mặt tây. Mặt địa lý, nó là một phần của đồng bằng Trung Hạ du trường Giang và k liên quan gì tới bồn địa Ích Châu. Vùng này nối tiếp với Giang Nam, từ Dương châu đánh qua thì dễ, từ Ích châu đánh vào thì khó. Quân Thục từ Ích châu rất khó giữ miền Kinh Tương. Việc chọn Kinh - Ích đánh lên Nam Dương rồi đánh vào Trung Nguyên rất hay về lý thuyết nhưng lại khó làm. Không thực tế
Từ Tây Xuyên vào Kinh châu chỉ có lối độc đạo là xuôi dòng Trường Giang (đường nước dốc chảy xiết, khó đi), nếu đi từHán trung vào thì phải qua Thượng Dung và Tây Thành, Phòng Lăng, cực kỳ khó đi. Còn ngược dòng Trường Giang (tiếng là ngược nhưng rất bằng phẳng, dễ đi), ngoài ra còn có thể đi theo lối Hán Giang rồi đánh xuống,từ Tương Đông vượt sông Tương Đông đánh sang) - rất dễ đánh
Đây là phân tích của Trần Văn Đức trong GCL đại truyện? LTS đặt tiền đề là mối liên minh Thục-Ngô, nghĩa là cục diện LB sở hữu Ích Châu và 1 phần Kinh Châu vẫn có thể thỏa mãn đc nếu phe LB làm tốt công tác đối ngoại và phân chia địa bàn vs TQ. Thực tế, LB ko cần và ko nên sở hữu toàn bộ các quận của KC mà chỉ cần vùng đất thuộc nửa phía Tây (1 nửa Nam quận-phần có Giang Lăng, Vũ Lăng và Linh Lăng) để xây dựng hậu phương và tạo bàn đạp cho 1 cánh quân tấn công lên Nam Dương, tiến vào Trung Nguyên theo như ý đồ chiến thuật của LTS. Theo LTS, 2 cánh quân của LB, 1 từ Ích, 1 từ Kinh chỉ cần tấn công cùng lúc từ 2 hướng để Ngụy đầu đuôi ko cứu ứng, sự phối hợp chiến thuật giữa 2 cánh quân, nếu có thì tốt, ko có cũng ko ảnh hưởng lắm, vì vậy yếu tố đi lại khó khăn giữa Kinh-Ích ko fai là vấn đề chí tử (nếu QV thành công trong chiến dịch Tương Phàn thì đã có thể nối liền lãnh thổ 2 miền Kinh Ích tại khúc Tương Phàn vs Thượng Dung, Tây Thành của Hán Trung-1 tiền đề khá thuận lợi cho sự phối hợp chiến thuật của 2 cánh quân).
Các quận phía Đông (giáp Dương Châu) như Quế Dương, Trường Sa và Giang Hạ, LB fai chấp nhận đánh đổi cho TQ vì Giang Lăng và vì lợi ích đồng minh chung, và LB đã từng nhượng bộ để có đc điều này. Giai đoạn này giữa 2 chiến lược gia chủ chốt của Thục (GCL) và Ngô (Lỗ Túc) đã có tiếng nói khá đồng điệu trong vấn đề liên minh chông Ngụy, vì lợi ích lâu dài của cả 2 bên như t đã phân tích trong bài này và bài Tương Phàn t viết hm trc và thực tế đã cm đây là giai đoạn Tào Tháo khốn khổ nhất từ sau khi thống nhất đc vùng bình nguyên Hoa Bắc.
Cục diện ĐN có Kinh Châu thực sự lại là bất lợi cho TQ vì fai phân chia quân lực phòng thủ 2 đầu (đầu Hợp Phì và đầu Giang Lăng) trong khi nguồn lực ĐN thì có hạn. TQ lun fai có đặt 1 nửa số quân và có tướng giỏi (Lục Tốn) trấn thủ tại đầu phía Đông này (chống lại Ngụy, và phòng Thục trở mặt) do đó ko tiến đi đâu đc nữa, chỉ ngồi chờ Ngụy ăn thôi (bây h chỉ còn là vấn đề thời gian cho Thục và Ngô thôi, xem thg nào có biến trong nội bộ trc thì thg đó chết)
 
Sửa lần cuối:
thời Chiến quốc, loạn nhưng vẫn là người Hoa Hạ, vẫn thần tử của nhà Chu, cũng k đau thương như thời Nam Bắc Triều. Thời Nam Bắc Triều các cuộc thảm sát nhiều k dứt, triều đình của người Hán rút xuống Giang Nam, Kinh Tương. Người Hoa Bắc ở lại chịu k biết bao nhiêu tủi nhục. Bởi vậy rõ ràng người Hán chả việc gì phải tự hào về giai đoạn đó, chả việc gì phải gợi lại nỗi đau
Việc nhà chu có tồn tại hay ko thì thật sự nó cũng giống như truyền thuyết vua hùng bên mình thôi, thời nam bắc triều có thể là đau thương nhưng sao đa dạng phong phú được so vs thời chiến quốc khi mỗi gia có nền phát triển định hướng riêng, từ trang phục, ngôn ngữ, đường lối chính sách, ngay cả quân sự cũng phát triển cực kì kinh khủng với tư tưởng của mỗi nhà lãnh đạo mỗi quốc gia là khác nhau rồi đến văn hóa nghệ thuật triết học có thể nói đây là thời kì phát triển và đang dạng nhất trong lịch sử trung hoa, cũng chẳng phải tự nhiên mà người đời sau gọi nó là thời kì "bách gia chư tử"
 
Tao đọc rất nhiều sách về Tam Quốc nên k nhớ chính xác là sách nào. Bản thân tao cũng có chút thiên kiến riêng. Cuốn GCL đại truyện thì tao chưa đọc
Chuyện phân chia Kinh Châu tao k xét ở đây. Chỉ xét chuyện Long Trung đối
Việc mày nói rất lý thuyết. Ở đây, k có chuyện hài lòng vs những gì đang có. Quyền ắt hẳn muốn nuốt hết Kinh Tương, vì lòng tham và ai cũng cần đảm bảo sự ổn định. Liệu ai dám chắc là mqh 2 bên sẽ hữu hảo mãi? Không bao giờ! Bằng cớ chính lúc Mông thuyết Quyền
"Mông lại ngầm bày kế sách nói: “Nên sai Chinh lỗ Tướng quân(19) giữ Nam Quận, Phan Chương đóng quân ở thành Bạch Đế, Tưởng Khâm đem vạn quân đi xa, men theo sông lên đầu nguồn, đến chỗ địch ở. Mông vì nhà nước sẽ đến chiếm Tương Dương, như thế mối lo vì Tháo, cần gì nhờ Vũ chống nữa? Vả lại Vũ là bầy tôi lớn, chỉ khoe sức giả, làm việc phản nghịch. Nay Vũ chưa tiện hướng về phía đông là vì bậc chí tôn sáng suốt, bọn Mông vẫn còn thôi. Nay nhân lúc hắn không vững mạnh mà đánh đi, một sớm ngã nhào, muốn bày kế lấy lại, lúc đó còn lấy được không”? Quyền thu nạp kế ấy."
Hay là lúc Lượng sai Đặng Chi sang thuyết Quyền bỏ thờ Ngụy mà liên minh với Thục
"Thục lại lệnh cho Chi đến Ngô, Quyền bảo Chi rằng: „Nếu thiên hạ thái bình, hai vua phân chia cai trị, chẳng phải vui sao!’’ Chi đáp rằng: „Trời không có hai mặt trời, đất không có hai vua, nếu đến sau khi diệt Nguỵ đại vương còn chưa biết rõ mệnh trời cho ai, mỗi vị vua đều vun trồng đức tốt, mỗi thần tử đều ra sức tận trung, tướng sĩ đều cầm dùi trống, tất là lúc bắt đầu một cuộc chiến tranh vậy.’’ Quyền cười lớn nói: „Ông thật là thành khẩn, quả là như vậy!’’"
Thục Ngô ngờ nhau là điều đương nhiên, chỉ là cần 1 cái cớ để chiếm nhau. Chỉ vậy mà thôi
Câu chuyện bây giờ là ai chiếm ai, chiếm phần nào. Cái này tao nói ở phía trên rồi. Người có chút kiến thức, xem địa đồ là biết rồi, đâu phải cứ theo ý người khác
 
Nhà Chu là có thật. Ý tao k phải là cái Danh hão của Triều đình nhà Chu mà là việc ngta vẫn dựa vào cái danh hão mà làm mọi thứ, k câu nệ là người nước nào, theo bên nào.
Tiếp nữa, tao thích đọc chuyện chiến tranh hơn là mấy cái văn hoá, văn minh. Do vậy, thời Lưỡng Tấn nam Bắc triều khiến tao thu hút hơn nhiều. Cái này là quan điểm cá nhân
So về chiến tranh, thời lưỡng tấn nam bắc triều chiến tranh lớn và liên miên k dứt, khác xa với thời Chiến quốc. Chiến quốc k quá nhiều cuộc chiến lớn, diễn ra khác xa nhau về thời gian
Ví dụ - chiến tranh Hán Tấn, Hán Triệu, Yên Triệu, Tiền Tần thống nhất miền Bắc, đại chiến Phì Thủy, chiến tranh Ngụy - Hậu Triệu, Hạ Ngụy, Tống Ngụy, Ngụy Tề, Ngụy Lương, Đông Ngụy - Tây Ngụy, Bắc Tề - Bắc Chu, bắc Tề Trần, Bắc Chu - Lương...chỉ riêng mấy lần Bắc Ngụy và Tống hay Đông Ngụy - Tây Ngụy có thể nc cả ngày được. Vô cùng hấp dẫn
Việc nhà chu có tồn tại hay ko thì thật sự nó cũng giống như truyền thuyết vua hùng bên mình thôi, thời nam bắc triều có thể là đau thương nhưng sao đa dạng phong phú được so vs thời chiến quốc khi mỗi gia có nền phát triển định hướng riêng, từ trang phục, ngôn ngữ, đường lối chính sách, ngay cả quân sự cũng phát triển cực kì kinh khủng với tư tưởng của mỗi nhà lãnh đạo mỗi quốc gia là khác nhau rồi đến văn hóa nghệ thuật triết học có thể nói đây là thời kì phát triển và đang dạng nhất trong lịch sử trung hoa, cũng chẳng phải tự nhiên mà người đời sau gọi nó là thời kì "bách gia chư tử"
 
Tao đọc rất nhiều sách về Tam Quốc nên k nhớ chính xác là sách nào. Bản thân tao cũng có chút thiên kiến riêng. Cuốn GCL đại truyện thì tao chưa đọc
Chuyện phân chia Kinh Châu tao k xét ở đây. Chỉ xét chuyện Long Trung đối
Việc mày nói rất lý thuyết. Ở đây, k có chuyện hài lòng vs những gì đang có. Quyền ắt hẳn muốn nuốt hết Kinh Tương, vì lòng tham và ai cũng cần đảm bảo sự ổn định. Liệu ai dám chắc là mqh 2 bên sẽ hữu hảo mãi? Không bao giờ! Bằng cớ chính lúc Mông thuyết Quyền
"Mông lại ngầm bày kế sách nói: “Nên sai Chinh lỗ Tướng quân(19) giữ Nam Quận, Phan Chương đóng quân ở thành Bạch Đế, Tưởng Khâm đem vạn quân đi xa, men theo sông lên đầu nguồn, đến chỗ địch ở. Mông vì nhà nước sẽ đến chiếm Tương Dương, như thế mối lo vì Tháo, cần gì nhờ Vũ chống nữa? Vả lại Vũ là bầy tôi lớn, chỉ khoe sức giả, làm việc phản nghịch. Nay Vũ chưa tiện hướng về phía đông là vì bậc chí tôn sáng suốt, bọn Mông vẫn còn thôi. Nay nhân lúc hắn không vững mạnh mà đánh đi, một sớm ngã nhào, muốn bày kế lấy lại, lúc đó còn lấy được không”? Quyền thu nạp kế ấy."
Hay là lúc Lượng sai Đặng Chi sang thuyết Quyền bỏ thờ Ngụy mà liên minh với Thục
"Thục lại lệnh cho Chi đến Ngô, Quyền bảo Chi rằng: „Nếu thiên hạ thái bình, hai vua phân chia cai trị, chẳng phải vui sao!’’ Chi đáp rằng: „Trời không có hai mặt trời, đất không có hai vua, nếu đến sau khi diệt Nguỵ đại vương còn chưa biết rõ mệnh trời cho ai, mỗi vị vua đều vun trồng đức tốt, mỗi thần tử đều ra sức tận trung, tướng sĩ đều cầm dùi trống, tất là lúc bắt đầu một cuộc chiến tranh vậy.’’ Quyền cười lớn nói: „Ông thật là thành khẩn, quả là như vậy!’’"
Thục Ngô ngờ nhau là điều đương nhiên, chỉ là cần 1 cái cớ để chiếm nhau. Chỉ vậy mà thôi
Câu chuyện bây giờ là ai chiếm ai, chiếm phần nào. Cái này tao nói ở phía trên rồi. Người có chút kiến thức, xem địa đồ là biết rồi, đâu phải cứ theo ý người khác
Trong chính trị lm gì có chuyên bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi thôi. Ý t phân tích là lợi ích chiến lược của mối liên minh Thục Ngô để xâu xé thg Ngụy, và TQ đã ko thấy đc lợi ích lâu dài của việc liên minh mà chỉ thấy lợi ích trc mắt của việc chiếm Kinh châu. Và liên minh này cũng chỉ vì mục đích là trc là tồn tại, sau là xâu xé thg Ngụy, sau khi đạt đc mục đích rồi thì tự xử nhau thôi chứ t đâu nói vì Tôn Quyền vs Lưu Bị yêu nhau mà liên minh.
Mà thôi, t vs m kiến giải khác nhau, và t tôn trọng kiến giải của m.
 
Hình như tao vs mày đang nghĩ khác nhau về câu chuyện này. Tao đang nói về chuyện Long Trung Đối đang có vấn đề, câu chuyện Kinh Châu, chứ tao k nói có cần hay cần ntn về Liên minh Thục Ngô.
 
Hình như tao vs mày đang nghĩ khác nhau về câu chuyện này. Tao đang nói về chuyện Long Trung Đối đang có vấn đề, câu chuyện Kinh Châu, chứ tao k nói có cần hay cần ntn về Liên minh Thục Ngô.
Thì cũng ko sai biệt lắm, vì LTS nó nội hàm là mối liên minh mà. Đại khái là LB chiếm Kinh Ích, trong sửa việc nội trị, ngoài liên kết Đông Ngô...đại khái vậy. Nó như cương lĩnh chính trị của Thục vậy á, thì h t m vs mấy thg phân tích theo kiến giải của từng thg thôi, còn thực sự ntn thì chỉ có GCL, LB, LT mới hiểu vì bọn nó là ng trong cuộc.
 
Đây là phân tích của Trần Văn Đức trong GCL đại truyện? LTS đặt tiền đề là mối liên minh Thục-Ngô, nghĩa là cục diện LB sở hữu Ích Châu và 1 phần Kinh Châu vẫn có thể thỏa mãn đc nếu phe LB làm tốt công tác đối ngoại và phân chia địa bàn vs TQ. Thực tế, LB ko cần và ko nên sở hữu toàn bộ các quận của KC mà chỉ cần vùng đất thuộc nửa phía Tây (1 nửa Nam quận-phần có Giang Lăng, Vũ Lăng và Linh Lăng) để xây dựng hậu phương và tạo bàn đạp cho 1 cánh quân tấn công lên Nam Dương, tiến vào Trung Nguyên theo như ý đồ chiến thuật của LTS. Theo LTS, 2 cánh quân của LB, 1 từ Ích, 1 từ Kinh chỉ cần tấn công cùng lúc từ 2 hướng để Ngụy đầu đuôi ko cứu ứng, sự phối hợp chiến thuật giữa 2 cánh quân, nếu có thì tốt, ko có cũng ko ảnh hưởng lắm, vì vậy yếu tố đi lại khó khăn giữa Kinh-Ích ko fai là vấn đề chí tử (nếu QV thành công trong chiến dịch Tương Phàn thì đã có thể nối liền lãnh thổ 2 miền Kinh Ích tại khúc Tương Phàn vs Thượng Dung, Tây Thành của Hán Trung-1 tiền đề khá thuận lợi cho sự phối hợp chiến thuật của 2 cánh quân).
Các quận phía Đông (giáp Dương Châu) như Quế Dương, Trường Sa và Giang Hạ, LB fai chấp nhận đánh đổi cho TQ vì Giang Lăng và vì lợi ích đồng minh chung, và LB đã từng nhượng bộ để có đc điều này. Giai đoạn này giữa 2 chiến lược gia chủ chốt của Thục (GCL) và Ngô (Lỗ Túc) đã có tiếng nói khá đồng điệu trong vấn đề liên minh chông Ngụy, vì lợi ích lâu dài của cả 2 bên như t đã phân tích trong bài này và bài Tương Phàn t viết hm trc và thực tế đã cm đây là giai đoạn Tào Tháo khốn khổ nhất từ sau khi thống nhất đc vùng bình nguyên Hoa Bắc.
Cục diện ĐN có Kinh Châu thực sự lại là bất lợi cho TQ vì fai phân chia quân lực phòng thủ 2 đầu (đầu Hợp Phì và đầu Giang Lăng) trong khi nguồn lực ĐN thì có hạn. TQ lun fai có đặt 1 nửa số quân và có tướng giỏi (Lục Tốn) trấn thủ tại đầu phía Đông này (chống lại Ngụy, và phòng Thục trở mặt) do đó ko tiến đi đâu đc nữa, chỉ ngồi chờ Ngụy ăn thôi (bây h chỉ còn là vấn đề thời gian cho Thục và Ngô thôi, xem thg nào có biến trong nội bộ trc thì thg đó chết)
Phân tích một chút về cục diện tam quốc trên vốn hiểu biết của t, vì nó là quan điểm của t nên rất là chủ quan nên mời anh em cùng mạn đàm, đối vs t sau mỗi bài học lịch sử mình rút ra được bài học gì cho bản thân mình vì thế nên t luôn có quan điểm của riêng mình
1. Về thiên thời, địa lợi, nhân hòa
+ thiên thời là một cái gì đó rất khó nắm bắt chúng ta chỉ luận ra nó sau khi cái gọi là có kết quả thực tiễn, cục diện tam quốc tuy kéo dài nhưng bối cảnh giằng co rất ngắn nên chủ yếu tập trung chính vào thời cuộc của 3 nhân vật chính tt, tq, lb, thành quả của 3 người này là tương xứng vs khả năng của mỗi người nên khó có thể nói ai là người giành được thiên thời vì thế phần đầu tiên t tạm bàn về thế, có câu "tùy thời mà tạo thế, lấy thế định thiện hạ"
Về thế, tt có phần ưu hơn cả khi trong tay nắm phần lớn đất đai cùng thiên tử nhà hán trong tay, thực sự mà nói giành thiên hạ thì ko cần phải có quá nhiều nhân tài, bởi vì khi đó thiên hạ đã có trong tay đâu nhưng trị thiên hạ thì lại phải cần rất nhiều điều này phản ánh rất lớn là tại sao tt đại bại ở xích bích nhưng có thể hồi phục rất nhanh và vẫn duy trì được cục diện nắm giữ phần lớn thiên hạ của mình, bởi tt có được cái thế rất lớn ở đây, là nắm trong tay toàn bộ hệ thống quan lại của nhà hán, đánh trận ko phải chỉ cần quân tinh tướng giỏi mà đòi hỏi quân nhu đi kèm là rất kinh khủng, tq có nguồn cội sâu xa ở đông ngô bộ máy hết sức ổn định chỉ có lb thế là yếu nhất mãi đến khi chiếm được ích châu có lý nghiêm hỗ trợ cho mảng nội chính này mà nhà thục mới phát triển nhanh chóng
Về thế tt-tq-lb
2. Địa lợi
Tt cũng là người có ưu thế hơn khi giành được 9/13 châu sau đó là lb người nắm giữ thiên hiểm, thương quân từng nói vs hiếu công rằng đại ý, nước tần tuy nghèo, đất đai cằn cỗi nhưng người tần kiên định và mạnh mẽ chúng ta dựa vào thiên hiểm thì vẫn có thể bảo vệ được bản thân mà chẳng mấy có thể nuôi được trăm vạn đại hùng quân, sẵn sàng đông xuất, thực tế lưu bị nhờ vào thiên hiểm mà cũng phát triển lực lượng rất nhanh, là người yếu nhất về thế khi chỉ có mỗi 1 người một ngựa rong ruổi khắp nơi mà chẳng mấy trở thành 1 trong 3 chân vạc thực sự, địa lợi t thấy yếu nhất là tq không phải chỉ lưỡng đầu thọ địch mà ngay cả khi muốn mở rộng bờ cõi xuống phái nam cũng rất khó khăn khi gặp phải phản kháng mãnh liệt của bách việt ta có thể nói 4 phía đều có địch
Tt-lb-tq
3. Về nhân hòa
Lb nhìn vậy nhưng lại là người có ưu thế nhất về vấn đề này, tt tuy sở hữu một hệ thống quan lại có thể nói là ổn nhất nhưng phần lớn quan lại hướng về triều hán thành ra nội bộ vẫn có xung đột nhất định, tiếp tq, đông ngô phải nói là anh hùng xuất thiếu niên, hào kiệt đời nào cũng có nhưng chẳng hiểu sao luôn chết trẻ phải chăng có chỗ đáng bàn ở đây, các nhà sử học ko có nghiên cứu nhiều về vấn đề này nhưng t đặt câu hỏi trên dưới đông ngô liệu có hòa thuận 1 lòng hay ko, thành ra t xếp
Lb-tt-tq
Dựa vào thế, địa lợi, nhân hòa ta thấy tt chiếm 4 lưu tôn mỗi người có 3, cục diện này nếu duy trì lâu thì thực sự tam quốc sẽ có nhiều cái hay. Chúng t cũng thấy vn do phân chia đàng trong đàng ngoài mà chúng ta mới có thêm cả dải giang sơn trải dài xuống tận múi cà mau, đáng tiếc tam quốc quá trình hình thành thì lâu mà sớm tàn,
Về long trung đối sách có thằng chê sai thì t cũng chịu nó không chỉ có 1 mà trong lịch sử trước đó cũng đa có 2 lần thành công. Nhà thục sự mất mát của lb là mất mát lớn nhất vai trò của lb ở nhà thục là cực kì to lớn nhưng ko hiểu sao rất bị xem thường có thể ông ta ko có tài năng quá xuất sắc nhưng vai trò lại rất lớn, chúng ta hay lầm tưởng một người lãnh đạo là phải có tài năng kiệt xuất hay 1 một tướng giỏi là phải có bộ não của tổng tư lệnh vậy nên hãy xem xét họ ở trên từng khía cạnh một, hãy thư tượng xem từ anh nhà nghèo bán chiếu kiếm cơm mà lập thành đại nghiệp thì cũng kinh khủng lắm
Phải nói là trong 3 người họ đều có điểm yếu điểm yếu riêng thành ra ko ai thống nhất được, thành quả thu về tương xứng vs năng lực mỗi người
Còn vs t vẫn là, dựng nghiệp học lb
Quản nghiệp học tt
Giữ nghiệp học tq
 
Nhà Chu là có thật. Ý tao k phải là cái Danh hão của Triều đình nhà Chu mà là việc ngta vẫn dựa vào cái danh hão mà làm mọi thứ, k câu nệ là người nước nào, theo bên nào.
Tiếp nữa, tao thích đọc chuyện chiến tranh hơn là mấy cái văn hoá, văn minh. Do vậy, thời Lưỡng Tấn nam Bắc triều khiến tao thu hút hơn nhiều. Cái này là quan điểm cá nhân
So về chiến tranh, thời lưỡng tấn nam bắc triều chiến tranh lớn và liên miên k dứt, khác xa với thời Chiến quốc. Chiến quốc k quá nhiều cuộc chiến lớn, diễn ra khác xa nhau về thời gian
Ví dụ - chiến tranh Hán Tấn, Hán Triệu, Yên Triệu, Tiền Tần thống nhất miền Bắc, đại chiến Phì Thủy, chiến tranh Ngụy - Hậu Triệu, Hạ Ngụy, Tống Ngụy, Ngụy Tề, Ngụy Lương, Đông Ngụy - Tây Ngụy, Bắc Tề - Bắc Chu, bắc Tề Trần, Bắc Chu - Lương...chỉ riêng mấy lần Bắc Ngụy và Tống hay Đông Ngụy - Tây Ngụy có thể nc cả ngày được. Vô cùng hấp dẫn
Tại vì mày thích đánh nhau, đó là quan điểm riêng, t cũng nói rồi t thích chiến quốc đó là quan điểm riêng của t, vì thích tìm hiểu cả 1 quá trình từ hình thành một đất nước đến xây dựng một đội quân, để nuôi đội quân đó cần chuẩn bị những gì rồi đến lúc nào là hợp lí thì đi beng nhau, hehe
 
À tao sửa 1 chút nhé. K có chuyện Lưu Bị nhường lại mấy quận cho Quyền nhé. Mông và Túc cầm quân Tây Tiến, Vũ k giữ nổi. Bị mang quân từ Tây Xuyên về thì Tháo đánh Hán Trung. Bị k thể lưỡng đầu thọ địch, phải giảng hoà, tiếng là hoà mà thật ra chấp nhận mất đất
Đây là phân tích của Trần Văn Đức trong GCL đại truyện? LTS đặt tiền đề là mối liên minh Thục-Ngô, nghĩa là cục diện LB sở hữu Ích Châu và 1 phần Kinh Châu vẫn có thể thỏa mãn đc nếu phe LB làm tốt công tác đối ngoại và phân chia địa bàn vs TQ. Thực tế, LB ko cần và ko nên sở hữu toàn bộ các quận của KC mà chỉ cần vùng đất thuộc nửa phía Tây (1 nửa Nam quận-phần có Giang Lăng, Vũ Lăng và Linh Lăng) để xây dựng hậu phương và tạo bàn đạp cho 1 cánh quân tấn công lên Nam Dương, tiến vào Trung Nguyên theo như ý đồ chiến thuật của LTS. Theo LTS, 2 cánh quân của LB, 1 từ Ích, 1 từ Kinh chỉ cần tấn công cùng lúc từ 2 hướng để Ngụy đầu đuôi ko cứu ứng, sự phối hợp chiến thuật giữa 2 cánh quân, nếu có thì tốt, ko có cũng ko ảnh hưởng lắm, vì vậy yếu tố đi lại khó khăn giữa Kinh-Ích ko fai là vấn đề chí tử (nếu QV thành công trong chiến dịch Tương Phàn thì đã có thể nối liền lãnh thổ 2 miền Kinh Ích tại khúc Tương Phàn vs Thượng Dung, Tây Thành của Hán Trung-1 tiền đề khá thuận lợi cho sự phối hợp chiến thuật của 2 cánh quân).
Các quận phía Đông (giáp Dương Châu) như Quế Dương, Trường Sa và Giang Hạ, LB fai chấp nhận đánh đổi cho TQ vì Giang Lăng và vì lợi ích đồng minh chung, và LB đã từng nhượng bộ để có đc điều này. Giai đoạn này giữa 2 chiến lược gia chủ chốt của Thục (GCL) và Ngô (Lỗ Túc) đã có tiếng nói khá đồng điệu trong vấn đề liên minh chông Ngụy, vì lợi ích lâu dài của cả 2 bên như t đã phân tích trong bài này và bài Tương Phàn t viết hm trc và thực tế đã cm đây là giai đoạn Tào Tháo khốn khổ nhất từ sau khi thống nhất đc vùng bình nguyên Hoa Bắc.
Cục diện ĐN có Kinh Châu thực sự lại là bất lợi cho TQ vì fai phân chia quân lực phòng thủ 2 đầu (đầu Hợp Phì và đầu Giang Lăng) trong khi nguồn lực ĐN thì có hạn. TQ lun fai có đặt 1 nửa số quân và có tướng giỏi (Lục Tốn) trấn thủ tại đầu phía Đông này (chống lại Ngụy, và phòng Thục trở mặt) do đó ko tiến đi đâu đc nữa, chỉ ngồi chờ Ngụy ăn thôi (bây h chỉ còn là vấn đề thời gian cho Thục và Ngô thôi, xem thg nào có biến trong nội bộ trc thì thg đó chết)
 
À tao sửa 1 chút nhé. K có chuyện Lưu Bị nhường lại mấy quận cho Quyền nhé. Mông và Túc cầm quân Tây Tiến, Vũ k giữ nổi. Bị mang quân từ Tây Xuyên về thì Tháo đánh Hán Trung. Bị k thể lưỡng đầu thọ địch, phải giảng hoà, tiếng là hoà mà thật ra chấp nhận mất đất
ừa, thì cái lợi ích trc mắt là mấy quận KC thì đâu thg chính trị gia nào mún nhả đâu, và LB cũng ko fai là thg nhìn xa đc. Mấy quận này TQ đã fai làm "áp lực ngoại giao" như m nói đó thì Bị mới nhả theo cố vấn của GCL nhưng quá trình chuyển giao còn bị QV làm khó dễ (đuổi quan của TQ cử qua) nên 2 bên mới bắt đầu hục hặc từ đây, sau này thêm vào LT chết, bên Tào chọc ngoáy và việc LB quá đắc chí, chiếm đc hết chỗ này đến chỗ khác
 
Dài quá, tao k đọc hết. Nhưng đến chỗ nhân hoà, tao có góp ý chút. Phe Đông Ngô thật ra ổn định hơn Thục nhiều. Vì sao? Vì Thục luôn tồn tại sự đấu đá ngấm ngầm giữa phe Kinh Châu (gồm những người như My Trúc, Tôn Càn - những người theo Bị từ Trung Nguyên, những người ở Kinh Châu theo Bị sau này như Lượng) và phe Ích Châu (những người ở Thục sẵn từ thời Lưu Chương, Lưu Yên - tiêu biểu là Lý Nghiêm). Lúc Bị còn sống, Bị dung hoà cả 2 phe, Bị chết xảy ra chuyện Lượng Nghiêm - có thể nói là biểu hiện (dù k rõ rệt vì Lượng đủ khả năng dập tắt chống đối nội bộ) của sự k hoà hợp giữa 2 phe. Ngoài ra chuyện Cao Định Ung Khải, Mạnh Đạt , Lưu Phong làm phản, chuyện dẹp Nam Man cho thấy nội bộ phe Thục k thật sự ổn
Sau này khi Thiện lên cầm quyền dựa vào tập đoàn Ích Châu, loại bỏ phe Kinh Châu
Tập đoàn Đông Ngô ngoại trừ sự chia rẽ hàng hay theo Tháo, còn lại cơ bản, tất cả đều thần phục Tôn Quyền và con cháu. Phe đông Ngô đều là hào tộc Giang Nam, rất ít chuyện chia phái mạnh như Thục
Nên tao xếp Ngô - Thục - Ngụy về chuyện nhân hoà
 
Dài quá, tao k đọc hết. Nhưng đến chỗ nhân hoà, tao có góp ý chút. Phe Đông Ngô thật ra ổn định hơn Thục nhiều. Vì sao? Vì Thục luôn tồn tại sự đấu đá ngấm ngầm giữa phe Kinh Châu (gồm những người như My Trúc, Tôn Càn - những người theo Bị từ Trung Nguyên, những người ở Kinh Châu theo Bị sau này như Lượng) và phe Ích Châu (những người ở Thục sẵn từ thời Lưu Chương, Lưu Yên - tiêu biểu là Lý Nghiêm). Lúc Bị còn sống, Bị dung hoà cả 2 phe, Bị chết xảy ra chuyện Lượng Nghiêm - có thể nói là biểu hiện (dù k rõ rệt vì Lượng đủ khả năng dập tắt chống đối nội bộ) của sự k hoà hợp giữa 2 phe. Ngoài ra chuyện Cao Định Ung Khải, Mạnh Đạt , Lưu Phong làm phản, chuyện dẹp Nam Man cho thấy nội bộ phe Thục k thật sự ổn
Sau này khi Thiện lên cầm quyền dựa vào tập đoàn Ích Châu, loại bỏ phe Kinh Châu
Tập đoàn Đông Ngô ngoại trừ sự chia rẽ hàng hay theo Tháo, còn lại cơ bản, tất cả đều thần phục Tôn Quyền và con cháu. Phe đông Ngô đều là hào tộc Giang Nam, rất ít chuyện chia phái mạnh như Thục
Nên tao xếp Ngô - Thục - Ngụy về chuyện nhân hoà
Thục có 2 phe đấu đá là phe tiên chủ và phe Gia Cát nhé tml :vozvn (7): tiên chủ chết là 2 phe không nể nang nhau nữa. Gia Cát chết thì 2 phe xử nhau thẳng luôn
 
Hoàng Nguyệt Anh á hả - nghe đồn xấu ma chê quỷ hờn nhưng rất giỏi, là con danh sĩ đời Đông Hán là Hoàng Thừa Ngạn
Bà này nghe nói là xấu( chẳng biết thật hay chỉ đồn) nhưng lại làm đủ bổn phận của 1 người vợ hiền, GCL thân là công tử chí rất lớn nên chọn bà để tề gia tốt rồi mới nghĩ được đến việc lớn trị quốc cũng ko phải là lạ:embarrassed:
 
Dài quá, tao k đọc hết. Nhưng đến chỗ nhân hoà, tao có góp ý chút. Phe Đông Ngô thật ra ổn định hơn Thục nhiều. Vì sao? Vì Thục luôn tồn tại sự đấu đá ngấm ngầm giữa phe Kinh Châu (gồm những người như My Trúc, Tôn Càn - những người theo Bị từ Trung Nguyên, những người ở Kinh Châu theo Bị sau này như Lượng) và phe Ích Châu (những người ở Thục sẵn từ thời Lưu Chương, Lưu Yên - tiêu biểu là Lý Nghiêm). Lúc Bị còn sống, Bị dung hoà cả 2 phe, Bị chết xảy ra chuyện Lượng Nghiêm - có thể nói là biểu hiện (dù k rõ rệt vì Lượng đủ khả năng dập tắt chống đối nội bộ) của sự k hoà hợp giữa 2 phe. Ngoài ra chuyện Cao Định Ung Khải, Mạnh Đạt , Lưu Phong làm phản, chuyện dẹp Nam Man cho thấy nội bộ phe Thục k thật sự ổn
Sau này khi Thiện lên cầm quyền dựa vào tập đoàn Ích Châu, loại bỏ phe Kinh Châu
Tập đoàn Đông Ngô ngoại trừ sự chia rẽ hàng hay theo Tháo, còn lại cơ bản, tất cả đều thần phục Tôn Quyền và con cháu. Phe đông Ngô đều là hào tộc Giang Nam, rất ít chuyện chia phái mạnh như Thục
Nên tao xếp Ngô - Thục - Ngụy về chuyện nhân hoà
Ko t chỉ sắp xếp theo thời đại của lb, tt và tq thôi, thế nên t mới nói rồi sự mất mát lb vs nhà thục là sự tổn thất lớn nhất chứ t ko so đến thời của lưu thiện, thực chất sau cái chết của tt, lb thế cuộc tam quốc đã tan rồi vấn đề còn lại chỉ là thời gian, nên t mới nói tam quốc hình thành thì lâu nhưng sớm tàn
 
Lỗ Túc còn nhìn nhận ra vấn đề "chia 3 thiên hạ" trước cả anh Lượng gió.
Lúc Lượng mới ra khỏi lều thì Du vs Túc đã trên chiến trường và chính trường đc non 10 năm rồi. Thực ra 2 ông này đã chỉ bảo cho Lượng rất nhiều chứ ko có chuyện Lượng chọc Du hay qua mặt Túc như TQDN đc
 
Lúc Lượng mới ra khỏi lều thì Du vs Túc đã trên chiến trường và chính trường đc non 10 năm rồi. Thực ra 2 ông này đã chỉ bảo cho Lượng rất nhiều chứ ko có chuyện Lượng chọc Du hay qua mặt Túc như TQDN đc
TQDN hư cấu, nâng bi "Lượng gió" quá đà. Về thực chiến, Lượng sao ăn đc Du, và càng ko có chuyện Du đố kỵ Lượng...
Còn Lỗ Túc là 1 nhà ngoại giao giỏi, có tầm nhìn chiến lược sâu rộng... tiếc là cả 2 chết hơi sớm.
 
TQDN hư cấu, nâng bi "Lượng gió" quá đà. Về thực chiến, Lượng sao ăn đc Du, và càng ko có chuyện Du đố kỵ Lượng...
Còn Lỗ Túc là 1 nhà ngoại giao giỏi, có tầm nhìn chiến lược sâu rộng... tiếc là cả 2 chết hơi sớm.
Tư tưởng của TQDN là tư tưởng chính thống của bọn Nho giáo - Ủng Lưu mà nên fai nâng bi phe Lưu thôi. Thực ra, GCL cũng xuất sắc trên các phương diện như trị nước (xây dựng và điều hành pháp chế vs quan lại cho Thục) và Tham mưu trưởng vs Long Trung sách. Về quân sự thì có lẽ chỉ đx mảng trị quân chứ chỉ huy tác chiến cũng bt, ko thần thánh như truyện miêu tả.
 
4 ngựa là ai m? Lưu Bị á hả?Nếu là LB thì nó là thg có danh vọng, TT lại đang mún thu hút nhân tài nên giết sợ ng ta xì xào. TT đa nghi thôi chứ dùng ng chuẩn đấy, ko giết bừa bãi đâu. Sai lầm là thả LB - 1 thg có chí hướng mún startup chứ ko mún lm công ăn lương
4 ngựa là tư mã ý
 
Top