Về tôn giáo

Lâu nay vẫn có một ngộ nhận phổ biến của rất nhiều người đó là, mọi tôn giáo đều hướng con người ta đến điều hay lẽ đẹp, những hệ quả xấu xa từ tôn giáo mà ta thường bắt gặp chỉ là do những con người tha hóa không tu tập theo được giáo lý của tôn giáo mà thôi. Nhưng liệu sự thực có phải là vậy? Với sự tò mò tọc mạch của một người chiến sỹ kách mệnh yêu khoa học, trong thời gian tù đày đọa lạc cùng chiến sỹ titoe lừng danh, đồng chí leteve đã nghiên cứu về nguồn gốc, lịch sử, yếu tính của tôn giáo. Trải qua quá trình gian khổ tìm tòi, chắt lọc và sáng tạo (sáng tạo là phẩm chất bố láo cơ bản của người kach mệnh) chiến sỹ đã kết luận: những ngộ nhận như trên hoàn toàn do bị bỏ bùa bởi tụi tôn giáo và tụi chính trị gia từ hệ tư tưởng thống trị.

Con người là sinh vật duy nhất có tư duy, có cái nhìn sâu sắc về sự tồn tại chính mình để thoát ra khỏi cái bản năng sinh tồn sợ hãi của các loài vật. Nhưng chính cái thoát ly ấy lại khiến con người nhận ra rằng mình sẽ phải chết, ý nghĩ về cái chết, về sự hư vô của tồn tại là một ám ảnh đáng sợ. Thế giới vốn tồn tại dài vô tận, trước sự vô tận đó, ta đến như 1 điểm nhỏ, sau khi ta chết, điểm sáng nhỏ đó vụt tắt, sự vô tận đó lại tiếp tục, cuộc đời ta ở đâu trong chuỗi vô tận này? Các tôn giáo đã ra đời không mục đích gì hơn là nhằm trả lời cho câu hỏi như vậy. Tôn giáo hứa hẹn về những cuộc đời kiếp trước và cả những cuộc đời của kiếp sau nữa khi chết, như vậy sẽ khỏa lấp được nghi vấn về ý nghĩa trong chuỗi vô tận. Tôn giáo đề ra những quy tắc, luật lệ, giáo điều để con người thực hành tu tập sao cho “tốt đời đẹp đạo” nhằm mục đích cuộc đời hiện tại của ta có ý nghĩa, và nuôi dưỡng những hy vọng về một linh hồn bất diệt ở những kiếp sau mãi; điều đó làm cho cái chết không còn đáng sợ. Tôn giáo là một phép siêu hình tạo ra cứu cánh, cái gì tồn tại, nó sẽ còn mãi, và sẽ không bị tan biến vào hư không, phép phục sinh, luân hồi chuyển thế cho phép bản thể tồn tại của con người sẽ được lưu giữ mãi mãi, bất diệt. Linh hồn của con người là vĩnh cửu, không thể bị tiêu diệt, trường tồn cùng với thời gian, không gian trong chuỗi hiện tượng sinh động của thế giới vốn dài vô tận.

Khi nghiên cứu về nguồn gốc của các tôn giáo, người chiến sỹ đã nhận ra một điểm chung: các tôn giáo đều ra đời trong thời kỹ xã hội đang thoái tàn và hỗn loạn. Chiến tranh, nghèo đói, dịch bệnh… làm cho đời sống mong manh, cái chết thường trực có thể đến bất kỳ lúc nào, do vậy đòi hỏi phải có cái nhìn về ý nghĩa cuộc sống sâu sắc hơn. Tôn giáo ra đời như một cứu cánh, liều thuốc an ủi cho những bất an cuộc đời, khỏa lấp được phần nào những khắc khoải đó. Tuy nhiên khi nghiên cứu sâu hơn nữa, chiến sỹ phát hiện rằng tôn giáo không do một vị giáo chủ (phật thích ca, Jesus…) khai phá tuyên truyền rộng khắp tại một thời điểm vụt sáng như người ta lầm tưởng. Có hàng loạt các giáo phụ và thần học gia thời sơ kỳ đã nghiên cứu, hùng biện, thậm chí là ngụy tạo để viết ra cái lịch sử thần truyền cho các giáo chủ. Họ tạo lên một cái lịch sử đại thống để tạo lên đức tin, truyền thống đó kéo dài đến tận ngày nay, có thể bắt gặp trong chủ thuyết của tụi hậu hiện đại (Postmodernism). Ta có thể hiểu vì sao Khổng Khâu viết Xuân Thu, phật tử viết vế phật tổ sau khi ông ta đã chết 300 năm, các thánh đời sau viết về Jesus khi tiến hành xâm thực đế quốc La Mã. Công thức là cần có một kinh điển trọng tâm gán cho một nhân vật chính thần thánh cứu đời. Sau đó là hàng loạt các sách trực tiếp hoặc gián tiếp hoặc chẳng liên quan gì vào đó được ra đời để tuyên truyền. Các sử gia, thần học, giáo sỹ và tụi chính trị gia đã bắt tay với nhau để tạo lên tôn giáo và tuyên truyền ra một ý thức hệ. Khi thành công trong việc chiếm lĩnh xã hội thì ý thức hệ này thành hệ tư tưởng thống trị kết nối và áp đặt lên con người trong xã hội. Nó không là cứu cánh cho con người mà giống như một thứ bùa mê dụ của hệ tư tưởng thống trị nhằm lôi kéo các thế lực, quản trị xã hội, những quyền lực thế tục được xác lập đã về tay giáo hội. Như vậy, tôn giáo ra đời không hẳn là một cứu cánh mà nó còn là hình thức tiến hóa lên của một xã hội bán khai đa thần giáo thành 1 xã hội độc thần, thống nhất, duy trì quyền lực chính trị ổn định, trật tự.

Xin bàn một chút đến các tôn giáo phương đông, một số người cho rằng phương đông không có tôn giáo như phương tây mà chỉ có ý niệm bao trùm gọi là Đạo. Đạo là đường, con đường. Một nghĩa khác có nghĩa rộng hơn là lý tưởng, là con đường sống, lẽ sống và lẽ chết...Thế mà, con người, dù là Tây hay Đông, đều có một nhu cầu hướng đến CÁI THIÊNG (Sacred) để phân định với cái TỤC (Profane) trong cuộc sống, bất kể sự hướng tới đó biểu hiện dưới hình thức nào. Lẽ sống của con người, ý nghĩa của cuộc sống, hạnh phúc và cái chết luôn là những câu hỏi cơ bản mà con người luôn đặt ra. Nói một cách khác đó là những nan đề tối thượng của con người. Tôn giáo và đạo đều chung một mục đích hướng đến cái thiêng nhưng chỉ hơi khác nhau ở hình thức quan niệm, do đó đạo ở phương đông cũng là một dạng tôn giáo. Bằng chứng có thể thấy ở Ấn Độ giáo cổ đại và hiện đại, Phật giáo, Islam giáo, Đạo giáo, Khổng giáo với vô vàn sự thờ cúng (theo nghĩa niềm tin, tình cảm, hành vi, thái độ, nghi lễ...) ở cả cấp độ quốc gia, cộng đồng và gia đình. Sau cùng thì nó vẫn hình thành lên một thế lực thần quyền thế tục để chiếm lĩnh xã hội, áp đặt luân lý, đạo đức và duy trì ổn đinh, trật tự của xã hội đó.

Nếu xem xét tôn giáo, đạo xuất hiện như 1 cứu cánh của con người nhưng nó đơn giản cũng chỉ là những công cụ, phương pháp, quy tắc siêu hình được tư tưởng con người giải phóng ra. Việc chạy theo, tôn thờ những tư tưởng, quy tắc đó thật chẳng khác nào làm nô lệ cho hình thức, đó là hiện tượng vong thân khi con người đánh mất đi tự do, sáng tạo lên lịch sử của chính mình để gò ép vào những giáo điều. Nó chẳng khác chi một con bệnh cần hút thuốc phiện để quên đi những đau khổ của mình và anh ta hoàn toàn lệ thuộc vào thuốc phiện chứ không tìm kiếm được những sáng tạo, giải pháp khác. Hơn thế nữa, khi kết hợp thành các thế lực chính trị thế tục, tôn giáo đã kiểm soát xã hội trong một sự ổn định khó bị phá vỡ, hạn chế dân chủ, sức sáng tạo, phát triển của toàn xã hội. Đó là lý do sau thời đại khai minh, người ta đã đuổi cổ tôn giáo ra khỏi vũ đài chính trị, quyền lực thế tục của tôn giáo bị cắt đứt, thay vì giáo dục niềm tin, đức tin, đạo đức, tình thương mến thương, con người đã được học những môn khoa học như toán, vật lý, tin học, hóa, sinh… để từ đó sáng tạo ra vô vàn những tri thức mới thúc đẩy xã hội văn minh hơn. Tôn giáo bị đẩy lùi quyền lực nhưng nó vẫn duy trì nền tảng luân lý và đạo đức xã hội, đồng thời diễn hóa thành những hình thức tâm linh cạnh tranh như những doanh nghiệp trong xã hội bị vật chất hóa. Ở đó, ta thấy những doanh nghiệp nhà chùa, nhà thờ kinh doanh quảng cáo niềm tin, tín điều cho những con bạc lô đề, con buôn, hay những tay nhà giàu cần siêu độ. Tôn giáo như một món hàng, ta cần xem xét hiệu dụng của món hàng đó chứ không phải cuồng tín tin theo như những giáo đồ bán khai.
 
Cái này đã bàn vài lần trên xàm rồi, giờ tiện nhắc lại luôn trong bài này cho thành hệ thống. Với biểu tượng god, người theo đạo sẽ hình dung đó là biểu tượng rất thiêng liêng, toàn năng, toàn trí, toàn quyền, bất khả xâm phạm. Nhưng đối với người vô thần đó chỉ là 1 hình ảnh không thể xác minh, anh ta không hề biết tới. Vậy tại sao lại phải bắt anh vô thần tôn trọng cái hình ảnh anh ta không biết nó như nào? Đó là kiểu tư tưởng áp đặt rất ấu trĩ, thiên kiến, áp đặt những dị biệt
Thì có ai bắt đâu? Và tin hay không là quyền của anh, quyền của mỗi người :)))))))
Như mẹ em theo đạo Phật nhưng có bắt em phải thờ Phật tin Phật đâu.
Đức tin của mỗi người chả bao giờ là sai và cũng chả bao giờ là đúng cả, và người ngoài cũng chả có cái quyền đếch gì để mà phán xét. Anh không tin vào 1 điều gì đó có nghĩa là anh đang tin vào cái điều ngược lại. Fair enough?
Những biểu tượng ấy, không phải tự nhiên mà nó thành biểu tượng. Phải có quá trình chọn lọc và nó phải là cái gì đó khiến con người ta muốn phát triển, hướng con người đến những điều tốt đẹp hơn. Chứ như mấy thằng xàm Lồn trên này, ai lại đi đặt làm biểu tượng làm gì? Mà ví dụ có ai đặt, e cũng chả quan tâm vì e coi đó là xạo lồn. Thế thôi? Tại sao cứ phải cố gồng để phủ nhận đức tin của người khác làm gì khi người ta còn đếch quan tâm anh là cái đứa khỉ gió nào? Why so serious?
 
Thì có ai bắt đâu? Và tin hay không là quyền của anh, quyền của mỗi người :)))))))
Như mẹ em theo đạo Phật nhưng có bắt em phải thờ Phật tin Phật đâu.
Đức tin của mỗi người chả bao giờ là sai và cũng chả bao giờ là đúng cả, và người ngoài cũng chả có cái quyền đếch gì để mà phán xét. Anh không tin vào 1 điều gì đó có nghĩa là anh đang tin vào cái điều ngược lại. Fair enough?
Những biểu tượng ấy, không phải tự nhiên mà nó thành biểu tượng. Phải có quá trình chọn lọc và nó phải là cái gì đó khiến con người ta muốn phát triển, hướng con người đến những điều tốt đẹp hơn. Chứ như mấy thằng xàm lồn trên này, ai lại đi đặt làm biểu tượng làm gì? Mà ví dụ có ai đặt, e cũng chả quan tâm vì e coi đó là xạo lồn. Thế thôi? Tại sao cứ phải cố gồng để phủ nhận đức tin của người khác làm gì khi người ta còn đếch quan tâm anh là cái đứa khỉ gió nào? Why so serious?
Đúng rồi, đức tin ko có sai đúng nhưng nó lại bị rất nhiều người tôn giáo hay người theo cndt áp đặt ép người khác phải tin theo như họ. Nhiều trường hợp ko tin, nó dùng hệ luân lý áp đặt thậm chí là cả bạo lực để áp đó :)). Ví dụ, với tụi VN lá quốc kỳ là biểu tượng linh thiêng, cao quý, thằng nào thử đốt coi xem có sao ko? Trong khi tụi mẽo nó may quốc kỳ thành bikini chẳng sao cả.
Việc tạo ra những biểu tượng chắc chắn sẽ có ý nghĩa nào đó như anh đã trình bày, nhưng quá tôn thờ, lệ thuộc nó lại là hành vi đánh mất bản tánh của con người. Đó mới thực là những thứ anh đang chống :)
 
Thì có ai bắt đâu? Và tin hay không là quyền của anh, quyền của mỗi người :)))))))
Như mẹ em theo đạo Phật nhưng có bắt em phải thờ Phật tin Phật đâu.
Đức tin của mỗi người chả bao giờ là sai và cũng chả bao giờ là đúng cả, và người ngoài cũng chả có cái quyền đếch gì để mà phán xét. Anh không tin vào 1 điều gì đó có nghĩa là anh đang tin vào cái điều ngược lại. Fair enough?
Những biểu tượng ấy, không phải tự nhiên mà nó thành biểu tượng. Phải có quá trình chọn lọc và nó phải là cái gì đó khiến con người ta muốn phát triển, hướng con người đến những điều tốt đẹp hơn. Chứ như mấy thằng xàm lồn trên này, ai lại đi đặt làm biểu tượng làm gì? Mà ví dụ có ai đặt, e cũng chả quan tâm vì e coi đó là xạo lồn. Thế thôi? Tại sao cứ phải cố gồng để phủ nhận đức tin của người khác làm gì khi người ta còn đếch quan tâm anh là cái đứa khỉ gió nào? Why so serious?
Con người tưởng như những cá nhân độc lập nhưng thật ra ta chỉ quan sát thấy sự hiện hữu khi anh ta tương tác trong cái cấu trúc xã hội anh ta sinh tồn. Nó là con người xã hội bị quy định bởi văn hóa, giáo dục, môi trường... Và thật ra chẳng có đức tin nào hoàn toàn tự do lựa chọn cả, nó là bias hình thành bởi văn hóa, xã hội, giáo dục và cả sự tư duy chiêm nghiệm.
 
Đúng rồi, đức tin ko có sai đúng nhưng nó lại bị rất nhiều người tôn giáo hay người theo cndt áp đặt ép người khác phải tin theo như họ. Nhiều trường hợp ko tin, nó dùng hệ luân lý áp đặt thậm chí là cả bạo lực để áp đó :)). Ví dụ, với tụi VN lá quốc kỳ là biểu tượng linh thiêng, cao quý, thằng nào thử đốt coi xem có sao ko? Trong khi tụi mẽo nó may quốc kỳ thành bikini chẳng sao cả.
Việc tạo ra những biểu tượng chắc chắn sẽ có ý nghĩa nào đó như anh đã trình bày, nhưng quá tôn thờ, lệ thuộc nó lại là hành vi đánh mất bản tánh của con người. Đó mới thực là những thứ anh đang chống :)
Tín ngưỡng nó giống như một cái hộp , và bản thân phải gò bó sống trong cái hộp đó cạnh tranh với những người khác với cái hộp chật hơn với tư tưởng mình làm được thì người khác cũng làm được nhưng áp đặt con cái sẽ dễ hơn áp đặt người khác
 
Con người tưởng như những cá nhân độc lập nhưng thật ra ta chỉ quan sát thấy sự hiện hữu khi anh ta tương tác trong cái cấu trúc xã hội anh ta sinh tồn. Nó là con người xã hội bị quy định bởi văn hóa, giáo dục, môi trường... Và thật ra chẳng có đức tin nào hoàn toàn tự do lựa chọn cả, nó là bias hình thành bởi văn hóa, xã hội, giáo dục và cả sự tư duy chiêm nghiệm.
nhưng mà vô thần thì có gì vui?
 
nhưng mà vô thần thì có gì vui?
Hữu thần có gì sướng?
Với tao, người vô thần tin tưởng vào những gì anh ta tư duy nhận thức đc và niềm vui của tao là đc khám phá, kiếm tìm tri thức :)
 
nhưng mà vô thần thì có gì vui?
Lúc đầu, khi viết bài này tao đặt tên là "chống tôn giáo" nhưng sau khi suy nghĩ lại thì trong quan điểm của tao, tôn giáo cũng không phải là xấu mà nó ra đời với ý nghĩa nhân bản, bài viết cũng có đề cập đến nên đã đặt 1 cái tiêu đề nhũn nhặn hơn. Và thực chất bài viết cũng không phải báng bổ đức tin, chỉ là đưa ra những dữ kiện và lập luận về những ngộ nhận, tôn thờ hình thức, những thủ đoạn chính trị lôi kéo để kiểm soát xã hội hình thành xã hội toàn trị. Chỉ trích tôn giáo là phá hủy những ảo vọng của con người, để cho con người có thể suy nghĩ, hành động, cải tiến thực tại, hướng về chính mình. Tôn giáo chỉ là mặt trời ảo tưởng quay quanh con người chừng nào con người chưa ý thức được chính mình. Khi ý thức đc chính mình thì người ta không dễ bị thao túng và điều khiển bởi hệ tư tưởng thống trị.
Theo lập luận: tôn giáo như thuốc phiện của người dân, là "ảo tưởng hạnh phúc", nhưng hạnh phúc trong bản chất, cũng là một ảo tưởng, vì nó lệ thuộc thời gian, mà thời gian thì hủy diệt tất cả. Tao cũng tự hỏi việc loại bỏ một "ảo tưởng của ảo tưởng", tự nó có phải là một ảo tưởng hay không ? Những nghi vấn thực sự khiến tao phải viết bài này để làm thí nghiệm. Và tao công nhận, trông người hữu thần hạnh phúc hơn tao, chí ít họ ko bị dằn vặt trăn trở bởi quá nhiều câu hỏi.
 
Sửa lần cuối:
Lúc đầu, khi viết bài này tao đặt tên là "chống tôn giáo" nhưng sau khi suy nghĩ lại thì trong quan điểm của tao, tôn giáo cũng không phải là xấu mà nó ra đời với ý nghĩa nhân bản, bài viết cũng có đề cập đến nên đã đặt 1 cái tiêu đề nhũn nhặn hơn. Và thực chất bài viết cũng không phải báng bổ đức tin, chỉ là đưa ra những dữ kiện và lập luận về những ngộ nhận, tôn thờ hình thức, những thủ đoạn chính trị lôi kéo để kiểm soát xã hội hình thành xã hội toàn trị. Chỉ trích tôn giáo là phá hủy những ảo vọng của con người, để cho con người có thể suy nghĩ, hành động, cải tiến thực tại, hướng về chính mình. Tôn giáo chỉ là mặt trời ảo tưởng quay quanh con người chừng nào con người chưa ý thức được chính mình. Khi ý thức đc chính mình thì người ta không dễ bị thao túng và điều khiển bởi hệ tư tưởng thống trị.
Theo lập luận: tôn giáo như thuốc phiện của người dân, là "ảo tưởng hạnh phúc", nhưng hạnh phúc trong bản chất, cũng là một ảo tưởng, vì nó lệ thuộc thời gian, mà thời gian thì hủy diệt tất cả. Tao cũng tự hỏi việc loại bỏ một "ảo tưởng của ảo tưởng", tự nó có phải là một ảo tưởng hay không ? Những nghi vấn thực sự khiến tao phải viết bài này để làm thí nghiệm. Và tao công nhận, trông người hữu thần hạnh phúc hơn tao, chí ít họ ko bị dằn vặt trăn trở bởi quá nhiều câu hỏi.
Người biết nhiều, người hiểu về thế giới quan cũng không bằng người được cảm thấy vui và hạnh phúc.
Hữu thần hay vô thần cũng đơn giản chỉ cần có thế, nhưng tao đồ rằng rất ít người vô thần cảm thấy vui vì họ bị mắc kẹt, và họ luôn tìm cách lí giải cho nó logic (cần thiết không??!)
Thằng lol trên chỉ trích ý niệm vô thần của mày tao thấy cũng hơi vô lí vì nó bị mắc kẹt trong inner of box (pandora).
Hữu thần thì có gì sướng? - Khi 1 người cảm thấy vui thì người ta không quan tâm người khác nói gì, và đó chính là tôn giáo của người đó.
 
Người biết nhiều, người hiểu về thế giới quan cũng không bằng người được cảm thấy vui và hạnh phúc.
Hữu thần hay vô thần cũng đơn giản chỉ cần có thế, nhưng tao đồ rằng rất ít người vô thần cảm thấy vui vì họ bị mắc kẹt, và họ luôn tìm cách lí giải cho nó logic (cần thiết không??!)
Thằng lol trên chỉ trích ý niệm vô thần của mày tao thấy cũng hơi vô lí vì nó bị mắc kẹt trong inner of box (pandora).
Hữu thần thì có gì sướng? - Khi 1 người cảm thấy vui thì người ta không quan tâm người khác nói gì, và đó chính là tôn giáo của người đó.
Đấy mày đề cập đến vấn đề cá nhân rồi. Tao rất khó chịu khi người xung quanh tao, kể cả những người tao quý mến bị mắc kẹt trong cái bias tụi thống trị bơm. Họ trông có vẻ vui vẻ nhưng họ quá thiếu các vấn đề giải pháp của cuộc sống, kèm theo đó là họ vẫn nghèo đói, vẫn lao động cực nhọc, vẫn có những hành vi bạo lực và áp đặt lên người khác. Thứ tao truy cầu ko chỉ khoái lạc cho riêng mình tao, nghe có vẻ sến nhưng người xung quanh tao mà thông minh hơn, tự tin hơn, ko bị lép vế đó là điều tao thấy vui vẻ. Nếu ko vậy tao đã chẳng đi theo mấy cái này, tao đã bú fame, đi làm giàu, đi cua gái dạo :(
 
Đấy mày đề cập đến vấn đề cá nhân rồi. Tao rất khó chịu khi người xung quanh tao, kể cả những người tao quý mến bị mắc kẹt trong cái bias tụi thống trị bơm. Họ trông có vẻ vui vẻ nhưng họ quá thiếu các vấn đề giải pháp của cuộc sống, kèm theo đó là họ vẫn nghèo đói, vẫn lao động cực nhọc, vẫn có những hành vi bạo lực và áp đặt lên người khác. Thứ tao truy cầu ko chỉ khoái lạc cho riêng mình tao, nghe có vẻ sến nhưng người xung quanh tao mà thông minh hơn, tự tin hơn, ko bị lép vế đó là điều tao thấy vui vẻ. Nếu ko vậy tao đã chẳng đi theo mấy cái này, tao đã bú fame, đi làm giàu, đi cua gái dạo :(
Chắc gì, chúng ta đứng ngoài có thể dân triều tiên hay libya bị áp đặt ngu lol, nhưng sự giải phóng, tiến bộ mấy thằng lol kia mang vô chắc gì giải quyết rốt ráo.
Nhưng dưới áp bức đó tụi nó Lại thấy hạnh phúc, vậy là ok rồi
 
Tóm lại, bài viết này của tao nhằm mục đích chia sẻ và góc nhìn của một người vô thàn Marxist nhưng không hẳn là Marxist. Chia sẻ để tranh luận không nhằm mục đích báng bổ hay khinh thường những người hữu thần. Có thể giọng văn của tao nhiều toxic nhưng không phải là cay nghiệt đối với họ, tao vẫn tôn trọng và quý những người "hữu thần" tỉnh táo như @Dung Dị Tiểu Ca , @Chariot tái sinh .... và không hề có vấn đề gì với họ cả. Có vài trẻ trâu cứ thích vô chọc ngoáy spam nhảm trong khi rỗng tuếch chẳng có tý kiến thức nào, cũng chẳng bảo vệ đc lập luận của mình khiến tao cũng khá bực mình :))
 
Tóm lại, bài viết này của tao nhằm mục đích chia sẻ và góc nhìn của một người vô thàn Marxist nhưng không hẳn là Marxist. Chia sẻ để tranh luận không nhằm mục đích báng bổ hay khinh thường những người hữu thần. Có thể giọng văn của tao nhiều toxic nhưng không phải là cay nghiệt đối với họ, tao vẫn tôn trọng và quý những người "hữu thần" tỉnh táo như @Dung Dị Tiểu Ca , @Chariot tái sinh .... và không hề có vấn đề gì với họ cả. Có vài trẻ trâu cứ thích vô chọc ngoáy spam nhảm trong khi rỗng tuếch chẳng có tý kiến thức nào, cũng chẳng bảo vệ đc lập luận của mình khiến tao cũng khá bực mình :))
Mày cứ thoải mái đi, kệ mẹ chúng nó.
 
Chắc gì, chúng ta đứng ngoài có thể dân triều tiên hay libya bị áp đặt ngu lol, nhưng sự giải phóng, tiến bộ mấy thằng lol kia mang vô chắc gì giải quyết rốt ráo.
Nhưng dưới áp bức đó tụi nó Lại thấy hạnh phúc, vậy là ok rồi
Chẳng có 1 phương pháp rốt ráo nào giải quyết đc mọi vấn đề cả. Có điều mày thấy dân triều tiên hạnh phúc thì có thấy họ nghèo đói, suy dinh dưỡng, bạo lực gia đình ko? Tao đi làm trực tiếp tiếp xúc nhiều công nhân lao động nghèo, họ không còn ý thức đc về an toàn lao động và việc bán sức của mình có hợp llys ko nữa. Họ bị bias quá nặng nề :(
 
Đấy mày đề cập đến vấn đề cá nhân rồi. Tao rất khó chịu khi người xung quanh tao, kể cả những người tao quý mến bị mắc kẹt trong cái bias tụi thống trị bơm. Họ trông có vẻ vui vẻ nhưng họ quá thiếu các vấn đề giải pháp của cuộc sống, kèm theo đó là họ vẫn nghèo đói, vẫn lao động cực nhọc, vẫn có những hành vi bạo lực và áp đặt lên người khác. Thứ tao truy cầu ko chỉ khoái lạc cho riêng mình tao, nghe có vẻ sến nhưng người xung quanh tao mà thông minh hơn, tự tin hơn, ko bị lép vế đó là điều tao thấy vui vẻ. Nếu ko vậy tao đã chẳng đi theo mấy cái này, tao đã bú fame, đi làm giàu, đi cua gái dạo :(
Không thể mắc kẹt mãi được vì bản chất là lòng tham của con người ?

Con người tích trữ tài sản vì lòng tham tuy nhiên chính lòng tham này vô tình đẩy giá trị mọi tài sản lên cao đến khi con người sẽ quay ngược lại nhu cầu ăn , mặc , ở và đây là thứ căn bản nhất phá vỡ mọi chế độ xã hội cho tới khi nó tìm được thứ có thể kìm hãm nó một cách tối thiểu
 

Có thể bạn quan tâm

Top